chap 4 - Em coi tôi là không khí à ?? ( P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn nó giờ chỉ muốn mượn bờ vai của ai đó để dựa dẫm , để khóc lóc cho thỏa thích , nó không muốn lạnh lùng như này nữa nó mệt lắm rồi ...
_____________Tua nhanh thời gian tới sáng hôm sau____________
Ánh sáng len lói qua cánh cửa xổ của bệnh viện chiếu nhẹ nhàng vào khuôn mặt tựa như nữ thần nhưng mạng sự lạnh lùng và băng giá ...
- Sáng rồi sao ... Hôm qua mình đã ngủ quên à - nó tự nói một mình ( chị hôm qua khóc nhiều quá do mệt nên ngủ quên đó ) nó bước chân xuống giường đi vào phòng tắm làm VSCN . Khi ra...
- Tới sớm ??? - nó chào hỏi bạn bè bằng một câu hỏi lạnh ngắt
- Mới sáng định cho tụi này ăn băng à - Băng Băng nói mà pha lẫn chút chêu đùa (Au: em ko nhớ nhầm chị tên là Lãnh Băng Kỳ thì chị là băng rồi còn j mà còn đòi ăn . Băng : thích chết ko con kia . Au : ahihi ko ạ * chạy * )
- Tới đây làm gì - nó lơ câu nói của Băng Băng mà thay vào bằng một câu hỏi ko thiếu phần lạnh lẽo
- Tới thăm cậu - Anh nói - Cậu đỡ bệnh chưa
- Tôi vẫn khỏe , không có một chút vấn đề gì về sức khỏe - nó không them quan tâm anh mà trả lời lạnh ngắt - Tôi muốn xuất viện
- Bác sĩ bảo cậu cần nghỉ ngơi - Tú Anh nói
- Không cần , làm giấy tờ xuất viện đi - Nó như đép một hòn đá làm bằng băng vào mặt Tú Anh
- Mấy năm chơi với nhau có cần phải lạnh như thế không - Băng Băng như khó chịu với thái độ của Nhu
- Cần ! , làm giấy tờ đi tôi đi thay quần áo - nó trả lời xong rồi bước vào nhà tắm thay quần áo
- Để mình xuống làm giấy tờ mấy cậu trên này xắp xếp quần áo cùng với Nhu nhé - Anh nói

- Um - 4 người cùng nhau đồng thann trả lời
Vài phút sau ...
- Làm giấy tờ rồi chứ ? - Nó hỏi mà ko cần nhìn ai ngoài cái điện thoại ( suốt ngày điện thoại )
- Um , mình làm rồi - Anh trả lời nó
- Giờ ra khỏi đây được chưa , ở trong đây tôi thấy không thoải mái - nó đứa tay lên xoa mũi vì mỗi lần khóc nhiều quá nó đều bị cảm
- Um , đi thôi - Băng Băng nói - À mà hôm qua bà khóc hay sao mà bị cảm thế
- Không , hôm qua dầm mưa không cảm mới lạ - 5 người đều ngạc nhiên khi lần đâu nghe nó nói đầy sự ấm áp và tinh nghịch như thế
- Nè hay chúng ta đi ăn đi , mình đói rồi - Tú Anh đề nghị
- Ok - Cả lũ đồng thanh trừ Nhu
- Nhu cậu đi chứ - Anh cười nhẹ nhàng lộ ra 2 chiếc răng khểnh làm nó đứng hình vài giây
- Um ... um đi - nó quay mặt đi và nghĩ " mày bị sao vậy Bạch Nhu Nhu , mày đang muốn cách sa von người ấm áp đó vậy tại sao mày lại đỏ mặt khi nhìn thấy Anh ta chứ " ( Au : làm sao được , ta sẽ ghép 2 người thành đôi yên tâm , bây giờ cứ lạnh đi rồi sẽ ấm ngay ý mà "
_______________Tới nhà hàng_____________
- Gọi món đi - nó nói lại quay về với giọng lạnh khiến nhân viên phải rùng mình còn đối với bọn nó thì đây là quá bình thường
- Chị cho em cái này , cái này bla bla - Tú Anh gọi
- Ăn hết ??? - Nó hỏi Tú Anh với ánh mắt lạnh buốt
- Không Tú Anh cũng sẽ Nguyên vì 2 người này tính ham ăn như nhau - Anh nói giọng vui vẻ (au: nó ngồi ngay bên cạch Anh luôn . Chị Au : mày cứ thích chen ngang , viết típ để ta đọc . Au : vâng )
- Um - nó nói mà trong đầu nghĩ - " quái nhỉ hôm nay mày bị sao thế Bạch Nhu Nhu , sao lại ngồi cạnh hắn mà mình cảm thấy vui vẻ thế , tại sao thế này "
NV : Món ăn của quý khách đã tới
- Hey , món ăn ra rồi bắt đầu chiến thôi - Nguyên hào hứng khi nhìn thấy món ăn ( tham ăn có khác à nha )
- Ăn đi , đừng lắm mồm - nó nói một câu làm tổn thương Nguyên vì Nguyên đang rất hào hứng bị Nhu Nhu cho ăn một hòn lạnh ngắt lạnh ngeo
Trên bàn không ăi nói câu nào , chỉ im lặng mà ăn vì họ biết chỉ cần mở miệng là bị đáp trả bằng từ ngữ rất ư là tổn thương ...
- Ting Ting Ting Ting - Tiếng điện thoại của nó kêu - gọi có việc gì ???
- Thưa chủ tịch tất cả cổ đông đều đã rút hết cổ phần ra , công ty chúng ta bị mất giá trên bàn chứng khoáng - Nhân viên thân tín của nó nói
- CÁI GÌ - Nó bật giậy - Ở ĐÓ CHỜ TÔI , TÌM NGAY AI LÀM VIỆC NÀY , KHÔNG TÌM ĐƯỢC CẬU BỊ ĐUỔI VIỆC - nó nói bằng giọng nóng giận , bây giờ bất cứ ai chạm vào nó đều nhận hậu quả kinh khủng . Còn lũ kia chả hiểu nó bị sao mà nóng giận thế ...
- Sao thế , công ty bị sao à - Băng Băng hỏi
- Cổ đông rút hết cổ phần ra , công ty bị mất giá trên bàn chứng khoáng , nếu để tôi tìm được tên nào làm , tôi chặt chân tay hắt rút hết ra . Chết tiệt - nó rủa tên đó xong liền kêu xe tới đón , cả lũ như hiểu được sự việc ậm ừ gật đầu
Tới công ty ...
- Chủ Tịch , tôi tìm được ra ai làm rồi ạ - Nhân viên đưa hồ sơ cho nó
- Đi tìm và lấy lại tất cả cổ phần mà nhưng cô đông đã rút ngay cho tôi , còn tên này tìm hắn bắt bề đây chính tay tôi giết hắn - nó như tỏa ra âm khí lạnh ngàn năm , bây giờ ai thấy đều phải nể sợ , không ai dám hé môi chỉ làm theo mệnh lệnh , không làm thì họ sẽ bị trừng phạt ra sao ai trong công ty đều biết ...
- Thưa chủ tịch tôi đã bắt hắn về , hắn tên là Trương Da Diệu , là chủ tịch mới của công ty bé nhỏ Việt Khang - Nhân viên khai báo thông tin lí lịch của hắn ( thằng này chết là cái chắc luôn ) Nó nghe xong miệng nhếch lên một nụ cười , ai trong công ty khi thấy nụ cười đó chứng tỏ người đó sắp bị nó giết và tên Trương Da Diệu cũng vậy
- Lôi hắn ta xuống tâng hầm công ty , chính tay tôi giết - nó nói trên tay câm khẩu súng , ai nhìn cũng phải nuốt nước bọt khi thấy nó khi này ...
Khi xuống tầng hầm ...
- Một công ty con mà dám đụng tới tập đoàn SEOLA này sao , muốn chết sớm sao - nó nói mà giọng lạnh toát làm cho Trương Da Diệu phải khiếp sợ
- Ngươi là ai chứ , tôi muốn gặp chủ tịch Bạch Nhu Nhu chứ không phải ngươi - hắn ta nói mà giọng run run ( vì sợ mà )
- Người đang đứng trước mắt ngươi là Bạch Nhu Nhu - nói xong nó lấy chân đạp hắn ta tới phun ra máu ( quên là chị này có học võ =.="" )
- Ngươi ... - Hắn chưa nói xong đã bị nó đá thêm phát nữa
- Ngươi có quyền sủa à , im ngay cho ta - từng chữ nó đá hắn ta một cái tới nỗi người hắn toàn vết giày và máu
- Đồ khốn , vì ngươi mà ba ta chết - Hắn chửi nó
- Ba ngươi là Trương Dĩ Hằng , à ông ta đáng thế , dám đụng vào người của ta , bạn thân của ta hay gia đình ta đều lãnh hậu quả - Nó nói mà ánh mắt đầy sự khinh bỉ
- Ba tôi đã làm gì tới cô chứ - hắn ta không hiểu nó nói gì
- Không làm gì , ba ngươi giấu chuyện thật giỏi - nó nói - Ba ngươi hại mẹ ta vào viện , cũng chỉ do ba ngươi
- Ba của tôi đã làm gì mà để mẹ của ngươi vào viện , ngươi nói toàn từ láo - Hắn lớn tiếng quát
- Ngươi có quyền mắng ta à - nó nói xong lập tức bắn một nhát vào đầu làm cho hắn chết
Còn tiếp...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net