trời giấu trời mang đi (end).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ dần trở lại với quỹ đạo của nó. Bài luận bảo vệ tiến sĩ đã diễn ra một cách suôn sẻ và tôi đã có được tấm bằng cử nhân như mong muốn.

Ba tôi đã có tuổi, ông ấy mong muốn tôi có thể thay ông tiếp quản tập đoàn... và đương nhiên là con trai cưng của gia đình, tôi đã làm đúng như nguyện vọng của ông ấy.

Gần đây, do công việc mới quá bận rộn nên tôi rất ít khi tới viện thăm em... hay nói đúng hơn kể từ khi xuất viện, tôi chưa tới đó lần nào. Nhưng tôi không hề vô tâm như bạn nghĩ, chúng tôi vẫn thường xuyên nói chuyện với nhau qua một vài cuộc điện thoại và gần đầy, Ami còn trực tiếp viết thư tay gửi cho tôi nữa. Nét chữ đẹp được gói trong phong bao màu vàng nhạt, hoài cổ và dễ thương đúng phong cách mà tôi yêu thích.

Ý nghĩa của những lá thư đó là gì? Đó chính là khiến tôi cảm thấy an tâm, nhận được những lá thư đồng nghĩa với việc sức khoẻ của em vẫn ổn. Sắp xếp công việc ổn định chắc chắn tôi sẽ quay lại đón em ra ngoài chơi.

' Hôm nay, tôi có thư không?'

Tay vừa chú tâm đóng dấu vào văn bản tôi vừa hỏi xem tuần này mình có nhận được thư không, cho dù có bận cấp mấy tôi vẫn luôn chờ đợi, mong từng bức thư mà em gửi. Thật may, tuần nay tôi có thư... từ em.

Sau khi đã xem và đóng dấu đầy đủ các giấy tờ quan trọng, tôi tìm một góc thuận tiện cho việc đọc lá thư em gửi. Vẫn là phong bao xinh xắn hợp gu và hương thơm của lá phong, nhẹ nhàng rút thư ra khỏi phong bao tôi chăm chú đọc những lời yêu thương.

Bức thư vẫn vậy, vẫn là lời hỏi thăm sức khoẻ và sự nhớ nhung em dành cho tôi. Con nhóc ngốc, em cứ đáng yêu thế này bảo sao tôi không yêu em được cơ chứ. Nhưng bức thư tuần này có nội dung vô cùng quan trọng, em nói rằng ngày kia em sẽ làm một cuộc đại phẫu lớn và bác sĩ đã chắc chắn rằng sau lần phẫu thuật này chắc chắn em sẽ khỏi bệnh. Nghe tin, tôi mừng tới phát khóc, lòng thầm cảm tạ trời đất đã nghe được lời nguyện cầu của tôi.

Nhưng điểm kì lạ ở đây là, em không muốn tôi tới gặp em vào ngày hôm ấy, bởi em sợ tôi sẽ đau lòng khi thấy em đau đớn. Thực ra, ngày mai tôi có một chuyến công tác với một vị khách quan trọng. Lần gặp này quyết định đến dự án lớn của công ty và tôi không thể huỷ cuộc hẹn này được. Nghe em chắn chắn rằng sẽ khỏi bệnh nên tôi cũng an tâm phần nào, tôi hứa sau chuyến công tác sẽ tới thăm em ngay.

[•••]

Chuyến công tác diễn ra rất suôn sẻ, bản hợp đồng đã được kí kết, không những thế tôi còn kết được thêm một người bạn nước ngoài thành đạt. Cảm tạ ông trời, tin vui này tôi cần phải chia sẻ ngay với em. Bấm máy gọi cho em, tôi háo hức chờ đợi.

' Alo, Ami ahh anh đây...'

' Cậu là Kim Seokjin phải không?'

Một giọng nam vang lên, tôi bất ngờ nhìn lại màn hình điện thoại... đây đúng là số của em mà.

' Vâng, là cháu. Đây có phải số của Jung Ami không ạ?'

' Đúng, ta là ba của Ami.'

May quá, tôi gọi đúng số rồi nhưng cô ấy đâu? Sao người nghe máy không phải là Ami, mà lại là ba cô ấy?

' Cháu chào chú, thế Ami đâu ạ?'

Tôi hỏi, bác ấy im lặng. Không khí giữa cuộc nói chuyện bỗng trùng xuống, cảm thấy có chuyện chẳng lành tôi gượng cười liên tục hỏi bác ấy rằng em đang ở đâu. Sau một hồi im lặng ba em mới nghẹn ngào nói cho tôi biết sự thật...

' Con bé đi rồi....'

Không tin vào những gì mà lỗ tai mình vừa nghe , hai mắt tôi rưng rưng vì quá sốc. Vậy là Ami, em ấy đã nói dối tôi... cuộc phẫu thuật ấy không hề xảy ra mà thay vào đó em muốn giấu tôi chuyện rằng căn bệnh của em đã chuyện nặng. Em thật quá đáng, tại sao em không muốn cho tôi gặp mặt em lần cuối.

Đáp máy bay chuyến sớm nhất, tôi tức tốc chạy ngay tới bệnh viện nơi mà em đã ra đi mãi mãi. Nhìn gương mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiến im lìm như đang ngủ. Quá kích động vì cú sốc lớn, tôi chạy tới bên giường ngã khuỵ. Tôi nức nở thầm trách bản thân vì quá ham công tiếc việc mà bỏ bê em, tới một lần tới thăm em tôi cũng không làm được.

Nhìn cảnh tương lúc đó, ai ai cũng cảm thấy đau lòng. Ngày hôm sau, lễ tang của em được diễn ra trang trọng. Hai mắt tôi sưng húp, ánh mắt bi thương nhìn phần mộ xanh cỏ với bia đá khắc tên em.

Ông trời thật nhẫn tâm khi đã mang em rời xa tôi, tôi ước mình có thể gặp em sớm hơn như vậy đoạn tình cảm này sẽ không phải chấm dứt một cách đau thương tới vậy. Ngước lên nhìn bầu trời trong xanh, tôi thầm mong em được hạnh phúc mỉm cười nơi cõi vĩnh hằng.

' Seokjin này, con bé muốn chú đưa cho cháu cái này.'

Ông ấy đưa cho tôi một cuộn phim, nhận lấy từ tay ông tôi khẽ cúi nhẹ đầu thay cho lời cảm ơn.

Mệt mỏi nằm xuống sofa vắt tay lên trán, tôi khẽ thở hắt. Hai mắt tôi sưng húp, cổ họng khô khốc vì khóc quá nhiều. Trong đầu tôi xuất hiện một loạt những kí ức về em, tự nụ cười ánh mắt ngây ngô đều khiến tôi nhớ tới điên dại. Tuy chỉ mới gặp và có tình cảm không lâu nhưng đoạn tình cảm chân thành này khiến tôi không thể nào quên được.

Nhớ ra cuộn phim mà ba em đưa, lấy ra từ trong túi áo bỏ vào đầu quay... không gian trở nên tĩnh lặng, tôi khẽ chớp mắt lẳng lặng nhìn vào màn hình.

" Chào anh, là em Jung Ami của anh đây. Chắc khi anh xem được đoạn phim này em đã không còn ở đây nữa. Xin lỗi anh, xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa ở bên anh trọn đời. Em đã nghĩ rằng mình có thể bên cạnh anh lâu hơn nữa nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Trước một tuần, ngày mà anh chuẩn bị xuất viện, trưởng khoa đã gọi em tới và nói rằng họ không còn cách nào cứu chữa được căn bệnh quái ác của em. Ông ấy nói, xạ trị chỉ là phương thức tạm thời và sớm muộn gì em cũng sẽ phải chết.

Anh biết không, cả đêm đó em đã khóc và cảm thấy vô cùng hối hận khi lúc trước đã tránh né anh, không ở bên ôm anh được nhiều hơn... em thật ngốc phải không anh?

Ngốc vì lúc ấy đã tránh né và không dám thừa nhận tình cảm của mình. Seokjin ahh, hãy sống hạnh phúc nhé. Anh hãy thay em sống một cuộc đời ý nghĩa, hãy luôn mỉm cười và tìm một hạnh phúc mới. Em mong, cô gái ấy sẽ yêu thương anh bù đắp cho anh những điều mà em chưa làm được.

Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm.

Nhưng....

Xin anh hãy quên em đi, hãy coi em như chưa hề tồn tại."

Đoạn phim vụt tắt, nước mắt tôi cứ thế giàn giụa... Jung Ami em thật biết cách khiến tôi phải đau lòng, em nói tôi rằng hãy quên em đi nhưng lại gửi cho tôi đoạn phim này... thì sao tôi có thể chấp nhận chuyện bản thân phải quên em chứ. Tiến tới phía màn chiếu nơi gương mặt tái nhợt với giọt nước mắt lăn dài, chạm nhẹ lên gò má em khẽ gạt đi nước mắt....từng ngón tay tôi đặt nhẹ lên má em, nhắm mắt tưởng tượng như em đang ở cạnh.

Hơi ấm truyền tới lòng bàn tay, trong đầu tôi hiện lên nụ cười trong sáng cùng ánh mắt long lanh của em. Tôi yêu em, yêu em nhiều lắm Jung Ami...

Em nói tôi phải quên em sao? Tình yêu tôi dành cho em, nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ mất đi... chỉ khi Kim Seokjin này chết, thì mới ngừng yêu...

' Em đã cho anh thứ tình yêu cả đời anh không muốn mất đi.
Sao lại khổ sở tàn nhẫn ép anh phải buông tay.
Hãy mau trở về đi, anh muốn nghe em nói.
Nói rằng em vẫn ở đây.'

End.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ fic này của mình❤️ Mong rằng, mọi người sẽ luôn ủng hộ tất cả các dự án của Dương nhaa🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net