Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Ngô Thế Huân vừa đến công ty liền trực tiếp bị người đại diện đưa tới phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng 17, Thường Lâm có vẻ hồi hộp nói: “Chủ tịch đã dặn, cậu đến công ty thì ở đây chờ cô ấy.”

Ngô Thế Huân quay đầu lại nhìn về phía Thường Lâm: “Anh có cái gì có thể nói nhỏ trước một chút với tôi không? Mẹ tôi có phải đặc biệt tức giận hay không?”

Nghĩ tới đây, Ngô Thế Huân lại có chút nhức đầu, hôm qua đã bị ông nội hung hăng mắng một trận, hôm nay mẹ lại thêm một trận nữa, da mặt cậu có dày nữa cũng sắp không chịu nổi.

Thường Lâm nói: “Lúc tôi nhận được điện thoại của cô ấy thì cô ấy đang ở sân bay, chỉ bảo tôi đưa cậu tới đây chờ cô ấy, có chuyện muốn thương lượng với cậu, cô ấy hình như cũng không tức giận đến như vậy… thì phải?”

Ngô Thế Huân vẻ mặt đau khổ nói: “Cũng không nhất định, mẹ tôi càng thể hiện bình tĩnh, càng chứng minh mẹ đang tức giận. Lần này bởi vì tôi, hình của mẹ cũng bị đào ra, mẹ chắc chắn đang hối hận thời điểm sinh hạ tôi không thuận tay bóp chết quách cho rồi…”

Cậu vừa nói, vừa tay chân nhanh nhẹn bấm một tin nhắn cầu cứu SOS, nhanh chóng gửi cho Phác Xán Liệt.

Đúng lúc này, Ngô Bích Trân đột nhiên đẩy cửa đi vào, Ngô Thế Huân vội vàng nhét lại điện thoại vào túi, đứng dậy rót một tách cà phê nóng, trưng lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, rất chân chó chạy đến trước mặt Ngô Bích Trân, cười híp mắt nói: “Mẹ à, mẹ về rồi a, máy bay đường dài cực khổ, nào nào, con pha cho mẹ một ly cà phê, nhân lúc đang nóng uống ngay đi, nâng cao tình thần…”

Ngô Bích Trân sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn một cái, nhận lấy cà phê hắn bưng tới, xoay người ngồi xuống trước bàn làm việc uống một hớp, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân, nói: “Ngồi đi, đừng đứng.”

Biểu tình của mẹ thật là bình tĩnh đến quá đáng, không khác gì lặng yên trước cơn bão.

Ngô Thế Huân cúi đầu: “Muốn mắng thì cứ mắng luôn đi, mẹ trên đường đi chắc chắn là nhịn một bọc tức…”

Thấy cậu hiếm khi ngoan ngoãn cúi thấp đầu, Ngô Bích Trân vừa bất dắc dĩ, đồng thời lại đột nhiên có chút đau lòng, không nhịn được một hơi thở dài dưới đáy lòng, nói: “Ông nội con hẳn đã giáo huấn con rồi, mẹ vội vã chạy về, cũng không phải để chửi mắng con một trận… Được rồi, ngồi xuống nói chuyện, mẹ có chuyện nghiêm túc muốn nói với con.”

Ngô Thế Huân lập tức tràn ngập sung sướng, ngồi xuống hỏi: “Chuyện nghiêm túc gì ạ?”

Ngô Bích Trân nhấp một hớp cà phê nóng, lúc này mới lên tiếng nói: “Chuyện lần này, thật ra cũng không phải lỗi của một mình con, chỉ là chẳng qua do Tuấn Miên cùng Chung Nhân cùng xuất hiện trên Lễ trao giải, vừa hay cho những người này một thời cơ thích hợp. Mặc dù nói trong giới giải trí thân phận của con vẫn luôn được giữ bí mật nhưng người thường qua lại làm ăn với Kim gia chúng ta, không thiếu người biết Kim gia có một nhị thiếu gia. Nếu như những người này muốn nhân cơ hội bôi nhọ con, bối cảnh thân phận của con liền mười mươi rõ rành, thậm chí ngay cả tìm kiếm cũng không cần.”

Ngô Thế Huân ngơ ngẩn: “Mẹ là nói, bài post đó, không nhất định là do người trong giới giải trí gửi?”

Ngô Bích Trân gật đầu một cái, “Đây cũng chỉ là suy đoán của mẹ. Ông nội con tính khí cố chấp, trên phương diện làm ăn từng đắc tội không ít người, bị người trả thù cũng là có thể. Người kia hình như hiểu rất rõ về con, nếu không cũng sẽ không ngay cả ông ngoại và chú đã sớm di cư sang nước ngoài cũng moi ra được.”

Ngô Thế Huân nhất thời lông tơ dựng đứng, “Ai lại biến thái như vậy a?”

“Chuyện này tạm thời không nhắc đến, mẹ cũng không có cách nào tra được chứng cứ.” Ngô Bích Trân nhíu mày một cái, “Bây giờ, mấu chốt là giải quyết như thế nào. Mẹ đã bảo bên đó chào hỏi với đài truyền hình, chương trình gameshow tối nay, đề tài sẽ dính dáng tới thân thế của con, nếu muốn lấy lại hình tượng, sẽ phải dựa vào chính con.”

Ngô Thế Huân cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, lúc này mới ngấrng đầu lên, cười cười gật đầu một cái: “Vâng, con biết rồi.”

Đối diện với khuôn mặt tươi cười của con trai, Ngô Bích Trân cũng cười theo, “À, con có thể giành được giải thưởng tân sinh là một khởi đầu rất tốt, sau này con dứt khoát phát triển ở lĩnh vực điện ảnh đi, phim truyền hình không cần đóng nữa, mấy loại phim vương tử công chúa gì đó tuy có thể hấp dẫn fans tuổi teen, nhưng đối với con đường nghiệp diễn sau này của con không quá ích lợi.”

Ngô Thế Huân lập tức gật đầu, “Vâng, con cũng muốn nếm thử một ít mới mẻ.”

Ngô Bích Trân nói: “Vậy thì quá tốt rồi, năm nay thị trường điện ảnh mở rộng, tối thiểu chọn được hai tác phẩm phim, phương diện kịch bản mẹ cũng đã tự mình xem cho con.” Vừa nói vừa nhìn về phía Thường Lâm, “Thường Lâm, kịch bản gửi qua email cho cậu tối hôm qua đã mang đến chưa?”

Thường Lâm lập tức lấy kịch bản đã in trong túi xách ra, nói: “Có mang ạ.”

Ngô Bích Trân nói: “Hai bộ kịch bản này đều có nguồn lực đầu tư cực mạnh trong năm nay, mẹ và nhà chế tác có một chút giao tình, bọn họ sẽ ưu tiên cân nhắc diễn viên dưới trướng chúng ta. Kịch bản quá dày tạm thời xem không hết, cậu nói lại đơn giản mỗi bộ cho Thế Huân, xem nó cảm thấy hứng thú với cái nào hơn.”

Thường Lâm gật đầu một cái, chỉ chỉ một kịch bản trong đó nói: “Đây là một bộ phim hình sự, nữ nhân vật chính đã được xác định là Ảnh hậu năm nay, Ngả Vân, đội hình đoàn làm phim khổng lồ, có rất nhiều minh tinh nổi tiếng tham gia hợp tác, sẽ có tác dụng cho cậu, cảnh sát trẻ tuổi, chính trực, nhiệt huyết, là vai nam chính số một trong cả series phim.”

Ngô Thế Huân cúi đầu nghiêm túc xem mấy tờ kịch bản, một lát sau mới để chúng xuống, cầm một quyển khác lên, “Thế cái này?”

Thường Lâm tổng kết nói: “Đây là bộ phim điện ảnh về đề tài khoa học viễn tưởng, trong phim có sinh vật ngoài hành tinh xâm chiếm, thành phần bảo vệ đại cầu các loại, toàn bộ quá trình quay chụp phim 3D quy mô lớn, còn có rất nhiều cảnh quay đặc sắc và sinh động, nữ nhân vật chính cũng là minh tinh nhân khí cấp Ảnh hậu, vai của cậu là đội trưởng chiến đội liên minh toàn cầu, đại khái cũng là vai nam chính.”

Ngô Thế Huân đơn giản lướt qua mấy tờ kịch bản, ngẩng đầu hỏi: “Tại sao không tìm những nghệ sĩ khác trong công ty?”

Ngô Bích Trân giải thích: “Xán Liệt không thích hợp loại vai diễn này, Quốc Nguyên hiện tại đã ký dự án khác, minh tinh trong công ty chúng ta cũng đều như vậy, những minh tinh khác cũng không gánh nổi loại phim quy mô lớn này.”

“Thế không phải còn có Du Gia sao?” Ngô Thế Huân vừa lật xem kịch bản vừa nói: “Con mặc dù có thể diễn, nhưng rõ ràng Du Gia có kinh nghiệm hơn so với con, cũng càng có danh tiếng hơn. Con vừa mới bắt đầu đóng phim điện ảnh năm ngoái, nói thế nào cũng là một người mới, vào một đoàn làm phim đội hình toàn những minh tinh như này, là không đủ khả năng đi?”

“…” Ngô Bích Trân bó tay. Thật vất vả bà muốn quay lại làm một người mẹ thiên vị, Ngô Thế Huân lại dậy lòng chính trực. Bà trước kia chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Ngô Thế Huân trên phương diện công việc, không ngờ tới, cậu đối với vấn đề đóng phim cư nhiên cố chấp đến vậy.

Thấy sắc mặt mẹ mình bất thiện, Ngô Thế Huân vội vàng lộ ra một nụ cười, nói: “Con biết mẹ đang cho con quyền ưu tiên lựa chọn, không cần đâu, con năm nay đã có sắp xếp rồi, hai bộ phim đủ cho con bận rộn.”

Ngô Bích Trân kinh ngạc nói: “Con có sắp xếp rồi?”

“Hai bộ phim?” Làm người đại diện, Thường Lâm có cảm giác thất bại sâu sắc.

Ngô Thế Huân cười nói: “ "Endless Love 2" a, đừng nói với con, hai người ngay cả cái này cũng quên nhé? Phim khoa học viễn tưởng con hợp tác với anh Xán Liệt, phần tiếp theo của Endless Love, con còn đang trông cậy nhờ vào bộ này lấy thêm một giải thưởng đây.”

Thường Lâm ngẩn người, mới nói: “Một bộ này dĩ nhiên không có quên, biên kịch vẫn đang chỉnh sửa lại kịch bản lần cuối, bàn xong mức thù lao tôi sẽ cầm văn kiện đưa cậu ký tên. Bộ phim này đại khái sẽ bắt đầu vào tháng sáu năm sau… Vậy nửa năm đầu cậu không phải là nhàn rỗi à?”

Ngô Thế Huân nhún nhún vai nói: “Tôi không nhàn rỗi a. Tiền bối Giang Tuyết Ngưng trở lại, muốn quay một bộ phim điện ảnh đề tài cổ đại, tôi cảm thấy rất hứng thú đối với đề tài này, muốn thử một chút.”

“Giang Tuyết Ngưng?” Ngô Bích Trân nhíu mày một cái “Chuyện cô ấy muốn trở lại mẹ cũng có nghe, bất quá, bộ phim kia của cô ấy đầu tư rất ít, chẳng qua là một bộ điện ảnh nhỏ dò đường thử nước mà thôi. Giang Tuyết Ngưng mặc dù đã từng là Ảnh hậu đỏ chói một phương, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên làm đạo diễn, tài nghẹ đạo diễn của cô ấy thì chưa dám bảo đảm.”

“Không quan trọng.” Ngô Thế Huân cười híp mắt khoát tay một cái, “Con đã diễn hiện đại đô thị, đã diễn khoa học viễn tưởng tương lai, duy chỉ có cổ trang là chưa từng diễn, không biết con mặc đồ cổ trang sẽ là bộ dạng gì.” Cậu nghiêng đầu một cái, “Chắc chắn là cũng siêu cấp tuấn tú nhỉ?”

“...…” Ngô Bích Trân có chút không cam lòng, “Hai kịch bản trong tay mẹ này đều có đầu tư vượt qua mấy ngàn vạn.”

Ngô Thế Huân thả kịch bản lại trên bàn, “Con biết, hai bộ phim này vốn cũng rất tốt, đạo diễn cũng là người tài giỏi nhất nhì, đội hình diễn viên lớn mạnh, con nếu đi diễn chắc chắn thành tích sẽ không quá kém. Nhưng con vẫn muốn thử bộ phim cổ trang kia của Giang Tuyết Ngưng một lần…”

Nói tới đây, Ngô Thế Huân mỉm cười nhìn vào mắt mình, không khỏi lộ ra một tia thần sắc lấy lòng.

“Có được hay không? Ngô tổng?... Mẹ à?”

Ngô Bích Trân trong nháy mắt mềm lòng, “Giang Tuyết Ngưng… cô ấy xác định để con đóng vai nam chính?”

“Cũng chưa hẳn. Bất quá, hiện tại điện ảnh vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, chắc sẽ sớm tìm con đến thử vai thôi.”

“Thử vai?!” Ngô Bích Trân trợn tròn mắt, “Lấy danh tiếng bây giờ của con còn phải chạy đi thử vai? Chẳng lẽ diễn không đạt còn bị đuổi về à?!”

Ngô Thế Huân cười híp mắt, nói: “Thử vai thì thử vai, sợ cái gì. Con trai mẹ sẽ không bị trả về nơi sản xuất đâu.”

Ngô Bích Trân trầm mặc một chút: “Con đây là nhất quyết muốn đi diễn cái bộ phim cổ trang không được người chú ý gì gì kia hả?”

Ngô Thế Huân giơ tay lên: “Đúng vậy, quyết tâm, một lòng một dạ, đến chết không đổi.”

“…” Ngô Bích Trân bất đắt dĩ liếc mắt, “Được rồi, con đi thử cổ trang một chút cũng tốt, trước nay chưa từng diễn qua cổ trang, cái này cũng coi như thử sức vậy.” Dừng một chút, dứt khoát nói: “Vậy cứ quyết định như thế đi. Hai đứa về trước, chuẩn bị một chút thật tốt cho tiết mục buổi tối đấy.”

“Vâng.” Ngô Thế Huân cùng Thường Lâm cùng nhau đứng dậy rời đi, lúc đi tới cửa, lại quay đầu lại nói: “Mẹ, mẹ vừa xuống máy bay đừng quá lo nghĩ, sang phòng kế ngủ một lúc đi, điều chỉnh tinh thần. Tiết mục buổi tối, xem xem biểu hiện đẹp trai nhất của con trai mẹ.” Nói đến đây, còn cố ý giơ tay chào mẹ một cái.

Ngô Bích Trân bất đắc dĩ, “Được rồi, mi mau cút đi!”

“Vâng, Ngô tổng.”

Cho đến khi cửa phòng làm việc bị đóng lại, Ngô Bích Trân mới dựa vào ghế dựa sau lưng, nhẹ nhàng thở dài.

Không nghĩ tới, đến khi bà tạm gác tính cách mạnh mẽ qua một bên, dự định làm một bà mẹ thiên vị trong mắt người ngoài, chủ động đi nâng đỡ con trai, đứa con trai này lại đã sớm từ giữa vô số lần chới với, học được cách thẳng tắp sống lưng từng bước từng bước tiến lên.

Ngô Thế Huân không cần.

Ngô Thế Huân đã không cần người khác nâng đỡ.

Không thèm dựa vào quan hệ rộng rãi của mẹ mình tham gia vào đoàn làm phim quy mô lớn đó, đây là kiêu ngạo chỉ thuộc về Ngô Thế Huân.

Nhất là sau bài post được đăng trên diễn đàn, cậu càng không muốn dựa vào trợ giúp của người nhà, cậu chỉ muốn diễn bộ phim điện ảnh mà mình thích.

Bởi vì cậu hiểu rõ rằng, những đoàn làm phim kia mặc dù có thể tham gia, nhưng danh tiếng và tư cách chưa đủ như hắn, chắc chắn sẽ lại khiến người bới móc.

Ngô Thế Huân có lẽ cũng không biết mình liệu có thể diễn tốt bộ phim không được coi trọng rất ít đầu tư kia hay không, nhưng ít ra, cậu thích đề tài đó, cậu dám đi thử sức.

Ngô Bích Trân hoàn toàn không ngờ tới, trong lúc vô tình, Ngô Thế Huân cư nhiên lặng lẽ thay đổi nhiều như vậy.

Đứa con trai này, rốt cục… đã trưởng thành rồi.

Ngô Bích Trân vô thức kéo ngăn kéo, lấy ra một tấm hình vẫn luôn để bên trong.

Trong ảnh, Ngô Thế Huân bé nhỏ mặc một chiếc áo lông nhung màu trắng thật dày, tựa như một con gấu đáng yêu, nhóc con đứng trong tuyết, thân thể uốn uốn éo éo bày ra một tạo hình kỳ quái, trong tay nắm một quả cầu tuyết thật lớn, đang hướng về phía máy ảnh làm mặt quỷ, nụ cười trên mặt sáng ngời mà rực rỡ, so với ánh mặt trời giữa đông còn đẹp hơn gấp ngàn lần.

Khoé môi Ngô Bích Trân rốt cục hơi cong lên.

Bà tin chắc, một ngày nào đó, đứa con trai này, sẽ khiến cho tất cả những người yêu thương nó, kiêu ngạo vì nó!

****
Hôm nay ta thiếu muối nên hơi nhạt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net