Chương 116: Tình yêu xấu xa - Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôi lập tức hiện ra dáng vẻ của cha lén xem tạp chí người lớn.

"Ba con từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu thương nhớ phụ nữ rồi, con nói xem ông ấy không phải là trưởng thành sao?''. Giọng nói lộ vẻ rất khinh thường, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.

Tôi biết người phụ nữ được Ôn Lễ An nhớ thương không ngừng như vậy là ai.

Người sáng lập tập đoàn Pciffic Rim là người bảo vệ chuyện cá nhân rất chặt chẽ một giọt nước cũng không lọt. Vợ con của cha đều thông báo bằng văn bản trên mạng, liên quan đến chuyện gia đình mình ông không bao giờ trả lời, tin tức duy nhất cũng là từ một cuộc phỏng vấn riêng từ mấy năm trước.

"Vợ tôi là mối tình đầu của tôi". Ông ấy đối diện với ống kính truyền hình nói.

Câu nói này đã dẫn tới tiếng thét chói tai của cô gái dẫn chương trình, nghe nói, còn khiến vô số phụ nữ ngồi trước TV hét ầm lên.

Hôm đó, mẹ tôi cũng ngồi trước TV.

"Vợ là mối tình đầu của tôi." Những lời này làm cho gương mặt bà vui mừng như hoa nở, nhưng rõ ràng, trong mắt bà có một tầng nước mong manh.

Tối hôm đó, mẹ tôi trang điểm rất lộng lẫy, dáng vẻ như đợi không kịp muốn nhảy vào ôm ấp yêu thương.

Đứa trẻ ngoan được điểm tối đa, đương nhiên sẽ được khen thưởng.

Tôi có thể không đoán ra được sao?

Giờ phút này, trong lòng mẹ tôi nhất định là sẽ nghĩ "Đứa nhỏ trước mắt không phải Ôn Lễ An từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu trộm thương phụ nữ, cũng không phải là Ôn Duy Kỳ cả ngày lên mạng kiếm chuyện phiếm. Đứa nhỏ trước mặt chẳng lẽ mình vẫn có thể không hiểu rõ nó sao? Chỉ là một đứa trẻ con mà thôi".

À ... Mẹ ơi, con cũng lên mạng, hơn nữa bạn bè con làm quen trên mạng đều là từ 12 đến 18 tuổi.

Lần thứ hai mẹ hôn lên trán, tôi lại ngửi thấy mùi phấn hoa đậu trên tóc mẹ.

Thật tuyệt.

Sau khi kết thúc 40 phút chạy chậm, là tới thời gian 90 phút học bài, đồng hành cùng tôi vượt qua 90 phút học này là một người Pháp.

Người Pháp này mang trên người rất nhiều danh hiệu: học giả, nhà văn, nhà ngôn ngữ học, nhà du hành, nhà thám hiểm, chuyên gia giáo dục.

Sau nhiều danh xưng... "Giờ đây tôi là một ông cụ". Ông lão người Pháp nghiêm nghị nói.

Ban đầu, tôi không hiểu tại sao ba tôi lại mời một ông lão mặc quần áo trông hơi lếch thếch như vậy làm thầy của tôi.

Nhưng bây giờ, tôi nghĩ tôi đã hiểu một chút rồi. Tôi từ trong miệng của thầy giáo người Pháp này biết được hình dáng của thế giới, cũng biết được của cải của cả một đời người cũng không phải là bền vững suốt đời, nhưng những kiến thức cất vào trong não kia nhất định sẽ là vĩnh viễn, hơn nữa còn thu lợi cả đời.

Thời gian chín mươi phút học trôi qua, ông người Pháp sẽ đi bộ về nhà, thỉnh thoảng mẹ sẽ đưa ông một ít khoai tây đem về nhà, có thể là khoai tây hoặc là cà chua, giá cả hai thứ này tương đối rẻ, mẹ về mặt này vẫn luôn keo kiệt không có gì thay đổi.

Sau khi ông lão người Pháp rời đi, tôi bắt đầu thu dọn sách giáo khoa của mình, sau đó, tôi sẽ giúp mẹ chuẩn bị bữa trưa.

Cùng mẹ chuẩn bị bữa trưa là một trong những phần yêu thích trong ngày của tôi.

Tôi đi đôi ủng đi mưa cùng màu với mẹ, trên tay xách chiếc giỏ đi theo sau mẹ, bước đi trên con đường vườn đất.

Khi tôi rời đi, chiếc giỏ trên tay tôi chứa trái cây rau tươi, mẹ và tôi đưa trái cây và rau cho Marilyn.

Tiếp theo là việc của Marilyn, mẹ con tôi sẽ cùng nhau làm capuchino.

Trừ ngày nghỉ ra, hầu hết bữa trưa trên bàn ăn đều chỉ có ba người tôi, mẹ và Marilyn.

Gần đến giờ ăn trưa, chuông điện thoại reo, mẹ nói Marilyn chuẩn bị thêm một bộ chén bát.

Là ai sắp tới sao? Thấy dáng vẻ của mẹ giống như là rất không vui nên tôi cũng không có hỏi câu này.

Chưa tới 10 phút, lúc tôi nhìn thấy một chiếc limousine màu tối đậu ở trước cửa thì tôi liền biết ai là người tới rồi.

Bà Lương thích náo nhiệt, mỗi lần đến đây chưa được nửa ngày trong miệng đã la hét bà muốn quay về rồi, nguyên nhân là vì bà không thưởng thức được hoàn cảnh cuộc sống ở đây.

Bà ấy hầu như sẽ không tới nơi này đây trừ những ngày nghỉ.

Nguyên nhân vào lúc này chạy tới nhà chỉ có một: đầu tư của bà lại thất bại.

Phu nhân Lương mấy năm gần đây rất mê đầu tư, nhưng bà mỗi lần đầu tư đều thua đến mất hết vốn liếng, mỗi lần thua lỗ đều kêu mẹ gọi điện cho cha. Trước khi đầu tư đều vô cùng tự tin, lần này người đề nghị bà đầu tư cho cô không chỉ có đẹp trai phóng khoáng và năng lực cũng rất cao, khẳng định sẽ đầy bồn đầy bát.

"Mua được mấy lâu đài cổ ở Áo, đây chính là có tiền cũng không nhất định có thể mua được đồ tốt, đến lúc đó bà ngoại sẽ đem lâu đài cổ làm quà sinh nhật tặng cho Ôn Duy Kỳ, Ôn Duy Lãng." Trước mỗi lần đầu tư bà ngoại đều nói như vậy.

Nếu tôi đoán không nhầm, số tiền đầu tư bị mất của bà tôi có thể mua được không dưới ba lâu đài cổ của Áo.

Chiếc ô tô dừng ở trước cửa làm cho mẹ đang đứng trên bậc thềm với vẻ mặt trông bất lực.

"Mẹ ơi, có lẽ lần này bà chỉ là nhớ chúng ta mà đến thôi." Tôi an ủi mẹ.

"Hy vọng là vậy". Giọng điệu của mẹ giống như không ôm bất kỳ chút hy vọng nào.

Ba phút sau, từ lúc mẹ tức giận lớn tiếng cãi nhau với bà ngoại tôi liền biết ước nguyện của chúng tôi đã tan vỡ rồi, lần này bà ngoại muốn đầu tư vào trang trại rượu, lần trước là rượu đỏ và lần này là trang trại rượu.

Thấy vẻ mặt vui vẻ của bà nội khi rời khỏi phòng mẹ, số tiền đầu tư lần thứ 17 của bà có lẽ là mất rồi. Lần này, mẹ tôi thậm chí cũng lười đưa bà ngoại ra xe.

Tôi thay mặt mẹ đưa bà ngoại lên xe, mẹ đã nói, bà ngoại lúc còn trẻ đã chịu nhiều cay đắng, bà nội chỉ là tương đối tùy hứng mà thôi.

Bà ngoại hôn lên tóc tôi rồi nói "Bà ngoại cam đoan với cháu, đây là lần cuối cùng."

Thôi đi, lần nào cũng đều nói vậy thôi, nhưng, tôi vẫn bằng lòng tin tưởng, lần này bà ngoại nói là thật, mẹ nói, tấm lòng của bà ngoại tốt hơn bất kỳ ai, bà ngoại rất yêu mẹ.

Mỗi lần tết đến, cả nhà chúng tôi đều sẽ đến Los Angeles, bà Ferdinand đang ở Los Angeles, tết mỗi năm bà ngoại cũng sẽ cùng chúng tôi tới Los Angeles, nguyên nhân là vì bà sợ phu nhân Ferdinand bắt nạt mẹ.

Hai vị phu nhân cộng lại cũng đã gần 120 tuổi rồi ở chung liền xảy ra đối đầu gay gắt. Tết năm ngoái xảy ra một chuyện thú vị như vậy.

Ở biển Miami, khi chúng tôi đang ăn mừng năm mới trên du thuyền, cách bãi biển khoảng năm dặm.

Hai phu nhân hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng của mình, bọn họ vì một vấn đề "Khi mẹ ruột và mẹ vợ cùng nhau rơi xuống biển, Ôn Lễ An là con trai của nhà Ferdinand, là con rể của ca sĩ nổi tiếng Lương Xu sẽ cứu ai trước?" như vậy mà tranh cãi đến mặt đỏ tới mang tai.

Vấn đề này lúc đó hình như khiến ba rất đau đầu, ông suy nghĩ một lúc, nói chuyện đó chưa từng xảy ra ông không có cách nào đưa ra lựa chọn, bởi vì ông chưa từng gặp phải tình huống mẹ ruột và mẹ vợ cùng nhau rơi xuống biển.

Ngay sau khi ba nói xong, Lương phu nhân đã dùng một phương thức khoa trương "rơi" xuống biển, phu nhân Ferdinand cũng không cam lòng.

Thời tiết ở Miami ngày hôm đó rất tốt, cha bảo Charlie ném hai chiếc phao cứu sinh xuống biển, còn ông thì đi nướng cá.

Kỹ thuật nướng cá của ba không thua gì các đầu bếp chuyên nghiệp, ba cắt con cá ngừ đại dương vừa mới được giao tới thành 8 miếng, bỏ 1/8 con ngon thứ hai rắc muối lên rồi để lên vỉ nướng.

Tôi hỏi ba xem 1/8 con ngon nhất sẽ được cho ai, trong lúc mẹ ruột và mẹ vợ vẫn đang cùng nhau rơi xuống biển thì ba vẫn như cũng nói khoác mà không biết ngượng nói "Cho cá dẫu môi".

Trong thời gian ngắn mùi cá ngừ đại dương lan tỏa, mùi vị khiến tôi và Ôn Duy Kỳ thèm đến chảy nước miếng.

Khi con cá chuyển sang màu vàng óng, Ferdinand phu nhân và Lương phu nhân đã có mặt trên boong với sự giúp đỡ của Charlie, ba chia con cá nướng rồi thành hai phần đặt vào đĩa.

Ferdinand phu nhân và Lương phu nhân mỗi người được chia một nửa cá ngừ đại dương.

Ba vừa thưởng thức quang cảnh bờ biển xa xa vừa nói với bọn họ: "Con hy vọng hai người sau này sẽ không hỏi con những câu hỏi ngớ ngẩn như vậy nữa."

Sau đó, phu nhân Ferdinand và phu nhân Lương thực sự không tranh cãi về vấn đề này nữa, bởi vì ...

"Cha con luôn có cách của mình." Mẹ nói.

Tiễn bà ngoại đi, tôi tìm được mẹ đang ở vườn sau, trông dáng vẻ của mẹ rất giống như đưa đám, bình thường giờ này là giờ đọc sách của mẹ, nhưng bây giờ, mẹ lại đang thẫn thờ nhìn lên bầu trời.

"Mẹ". Tôi chạm nhẹ vào tay mẹ.

Mẹ không trả lời, tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ.

Tôi đoán hôm nay số tiền đầu tư của bà ngoại hôm nay phải đi nhất định cực kỳ nhiều, phải biết rằng vẫn có sự khác biệt giữa đầu tư rượu đỏ và đầu tư trang trại rượu. Mẹ tôi bây giờ có lẽ đang chán nản vì mỗi lần bà đều không có cách nào hạ quyết tâm nói không với bà ngoại.

Người lớn có thế giới riêng của người lớn, đây là điều mà giáo viên tiếng Pháp đã nói với tôi, ông ấy cũng nói rằng trẻ em sẽ không hiểu những rắc rối của thế giới người lớn, cũng không cần phải hiểu.

Tôi nghĩ điều này cũng có lý, giống như tháng trước chúng tôi đi du lịch Bắc Kinh, một cô gái mặt tròn ở sân bay thủ đô đã gọi mẹ cô ấy là "dì"

Mẹ bị một cô gái mười mấy tuổi gọi là dì thì không có gì phải ngạc nhiên, nhưng khiến mẹ tôi đau lòng là cô bé đó quay đầu liền gọi ba một tiếng anh.

Nói thế nào nhỉ? Hôm đó, cha mặc áo len, quần jean và đội mũ lưỡi trai nhìn giống như hình tượng "anh trai" trong tâm trí lũ trẻ, đó là trang phục thường ngày của ông lúc ông không đi làm.

Hôm đó, mẹ tôi tức thì không vui.

Từ Bắc Kinh đến Rio mẹ tôi vẫn rầu rĩ không vui suốt chặng đường, tôi và Ôn Duy Kỳ vắt óc đều không thể làm cho mẹ tôi vui.

Trở lại Rio, cha tôi yêu cầu Marilyn gửi áo phông, áo len và quần jean trong tủ của ông ấy đến cơ quan phúc lợi, nhưng mẹ tôi đối với hành động này của cha không chút cảm động.

Một tuần sau, người sáng lập Pciffic Rim chuyển sang phong cách nam tính, bộ râu và bộ Âu phục trở thành chủ đề nóng của phụ nữ thành phố Rio.

Tuy nhiên, mẹ mỗi ngày vẫn không để ba thấy được sắc mặt tốt.

Sau đó, vào sáng sớm Chủ nhật hôm đó, tôi và Ôn Duy Kỳ bị tiếng nói của mẹ đánh thức "Ôn Lễ An, em chịu đựng anh đủ rồi.", này nghe giống như hai người đang cãi nhau.

"Có lẽ bây giờ ba và mẹ đang cãi nhau" Ý nghĩ này lại khiến cho Ôn Duy Kỳ vui vẻ.

Phải biết rằng chuyện "ba mẹ cãi nhau" như vậy là chuyện lạ trong nhà chúng tôi.

Ôn Duy Kỳ kéo tôi đi vào trong phòng ngủ của ba mẹ, rồi lại lôi kéo tôi áp tai vào cửa phòng ngủ.

Cũng không có âm thanh của đập đồ, có âm thanh nghe có chút kỳ lạ, những âm thanh này xen lẫn tiếng cười thấp của cha, đan xen với tiếng mẹ giống như đang làm nũng với ai đó "không thoải mái -"

"Rất không thoải mái sao? " "Ừm, " "Vậy để Lilith bé nhỏ cũng có thể nếm trải sự không thoải mái này. " "... Ôn Lễ An, anh điên rồi " "A ư , "" Anh dám ?! "" anh dám!".

"Được rồi, được rồi, Ôn Lễ An, em vừa nãy chỉ là lừa anh thôi, một chút cũng không thoải mái, em chỉ là không thích anh biến bản thân thành như vậy, mặc dù hiện tại anh như vậy cũng không tệ, nhưng em càng thích dáng vẻ lúc trước của anh hơn".

Nếu không biến thành như vậy, lần sau ở sân bay anh được gọi là anh thì em lại cảm thấy đau lòng, lại tức giận với anh lại không để anh hôn nữa". "Em đảm bảo, lần tới sẽ không như vậy nữa". "Vậy để anh hôn được không?" Được." "Vậy để anh sờ được không?" "Được...".

Một thời gian ngắn trôi qua.

"Ôn Lễ An, anh tại sao còn...em vừa nãy đã nói rồi." "Đã nói cái gì?" "Không trói nữa." "Không trói không phải càng tốt". "Ôn...Ôn Lễ An, trói". "Tuyết...anh đảm bảo, Lilitbé nhỏ sẽ rất thích." "Ôn Lễ An, anh dám..."Lại qua một thời gian ngắn "Tuyết...anh biết rồi, Lili bé nhỏ rất thích." "Học...học viên, đừng..."

Sau đó, từ cánh cửa truyền ra tiếng khóc đứt quãng của mẹ vang lên, khi tôi tìm Marilyn muốn lấy chìa khóa, Marilyn nhân danh Chúa thề rằng: Tôi đảm bảo, mẹ con không phải đang khóc đâu.

"Mẹ rõ ràng đang khóc. "

"Tuyệt đối không phải. "

Tại bàn ăn sáng, ba trở lại dáng vẻ sạch sẽ thoải mái như trước, còn mẹ thì... Tôi quan sát mẹ thật kỹ, giống như Marilyn nói, dáng vẻ của mẹ một chút cũng không nhìn giống như đã khóc, mẹ cũng không nhìn không ra có gì khác biệt với bình thường.

Vì thế, Marilyn cố tình nháy mắt khi bà rót sữa cho tôi, như thể bà ấy đang nói: Hãy nhìn xem, trẻ con nên nghe lời người lớn.

Rõ ràng là tôi đã nghe thấy tiếng khóc của mẹ tôi!

Hơn nữa, tôi cũng hỏi Ôn Duy Kỳ, Ôn Duy Kỳ cũng nghĩ rằng cha làm mẹ khóc, nhưng chị ấy đã sớm nhìn không quen chuyện cha luôn bảo bọc cho mẹ, chị ấy nói: "Tiếp tục như vậy nữa, cha sẽ chiều hư mẹ." Sau đó chị lại càm ràm một trận, giống như cưng chiều quá mức một người không phải là một chuyện tốt vậy.

Cuối cùng, Ôn Duy Kỳ nói, chị phải giữ lại ý kiến ​​cá nhân.

Như vậy buổi sáng mẹ có khóc hay không vấn đề nay chỉ có thể để tôi hỏi, tôi ở trước mặt Marilyn hỏi ra vấn đề này.

Câu hỏi này khiến Marilyn nhanh chóng dùng tay ra hiệu với tôi, sau đó mẹ đánh rơi cái thìa.

Tôi đặt tay lên bàn và chờ mẹ đưa ra câu trả lời chính xác.

Tuy nhiên, mẹ lại cứ đánh vào vai ba, gương mặt đỏ hồng.

"Không có, ba cam đoan, mẹ con nhất định không có khóc." Ba thay mẹ trả lời câu hỏi

Tôi nhìn mẹ tôi, mẹ lại cho tôi một biểu cảm kiểu tôi nên nghe lời cha.

Được rồi, có lẽ tôi đã nghe nhầm.

Dáng vẻ của mẹ giống như nhẹ nhõm đi, vừa uống sữa vừa nhìn ra cửa sổ.

"Con cũng có câu hỏi muốn hỏi." Ôn Duy Kỳ giơ tay lên, "Cha mẹ, con nghi ngờ hai người đã lén nuôi một con chó cưng tên Lili bé nhỏ sau lưng con."

Sáng hôm đó... ngụm sữa trong miệng mẹ trực tiếp phun vào mặt của Ôn Duy Kỳ, sáng hôm đó gương mặt của mẹ đỏ bừng giống như cà chua chín.

Sau bữa sáng, mẹ tôi trở lại dáng vẻ nhưu trước, không còn canh cánh trong lòng chuyện bản thân bị gọi là dì, cha được gọi là anh

"Mẹ ơi, mẹ không còn buồn nữa sao? " Hôm đó tôi hỏi mẹ.

"Không buồn nữa, biểu hiện của ba con vẫn còn tốt". Mẹ nhìn cha đang cầm kính lúp để giúp bà kiểm tra xem quả cà chua có bọ hay không, và giọng nói và biểu cảm của mẹ giống như vừa nãy được ăn một bát mật ong lớn vậy. "Ba con luôn có biện pháp của mình, những muộn phiền trong lòng mẹ giống như những con bọ nhỏ len lén trốn ở trong lá, bọn nó đôi lúc sẽ xảo quyệt, nhưng mặc kệ bọn nó có xảo quyệt bao nhiều thì cũng trốn không thoát khỏi kính lúp. "

"Mà ba con, tay chính là cầm kính lúp để bắt, mà mẹ vẫn luôn sẵn sàng tin tưởng cha con."

Đoạn hội thoại này cũng không ngắn, nhưng không hiểu sao tôi nghe qua một lần đã nhớ rõ, hơn nữa đặc biệt nhớ rõ ràng, trong lòng tôi mơ hồ cho rằng đó là dáng vẻ hạnh phúc ở trong miệng người thầy nước Pháp của tôi.

Cha trong lòng mẹ được tin tưởng như vậy nhất định rất hạnh phúc, hơn nữa bằng lòng giao buồn phiền vào trong tay cha, mẹ cũng nhất định rất hạnh phúc.

"Ba con luôn có cách của mình." Mẹ luôn nói.

Bây giờ, những con bọ nhỏ trốn trong lá đã xuất hiện trở lại, và tôi bây giờ còn quá nhỏ, và tôi vẫn chưa có khả năng giúp mẹ tôi tiêu diệt những con bọ nhỏ đó.

Điều tôi có thể làm bây giờ là lặng lẽ ngẩn người cùng mẹ, chờ đợi sự xuất hiện của một người.

Chờ đợi sự xuất hiện của một người đuổi bắt tên là Ôn Lễ An.

Kết thúc.

--- 2017. 3. 13---

Tác giả có điều muốn nói: Phiên ngoại này ta viết trong một tuần, nguyên nhân chính có lẽ là không nỡ viết, thế giới không có bữa tiệc nào không tàn, chúng ta có lẽ phải nói tạm biệt với cá dẫu môi và An rồi.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ đọc truyện, vì đây là lần đầu dịch truyện nên không tránh khỏi sai sót, câu chữ chưa được lưu loát. Cảm ơn đã theo dõi hết truyện. Tạm biệt.

17.09.2020.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net