Chương 116: Tình yêu xấu xa - Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Lan Anh

Beta: Zhen Fan

Ký sự ngày xuân

(Thượng)

Nếu bạn đến Rio vào kỳ nghỉ, nếu bạn không có hứng thú với bãi biển, thiếu nữ, bóng đá, điệu nhảy samba, thì có thể đến Công viên rừng quốc gia Brazil để ngắm chim; ở đây có số lượng loài chim nhiều nhất thế giới, khí hậu Amazon khiến cho nơi này có bốn mùa như mùa xuân.

Công viên rừng quốc gia Brazil có một khách sạn riêng biệt để ngắm chim, sáng sớm khi bạn vừa mở cửa sổ phòng khách sạn ra, tràn ngập màu xanh biếc, cành cây sinh trưởng tốt khiến người ta cảm thấy nó sẽ bỗng nhiên mọc ra cái tay dài, cầm lấy đồ uống trong tay bạn.

Một chú chim không biết tên vỗ cánh trên cành, giống như đang chào hỏi bạn; bạn cầm máy ảnh lên, hướng ống kính máy ảnh về phía chú chim, vừa muốn bấm nút chụp chú chim liền vỗ cánh bay đi. Đôi cánh xinh đẹp giống như một dải cầu vòng trong ánh nắng ban mai.

Bạn cầm máy ảnh theo dõi bước chân của nó, chạy đến con đường nhỏ, con đường nối tiếp với khu rừng, và vô số loài chim làm bạn hoa cả mắt, bạn vừa thán phục ngạc nhiên vừa vội vàng bấm máy chụp.

Lúc mặt trời mới lên xuyên qua những ngọn cây, máy ảnh của bạn hết pin. Đặt máy ảnh xuống, bạn chợt cảm thấy đàn chim đã đưa bạn vào thế giới cổ tích trong rừng rậm.

Bạn đứng đó bạn nheo mắt lại -

Màn sương màu trắng bao quanh mái nhà ngói trắng, từng cơn gió ban mai từ sâu trong con đường thổi tới dần xua tan đi màn sương, ngôi nhà màu trắng lộ ra nửa cánh cửa lấp ló trong dàn dây leo, hàng rào trắng bao quanh thành một vòng tròn quanh ngôi nhà.

Trong hàng rào, những bông hoa hồng, cẩm tú cầu, hoa bách hợp, cà chua, cà rốt, cà tím, dưa gang xen lẫn vào nhau khiến người ta khó phân biệt là vườn hoa hay là vườn rau.

Bên trong hàng rào có một mảnh đất trống nhỏ đặt một bàn ăn sáu người, trên bàn để một nồi lớn bí ngô xay nhuyễn và bánh mì nướng vàng óng ánh, máy ép trái cây vừa ngừng hoạt động. Xuyên qua máy móc trong suốt có thể thấy được hạt trái cây nhỏ bé tinh tế tạo thành hình vòng xoáy, đang từ từ lắng xuống phía bên dưới.

Bên bàn ăn, con chó chăn cừu Đức vừa mới tỉnh dậy, đang lắc mạnh cơ thể rũ bỏ lớp sương sớm bám trên lông.

Một góc hàng rào chất đầy bí ngô, một người phụ nữ vóc dáng thon thả đeo khăn trùm đầu sặc sỡ, quay lưng về phía cổng hàng rào đang đánh dấu những quả bí ngô, một chiếc xe điện công nông nhỏ đậu bên ngoài hàng rào, và một người đàn ông vóc người thon dài kéo ống tay áo sơ mi đang sửa xe công nông.

Bạn ngây người đứng ở đó, chú chim vỗ cánh bay qua trước mặt bạn, nó đáp xuống bàn ăn thong thả dạo chơi, vài chú chim nữa đến gần bàn ăn.

Bạn mở miệng nhắc nhở chủ nhà: Tất cả bánh mì trên bàn của các anh đã bị lấy sạch rồi.

"Suỵt - " Người đàn ông đang sửa xe công nông khẽ đưa tay về phía bạn, có lẽ họ đã không còn thấy ngạc nhiên đối với chuyện lũ chim sẽ lấy đi bánh mì của họ.

Đưa mắt nhìn người đàn ông đang sửa xe, bạn đưa mắt nhìn theo con đường lúc đến.

Trên đường bạn đang nghĩ ông chủ nhà rất đẹp trai, không biết bà chủ nhà có đẹp hay không.

Sau khi đi được một đoạn đường ngắn, bạn dần dần cảm thấy ông chủ nhà kia hình như đã từng thấy ở đâu rồi, màn hình TV? Tấm poster lớn? Từ tạp chí trong chuyến bay Rio cung cấp?

Không thể nào đâu? Những người có thể xuất hiện trên báo, tạp chí và TV đều là người không giàu có cũng địa vị cao quý, người đàn ông sửa xe dính một ít bùn trên giày của anh ta, đó có lẽ là dấu vết do vừa đi tuần tra vườn rau mà để lại.

Trở lại phòng khách sạn, bạn nhìn thấy tạp chí tuyên truyền năng lượng xanh của chính phủ Brazil trên tủ đầu giường.

Bạn nhìn thấy gương mặt của người đàn ông mà bạn đã gặp một giờ trước được in trên trang bìa của quyển tạp chí, nhưng bạn không dám khẳng định người đàn ông trên tạp chí có phải chính là người đàn ông sửa chửa xe công nông mình thấy một tiếng trước hay không.

Nhưng bạn có thể chắc chắn rằng nhân vật xuất hiện trên trang bìa của tạp chí tuyên truyền là Ôn Lễ An người sáng lập của tập đoàn Pacific Rim.

Bạn biết người sáng lập tập đoàn Pacific Rim, nhưng khoảng cách bạn và loại người này cách nhau rất xa. Bạn thường nghe mọi người nói về anh ta, nhưng bạn không bao giờ để tâm đến những điều đó.

Những người nổi tiếng luôn có những đặc điểm giống nhau, đều có đầu óc thông minh, mưu lược, hấp dẫn và quyết đoán.

Bạn không quan tâm đến con đường thành công của những người như vậy.

Bạn càng sẵn lòng quan tâm những chuyện xấu bị người khác chỉ trích của loại người này, người sáng lập tập đoàn Pacific Rim cũng có vết nhơ bị mọi người nhắc đến cũng chỉ có như vậy thôi: là một người đề xướng năng lượng xanh vậy mà anh ta lại ngồi máy bay đi làm rồi tan ca.

Ngồi máy bay đi làm rồi tan ca?

Độ ngu ngốc này có thể giống như việc Sarkozy đạp xe đi làm trong chiến dịch tranh cử tổng thống, nhưng thực tế là vệ sĩ của ông ta đang ngồi trong một chiếc Mercedes-Benz thải ra lượng khí thải để âm thầm bảo vệ ông ta.

Khi vụ việc người sáng lập Pacific Rim ngồi máy bay đi làm rồi tan làm lần đầu tiên bị phanh phui, một số tổ chức bảo vệ môi trường mỗi khi tới ngày nghỉ đều giương cao biểu ngữ phản đối tại trụ sở Pacific Rim, nhưng dường như không có tác dụng.

Ôn Lễ An vẫn hàng ngày đi làm bằng máy bay.

Bạn làm sao cũng không thể liên hệ người ngồi máy bay đi làm rồi tan làm với người mang giày dính đầy bùn đang sửa xe công nông với nhau.

"Chỉ là hai người trông giống nhau thôi mà". Bạn lắc đầu và đặt tạp chí tuyên truyền lại chỗ cũ.

"Chờ đã, quý ngài, quay lại đi, ngài đừng vội vàng phủ nhận, có thể nhìn kỹ người đàn ông trên trang bìa, nghĩ đến người đàn ông lúc sáng ông nhìn thấy, quả nhiên giống nhau như đúc, trên đời này sẽ không có người đẹp giống như Ôn Lễ An! "

Ở trên, là những lời Ôn Duy Kỳ sẽ nói.

Trong nhận thức của Ôn Duy Kỳ, cơ hội tìm thấy được người đàn ông đẹp trai hơn Ôn Lễ An trên thế giới này là con số không, Ôn Lễ An là ân huệ duy nhất mà thượng đế đã ban cho thế giới này.

Ở trên, chính là thế giới tinh thần của Ôn Uyển Kỳ, có chút điên cuồng và không bình thường đúng không? Nhưng cô bé rất thích ở trong đó.

Về thế giới tinh thần của Ôn Duy Kỳ, cá dẫu môi đã từng nói "Kệ con bé đi, đợi đến khi lớn lên thì sẽ hết bệnh."

Lời này rất dễ thương phải không? Làm gì có một người mẹ nào có thể nói như vậy với con gái mình?

Đương nhiên, cá dẫu môi sẽ không nói vậy, người phụ nữ nói câu này tên là Lương Tuyết, mẹ của Ôn Duy Kỳ, và cũng là mẹ tôi.

Tên tôi là Ôn Duy Lãng, tôi đến thế giới này muộn hơn Ôn Duy Kỳ ban trăm ngày, từ cái tên bạn đã có thể đoán được giới tính rồi phải không? Đúng, Ôn Duy Kỳ là chị gái, còn tôi là em trai.

Ôn Duy Kỳ có thế giới tinh thần của chị ấy, và tôi cũng có thế giới tinh thần của mình.

Trong thế giới tinh thần của tôi, Lương Tuyết trước tiên là một người phụ nữ vô cùng dễ thương, sau đó mới là mẹ tôi.

Ôn Duy Kỳ luôn là dáng vẻ hận không thể công khai thế giới tinh thần của chị ấy, còn tôi thì thích giấu kín thế giới tinh thần của mình, vì điều này thuận tiện cho tôi thực hiện một số việc mà thần không biết quỷ không hay.

Ví dụ, đêm qua, tôi đã mở cửa phòng ngủ.

Đối với sự có mặt của tôi ngài Ôn rất không vui, ông ấy khó chịu, nhưng trong lòng tôi rất vui, tình huống trước mắt vừa nhìn đã đoán được người đàn ông này bị đạp xuống giường.

Hiển nhiên, điều này chỉ có thể do cá dẫu môi làm mà thôi.

Đôi khi tôi luôn cảm thấy ngài Ôn nhìn trộm thế giới tinh thần của tôi, và biểu hiện của ông khi tôi xuất hiện là: nhóc con, ba biết mày muốn làm gì.

Không quan tâm người bị đạp xuống khỏi giường, tôi đang run rẩy ôm gấu con, ánh mắt nhìn về gương mặt có chút hoảng hốt ...

Chỉ là, cá dẫu môi đang hoảng sợ cái gì vậy? Hiện tại tôi tạm thời không có thời gian để ý đến câu hỏi này, hiện tại tất cả những gì tôi phải làm là lừa bà ấy ra khỏi phòng này.

Thành thật mà nói, con búp bê hình người bị treo ngược trên ngọn cây bên ngoài cửa sổ nhìn hơi đáng sợ vào ban đêm, mặc dù nó là do tôi để lên.

"Mẹ ơi, có thứ gì đó bên ngoài cửa sổ của con". Cơ thể tôi đang run bần bật lên.

Những lời này khiến người cha bị đá trên nệm xuống đất thể hiện ra tình cha vĩ đại, cha ôm tôi vào cửa, trong miệng nói: "Nhóc con đáng thương, tin ba đi, những thứ ngoài cửa sổ kia là cành cây bị gãy hoặc là đồ chơi bị ai đó không cẩn thận vứt đi thôi, ba sẽ giải quyết vấn đề này cho con. "

Đôi mắt lộ ra khỏi bờ vai của cha vẫn hướng về mẹ.

Cuối cùng -

Cá dẫu môi thật là thơm, quần áo thơm, đầu tóc cũng thơm.

Tôi tìm một vị trí thoải mái, tay túm lấy tóc mẹ để tránh cho mẹ nửa đêm bị ai đó trộm đi mất.

Vững tin vào những sợi tóc bị tôi nắm chặt chẽ trong tay, tôi cười với mẹ, mẹ ngủ ngon nhé.

Đây là thế giới tinh thần của tôi, theo một khía cạnh nào đó, nó thực sự rất giống với thế giới tinh thần của Ôn Duy Kỳ, Ôn Lễ An trong mắt Ôn Duy Kỳ là độc nhất vô nhị, Lương Tuyết trong mắt Ôn Lãng cũng là độc nhất vô nhị.

Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai trên thế giới này tốt hơn cha/mẹ.

Suy nghĩ trên có phải nghe có vẻ không giống đến từ thế giới nội tâm của một đứa trẻ sáu tuổi nên có?

Các bạn thân mến, làm ơn đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ đó, tôi chỉ là có trí thông minh cao hơn những đứa trẻ bình thường một chút mà thôi, tôi chỉ là thích suy nghĩ và quan sát hơn so với các bạn cùng trang lứa mà thôi.

Khả năng quan sát và suy nghĩ cũng khiến tôi tỏ ra trầm lặng hơn những đứa trẻ khác.

Về sự trầm tĩnh của tôi.

"Con trông giống như đúc với anh Lễ An hồi bé". Charlie nói.

Đương nhiên, Charlie nghe được điều này từ bà Ferdinand.

Được rồi, về vấn đề giới thiệu bản thân thì tới đây thôi, tôi phải dậy rồi, Harry đang đợi tôi dẫn nó đi dạo, Harry là một chú chó chăn cừu Đức.

Nói chính xác hơn một chút là Harry cùng tôi đi dạo, tôi vừa sinh ra đã mắc bệnh, đó là lý do chúng tôi chuyển đến đây.

Tuy rằng sau bốn tuổi tôi chưa phát bệnh, bác sĩ nói rằng cơ thể tôi không khác gì so với những đứa trẻ bình thường, nhưng mẹ tôi vẫn không tin điều đó, mẹ luôn nói rằng mẹ chờ đứa con trai nhỏ của mẹ lớn lên thành một chàng trai có đôi tay cường tráng thì mới có thể rời khỏi nơi này.

Thực ra, mẹ ơi, con đã có một cánh tay nhỏ bé rồi, đó là kết quả của cuộc chạy đua giữa con và Harry mỗi sáng. Chỉ là con không nói với mẹ về điều đó. Nếu con nói với mẹ, mẹ sẽ không còn cảm thấy đứa con trai bé bỏng sẽ sợ những con búp bê vải bị treo ngược ngoài cửa sổ.

Vào đầu mùa xuân, sáng thứ năm.

Quản gia Marilyn đang dọn dẹp nhà bếp, Ôn Duy Kỳ đang kiểm tra cặp sách, tôi đã mang ủng đi mưa, mẹ tôi kiểm tra lại những quả bí ngô trong vườn, chờ người làm của khách sạn ngắm chim sẽ dọn đi những quả bí ngô này.

Giá cả mà khách sạn đưa ra khiến mẹ tôi rất hài lòng, thực phẩm hữu cơ là miếng bánh thơm của thị trường.

"Tiền mua bí ngô cộng với tiền đậu Hà Lan vừa đủ để trả tiền lương của Marilyn trong một tháng". Tối qua mẹ dương dương tự đắc nói.

Nghe có vẻ khó tin khi vợ của người sáng lập tập đoàn Pacific Rim bán bí ngô? Nhưng nếu bạn hiểu chuyện gì đã xảy ra, bạn sẽ không nghĩ điều đó là lạ.

Một hôm Marilyn tình cờ ném vài hạt bí ra bãi đất trống bên ngoài, đất ở đây phì nhiêu màu mỡ, cũng chỉ thời gian ba tháng, những quả bí vàng nằm lẫn trong đống cỏ đang mọc, điều nay khiến cho bà mẹ ham thích món lợi nhỏ vui không tả được.

Trong tháng đó, chúng tôi ăn bí ngô mỗi ngày, rồi sau đó chôn hạt bí xuống đất.

Ngày càng có nhiều bí ngô, mẹ tôi bắt đầu nảy ra ý định bán bí ngô, sau khi kiếm được ít tiền thì có cà chua, đậu Hà Lan, cà tím, v.v.

Sau đó, mẹ tôi có tài sản riêng của bà, những tài sản riêng này dùng để mua sắm trong siêu thị, trả tiền nước và trả lương cho Marilyn.

Mẹ tôi đang giải quyết những việc này rất nghiêm túc, vì vậy, nên mới có đàn ông đang sửa xe công nông ở cửa.

Người đàn ông từ nhỏ đã theo học nghề ở một xưởng sửa xe công nông, đối với ông ấy mà nói cũng chỉ là chuyện cỏn con, nhưng... ông ấy lại cứ nghĩ mình đã hoàn thành mọi chuyện vô cùng tốt.

Điều khiến người ta buồn bực hơn là, cá dẫu môi có vẻ đồng tình với ý kiến ​​này.

Người đàn ông sửa xong xe công nông liền tới trước mặt vợ mình, không cần đoán cũng biết, vẻ mặt nhất định là viết: Anh đã làm được việc lớn như vậy, không thể không thưởng.

Qua ô cửa kính, tôi mở mắt nhìn trừng trừng vào hai khuôn mặt người đàn ông và người phụ nữ càng lúc càng gần.

Đương nhiên, tôi biết họ muốn làm gì.

Tập trung tinh thần, sử dụng lực ý chí: cắn răng, cắn răng ...

Cắt!

Tiếp theo chỉ có thể kỳ vọng vào Ôn Duy Kỳ.

Marilyn chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cảnh quay nào khi Lương Tuyết và Ôn Lễ An hôn nhau, vì vậy tôi lớn tiếng hỏi Marilyn rằng cô đang nhìn gì vậy?

Câu hỏi này khiến Marilyn liều mạng làm động tác tay im lặng với tôi.

Bạn biết đấy, Ôn Duy Kỳ trong mắt Marilyn là quả ớt Mexico.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Hình ảnh một đôi nam nữ hờ hững ôm hôn ngoài cửa sổ đã rơi vào trong mắt quả ớt nhỏ Mexico, cầm cặp sách nâng cao lên đỉnh đầu, ma sát với cửa, miệng nói "Lại hôn rồi, lại hôn nữa rồi ..."

Bịch -

Cặp sách rơi trên sàn nhà hành lang, đối với đôi nam nữ khó chia lìa này mới cam lòng buông nhau ra, không hẹn mà cùng tìm kiếm âm thanh vang lên, đứa con gái lớn bảy tuổi của họ thở hồng hộc đứng trên hành lang.

Con bé rốt cuộc giận dỗi cái gì chứ? Hai người đối mặt nhìn nhau.

"Hai người!" Ôn Duy Kỳ một tay chống nạnh, một ngón tay chỉ vào bọn họ, "Hai người thân mật không dứt như vậy, không sợ con yêu sớm sao?"

Mỗi ngày bất cứ lúc nào cũng ở trước mặt con gái nhỏ của mình trình diễn tiết mục không phù hợp với trẻ em, quả thực rất dễ khơi gợi tính tò mò cho trẻ về người khác giới và dẫn đến yêu sớm, lý do này nghe có vẽ cũng không sai đi.

Nhưng --

"Ôn Duy Kỳ, nhặt cặp lên".

"Cha!".

"Nhặt cặp sách lên, nâng cặp sách lên trên đầu và thực hiện 5 lần nhảy cóc".

"Cha!".

"Mười lần!".

Quả ớt nhỏ Mexico chỉ có thể ngoan ngoãn cầm cặp sách lên, ngoan ngoãn nâng cặp sách lên trên đầu, vẫn không quên hung hăng trợn mắt nhìn người phụ nữ trong ngực Ôn Lễ An.

Sau mười lần nhảy cóc, Ôn Duy Kỳ cảm thấy như có điều gì oan ức.

Lúc này bé giống như mới nhớ đến mẹ tốt hơn cha, cha không thèm đếm xỉa gì đến bé, nhưng mẹ bé lại kéo bé ôm hôn bé, nói với bé rằng "Cặp sách là bạn tốt của trẻ con, nó cũng sẽ tủi thân."

"Vậy thì ném cái gì đây?". "Tốt nhất là đừng ném cái gì". "Mẹ, con vừa nãy chỉ hơi ghét ba một chút". "Con nỡ lòng nào ghét một người đàn ông đẹp như vậy được sao?" "Nói cũng phải, ba đẹp như vậy, con sẽ suy nghĩ một chút rốt cuộc có cần chán ghét ba trong một phút không. "

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông đẹp trong miệng hai con gái đã thay xong quần áo.

Hôm nay hẳn là một ngày đáng kỷ niệm trong lịch sử phát triển của tập đoàn Pacific Rim, theo lời của Lương phu nhân nói con rể làm ăn đến ngành vũ trụ rồi.

Trên thực tế, mọi chuyện không có quá như Lương phu nhân nói, con rể bà chỉ là bán năng lượng, và tình cờ một trong những khách hàng đang mua sản phẩm năng lượng của ông là trong lĩnh vực hàng không vũ trụ, chính là như vậy mà thôi.

Đối với lần hợp tác ăn này tập đoàn Pacific Rim và đại diện Cục hàng không cùng nhau tổ chức buổi họp báo, người sáng lập Pacific Rim cũng sẽ tham gia họp báo.

Tham dự một cuộc họp báo quan trọng như vậy đương nhiên không thể tránh khỏi phải mang Âu phục.

Nhìn kìa, người đàn ông mặc vest chỉnh tề đang đi xuống cầu thang nhìn thẳng vào mắt hai người phụ nữ, cộng thêm Marilyn là 3 người, mặc dù lúc này tôi không nhìn thấy Marilyn, nhưng vẻ mặt si mê của cô ấy đã hiện ra trong đầu tôi rồi.

Ngài Ôn Lễ An có vẻ rất hưởng thụ khoảnh khắc như vậy, chớp lấy thời cơ, ông còn nháy mắt với vợ của mình.

Tôi nói, mẹ ơi, mẹ không thể ngậm miệng lại được sao?! Còn có Ôn Duy Kỳ, người ta vốn dĩ chỉ muốn mê hoặc cá dẫu môi kia, chị góp náo nhiệt cái gì chứ?

Shit, tôi thầm mắng một câu trong lòng, trong lòng đang nghĩ hay là gọi điện thoại cho đám phóng viên kể một sự thật:

Người sáng lập tập đoàn Pacific Rim một tiếng trước khi tổ chức buổi họp báo đã ở nhà sửa xe công nông cho vợ mình, đáng nói là, động cơ xe công nông kia có lúc sẽ đảm nhiệm việc khai thông đường ống khí đốt.

Năng lượng hữu cơ chỉ là nói dễ nghe một chút thôi, mọi người đều rõ nó là chuyện gì.

Phân và nước tiểu, phân và nước tiểu là một trong những thứ đó thưa quý ông, quý bà.

(Hạ)

Máy bay trực thăng bay qua trên đỉnh đầu chúng tôi, Ôn Duy Kỳ lúc trước đã nói muốn cân nhắc sẽ ghét cha trong một phút, giờ đang vẫy mạnh tay về hướng máy bay trực thăng đã đi xa: Tạm biệt ba.

Mười bốn phút sau, trực thăng sẽ hạ cánh trên mái nhà trụ sở Pciffic Rim, sau đó thông qua thang máy tốc hành đến thẳng văn phòng làm việc, từ rời khỏi đây đến văn phòng mất 18 phút.

Điều này nghe có vẻ giống một trò bịp mà nhóm người giàu mới nổi Ả Rập ưa thích? Nhưng người sáng lập Pciffic Rim mỗi ngày đều đi trực thăng để đi làm, đó thực sự không phải là một trò bịp gì, chẳng qua là nguyên nhân cũng không tốt hơn là bao.

"Tôi mất 105 phút lái xe từ nơi tôi ở đến công ty, đây vẫn là còn chưa tính thời gian quãng đường bị kẹt xe, tôi quá bận và thời gian dành cho gia đình cũng có hạn. Tôi chỉ có thể sử dụng cách này để kéo dài thêm một chút thời gian có hạn này". Đây là giải đáp của Ôn Lễ An đối với những điều mà các tổ chức bảo vệ môi trường đưa ra.

Ừ, những lời này nghe rất xuôi tai.

Trong mắt tôi, Ôn Lễ An không quá bận rộn, cha không khác gì một nhân viên văn phòng, hơn nữa trong ngày nghỉ lễ ông sẽ nghĩ cách giữ cá dẫu môi ở trong phòng của ông.

Ôn Duy Kỳ và tôi đã từng thử vào ngày chủ nhật đi gõ cửa nhưng cho đến giờ cơm trưa cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt.

"Cốc, cốc, cốc"

Khe cửa chỉ hé ra một chút.

"Ba, mẹ tối qua đã hứa trưa nay sẽ cùng con ăn trưa mà." Tôi nói với giọng nói giả bộ đáng thương.

"Để Ôn Duy Kỳ và Marilyn ăn cùng con."

Lần sau, đến lượt Ôn Duy Kỳ.

"Cha, cha đã nói sau bữa trưa sẽ giảng bài cho con mà. "

"Cha hiện tại đã đổi ý rồi, Ôn Duy Kỳ cũng không có ngốc, con có thể tự mình làm, cha tin tưởng con."

Được rồi, lần này tôi thực sự muốn chấm dứt cuộc nói chuyện huyên thuyên không dừng này. Tóm lại, ngài Ôn muốn ngồi trực thăng đi làm đều là vì muốn cùng vợ yêu tình chàng ý thiếp.

Ôn Duy Kỳ đã đi học, tôi cũng phải đi dạo với Harry.

Trước khi đi dạo với Harry xảy ra một chuyện khiến tôi rất vui: Mẹ sẽ hôn lên trán tôi và bảo tôi đừng chạy lung tung.

"Được rồi mẹ". Giống như trước đây tôi trả lời với giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong lòng tôi đã hạnh phúc như hoa nở rồi. Khi mẹ hôn lên trán tôi, tôi ngửi được mùi phấn hoa của đậu Hà Lan nhẹ dính trên mái tóc mẹ.

"Ôn Duy Lãng". Mẹ kéo tôi.

"Vâng, thưa mẹ". Tôi nhìn mẹ.

"Ôn Duy Lãng, mẹ và con ... " mẹ bỗng nhiên ngập ngừng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào tôi, "Ba con và mẹ nếu như luôn.... luôn thắm thiết... Sẽ không..sẽ không khiến cho con ...cho con...có..."

Tôi im lặng quan sát mẹ.

Mặt trời đã mọc, làn da của mẹ dưới ánh mặt trời như trong suốt, kết hợp với mái tóc đen thật sự rất đẹp.

Nó đẹp đến nỗi khiến tôi ngây người một lúc.

Mà khoảng thời gian ngẩn người một lúc ngắn này ở trong mắt mẹ tôi lại là...

"Nhìn mẹ nè, tại sao lại hỏi con câu hỏi như vậy, Ôn Duy Lãng, con không thể trách mẹ hỏi con câu hỏi như vậy nha, nếu muốn trách thì hãy trách Charlie luôn ở trước mặt mẹ nói con giống với anh Lễ An của cậu ấy, đây là lý do tại sao mà mẹ thường hiểu nhầm con giống với cha con lúc nhỏ, là một đứa trẻ trưởng thành sớm".

"Cha trưởng thành rất sớm sao?" Trong đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net