Chương 72: Theresa -8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt nước phẳng lặng được phản chiếu bầu trời ngũ sắc, ánh hoàng hôn từ khe hở của của rừng cây cao su khúc xạ chiếu xuống.

Dưới ánh hoàng hôn, cả khu rừng biến thành màu hồng trà, trong màu hồng trà, trên giá treo quần áo được dựng bằng cành cây, một đầu treo chiếc váy liền của một cô gái, một đầu kia treo một đôi tất nam, dưới giá phơi đồ là một đôi giày đế bằng của phụ nữ.

Lúc này, nếu như có người vô tình đột nhập vào khu rừng, nhất địng sẽ cho rằng đó là đôi chim uyên ương hoang dã từ khu Hadrian, đôi uyên ương hoang dã kìm lòng không đậu lăn xuống hồ, nước hồ làm ướt quần áo của bọn họ.

Trong buổi hoàng hôn nhàn rỗi này, bọn họ không quan tâm sẽ tốn thời gian, chờ quần áo được gió thổi khô.

Là như vậy sao, sẽ là như vậy sao?

Bước lên cỏ, từng bước tiến về phía giá treo quần áo, trên giá treo là chiếc váy liền mà Lương Tuyết nhìn thấy cách đây không lâu, các cô gái của Angel City thích nhất loại quần áo sắc hoa này.

Nhìn xem, ngốc biết bao, trước đây cô vẫn cho rằng chiếc váy Vinh Xuân mặc là vì muốn lấy lòng yêu thích của bọn trẻ.

Vậy mà, ngay lúc này, đôi uyên ương lăn xuống hồ đó đâu rồi?

Khu rừng cao su này được bao quanh trong phạm vi của Angel City, Angel City từng là khu đèn đỏ nổi danh một thời ở Đông Nam Á. Tình yêu giữa nam và nữ đến nhanh, đi cũng nhanh. "Tôi là Els", "Tôi là Amy" nắm lấy tay nhau, phía sau là khách sạn tiện lợi.

Từng bước tiến về phía trước, không cẩn thận cô giậm phải quả thông.

Quả thông phát ra âm thanh giòn giã dưới chân, âm thanh làm kinh động những chú chim trên ngọn cây, dang rộng đôi cánh về phía hồ, từ bờ hồ truyền tới giọng nữ không to không nhỏ.

Cô gái đó đang nói: Đứng lại.

Lương Tuyết lúc này mới phát hiện thân ảnh đó đang ẩn trong đám cỏ mã đề, thân ảnh đó cũng chỉ cách cô khoảng bảy, tám bước chân.

Tóc ngắn, trên người mặc chiếc áo sơ mi mà sáng nay Lương Tuyết chuẩn bị cho Ôn Lễ An.

Kỳ lạ, người này có mắt ở sau lưng hay sao? Nhấc chân, muốn tiến lên trước.

"Ôn Lễ An".

Hóa ra, người này không có mắt mọc sau lưng, còn nói ra mình là nữ vương tinh ranh.

Lương Tuyết thừa nhận cô bây giờ có hơi hư hỏng, nhưng cô rất hiếu kỳ nữ vương tinh ranh muốn nói những gì với tên nhóc khu Hadrian.

Đứng lại.

Xung quanh yên tĩnh đến lạ.

"Ôn Lễ An, lúc tôi đưa ra quyết định đó, mẹ tôi nói tôi ngốc không giống con gái bà, từ trước đến giờ lời mẹ tôi nói đều rất có đạo lý. Khi tôi thực sự đứng trên mảnh đất này, khi gương mặt đối diện với vô số gương mặt xa lạ, khi mỗi ngày mặt trời mọc và lặn, tuy rằng trong miệng không thừa nhận nhưng trong lòng tôi gần như đã nhận định lời của mẹ, khi từ múi giờ phía đông 1 đến đông 8 có 7 múi giờ".

"Nghĩ như vậy, hành vi của tôi ngu ngốc vô cùng, cho đến khi".

Giọng nữ ngọt ngào mà dịu dàng.

"Cho đến ngày hôm đó, tôi đẩy cửa cửa hàng nước trái cây, khi tôi thấy cậu ngồi đó, lúc đó trong lòng tôi đã nghĩ, sau này tôi có thể đem chuyện này tới trước mặt mẹ tôi, khoe với bà: Mẹ, điểm này con không ngốc chút nào, đây là điều mà nhiều người cả đời muốn gặp nhưng chưa bao giờ gặp được".

Tiệm nước trái cây? Điều rất nhiều người muốn gặp nhưng không cách nào gặp được?

Lương Tuyết thừa nhận lúc này não của cô hơi khó sai bảo, trong trí nhớ của cô, Vinh Xuân và Ôn Lễ An lần đầu gặp nhau trong phòng nghỉ trưa của cô, lúc đó Vinh Xuân cũng tự mình giới thiệu.

"Đúng, đó là điều mà nhiều người muốn gặp nhưng lại không thể gặp được, người mà vì cậu vượt qua 7 múi giờ, là người trên con phố khiến cậu chớp mắt yêu cả một tòa thành, thậm chí lúc chúng ta vẫn chưa gặp mặt những đứa trẻ đã liê hệ chúng ta qua những bức chân dung".

"Ôn Lễ An, tôi nghĩ người tặng tôi đôi giày cao gót màu đỏ nhất định là phù thủy, cô ấy đã dùng phép thuật của mình để khiến tôi mang nó đến gặp người đặc biệt nhất trong cuộc đời khi tôi 18 tuổi".

Đến lúc này, không hiểu cũng khó.

Để cô ấy nghĩ thử, ngày hôm đó cô cũng đã chứng kiến nữ vương tinh ranh đi giày cao gót.

Hôm đó, Ôn Lễ An mặc chiếc áo mà cô mua cho cậu, ngồi trong quán nước trái cây đợi cô gái vì cậu vượt qua khoảng bảy múi giờ.

Vinh Xuân nói rất đúng, loại tình duyên tuyệt diệu như vậy hầu hết mọi người trên thế giới này muốn gặp nhưng không gặp được.

Nếu như Lương Tuyết không nhớ sai, cô từng hỏi Vinh Xuân "người ấy" như thế nào? Lúc đó câu trả lời của cô ấy là "là như vậy", đều như vậy rồi làm sao có thể "là như vậy".

Nhưng nữ vương tinh ranh cũng nói dối.

Mà vài tiếng trước cô còn trang điểm cho cô ta, còn có, người trong miệng luôn nói trả tiền đến bây giờ vẫn chưa thực hiện lời hứa.

Lương Tuyết phải thừa nhận, cô tức giận rồi, giận muốn đá cô gái mặc áo sơ mi của Ôn Lễ An xuống hồ.

Chân tiến lên phía trước, lại lần nữa giẫm lên quả thông.

"Đứng lại, Ôn Lễ An đứng lại".

Lương Tuyết thở ra một hơi.

"Ôn Lễ An, xin thứ lỗi, tôi không thể để cậu dựa tôi quá gần, vì nó sẽ khiến cảm xúc của tôi căng thẳng, vì tiếp theo tôi muốn nói cho cậu một số lời rất quan trọng, trong chuyện quan trọng này, việc đầu tiên tôi muốn nói là....".

"Ôn Lễ An, tôi thích cậu".

Câu "Ôn Lễ An, tôi thích cậu" khiến quả thông dưới chân phát ra tiếng "Răng rắc".

Nhiều năm sau, không biết liệu nữ vương tinh ranh có thấy xấu hổ khi hồi tưởng về khoảnh khắc này không: ngày hôm đó tôi thật xui xẻo, lời tỏ tình của tôi với hoàng tử rơi vào tai phù thủy.

Tất nhiên, mụ phù thủy không phải là phù thủy đã cho tôi giày cao gót, là loại phù thủy sẽ cười phát ra tiếng cười khó nghe "haha, haha", mụ phù thủy nhỏ bé lại tự ti, thấp kém lại kiêu ngạo.

"Bây giờ, Ôn Lễ An, cậu có thể dựa vào thân phận người tôi thích, lắng nghe tôi....".

Ôn Lễ An, cậu có thể dựa vào thân phận người tôi thích, lắng nghe, thật buồn cười, cô ta thực sự nghĩ mình là nữ vương.

Lúc này, Lương Tuyết rất vui khi diễn vai phù thủy, lạnh lùng nói, từng câu từng chữ: "Nhưng làm sao đây, tôi không phải Ôn Lễ An".

Người đang ở chỗ cỏ mã đề quay đầu lại.

Quay đầu lại, chầm chậm đứng lên, dưới chiếc áo sơ mi rộng là đôi chân dài, ánh mắt cô rơi lên đôi chấn ấy, hỏi tại sao phải lừa tôi.

"Lương Tuyết...." ngữ khí cực kỳ kinh ngạc.

"Tại sao lừa tôi, tại sao không nói với tôi?!".

Đúng, tại sao không cho cô biết?!

Chính vì ý đồ che giấu của cô hại tôi cả chiều nay quên trước quên sau, hại tôi chiều nay phải đi bộ rất nhiều con đường, hại tôi đứng ngoài rừng cao su khóc như một kẻ ngốc.

Cô còn hại tôi...

Hại tôi nghĩ đến tên của Quân Hoán lòng đau như cắt, người con gái mà anh dùng sinh mạng để đổi lấy làm sao trở nên như thế này.

Sự ghen tị và tự ti đã làm che đậy đôi mắt cô.

Từng bước từng bước tiến về phía trước.

"Xuân, từ Bắc Âu dịch thành nữ hoàng tinh ranh, tôi nói nữ hoàng tinh ranh tại sao không nói với tôi. Dùng đôi mắt sáng của cô nhìn tôi, sau đó dùng giọng điệu đáng yêu của cô nói: Lương Tuyết thật khéo quá, người mà tôi đề cập với cô là Ôn Lễ An. Cô có bao nhiêu cơ hội để nói với tôi chuyện này, tại sao không nói với tôi, bởi vì đó là một cô gái lớn lên ở Angel City? Cô gái lớn lên ở Angel City không đáng nhắc đến thế giới này sao, tại sao không nói với tôi".

Giọng nữ vang vọng trong rừng sắc bén đến nỗi khiến người khác không nhịn được giơ tay lên, bịt tai lại, nhưng tiếng hét vẫn xuyên qua các kẽ tay tiến vào, đợi đến khi thả tay ra, giọng nữ vẫn vang vọng âm cuối trên mặt hồ, sau vài vòng, cuối cùng biến mất nơi chân trời.

Đầu kia của khu rừng truyền tới giọng nam yếu ớt.

Giọng nói đó: "Là anh không để cô ấy đem chuyện này nói với em".

Lương Tuyết nhìn thấy Ôn Lễ An, thuận theo ánh mắt của Ôn Lễ An, Lương Tuyết hiển nhiên phát hiện bản thân đã kéo Vinh Xuân đến bờ hồ. Hình ảnh phản chiếu của cô trên mặt hồ như một người phụ nữ Angel City bị phản bội, hận không thể đem con hồ ly tinh câu dẫn người tình của mình đánh chết.

Cô cười thê lương, cô làm sao vậy, cô bây giờ càng ngày càng giống với những người phụ nữ ở Angel City.

Thời khắc này, chỉ cần cô dùng một chút lực, Vinh Xuân có khả năng sẽ rơi xuống hồ, mà người bị túm lấy cổ áo thì gương mặt hoảng hốt.

Thả tay ra, xoay người, từng bước rời khỏi bờ hồ.

Đi qua Ôn Lễ An, tay cô bị kéo lại, một tay bị kéo không phải vẫn còn tay kia sao, tay kia dùng để làm gì?

Cởi đôi giày sandal xuống, gót giày tàn nhẫn ném vào đầu Ôn Lễ An, giây phút đó Lương Tuyết không lưu lại bất cứ tình cảm gì, người đáng hận nhất là cậu.

Ngay lúc đó, Vinh Xuân hét lên.

Ở một khoảng cách rất gần, Lương Tuyết lạnh lùng nhìn chất lỏng màu đỏ chảy xuống thành hình cong từ trên đầu Ôn Lễ An, men theo thái dương chảy xuống.

Vinh Xuân hét về hướng bọn họ.

Chớp mắt tới trước mặt, sợ gót giày nặng nề lần nữa gõ vào đầu người trong lòng cô, cô lắp bắp: "Lương Tuyết, xin lỗi....... cô......cô có thể bình tĩnh xuống được không, trước tiên đem..... đem giày của cô.......".

"Ở đây không có việc của cô" Ôn Lễ An nói.

"Tại sao...... tại sao không có việc của tôi..... Lương Tuyết.....tôi.....tôi không rõ ràng, Ôn..... Ôn Lễ An, tôi....... tôi không rõ ràng". Vinh Xuân lại tiến thêm một chút.

Có lẽ là không rõ ràng, đúng không?

Cô không hiểu bạn gái của anh trai người trong lòng vì một lời nói dối vô hại mà biểu hiện như người đàn bà chanh chua, điều này nghĩ thế nào cũng thấy rất kỳ quái.

Cho nên, tiếp theo người cô thích khiến cô chớp mắt biến sắc, hét lên "Ôn Lễ An, cậu bị thương rồi" ngón tay chỉ về thái dương Ôn Lễ An.

Lúc này, dòng máu từ dưới chân tóc thấm ra ngoài đã đến thái dương, chất lỏng màu đỏ sắp chạm vào đầu ngón tay. Ai biết rằng người trong lòng cô không cảm kích, đầu né ra, tay cô rơi xuống không khí.

Ngữ khí đau lòng: "Ôn Lễ An, cậu bị thương rồi, cậu bây giờ nên....".

Nhưng, ngữ khí của người trong lòng cô không tốt đẹp: "Mang lấy giày của cô rời khỏi đây đi".

"Ôn Lễ An....".

Nữ vương tinh ranh cũng không ngờ, cách đây không lâu cô vẫn dựa vào thân phận khách quý tham gia buổi tiệc sinh nhật của mẹ cậu, rõ ràng là trong bữa tiệc bọn họ rất hòa hợp, lúc này sao lại biến thành như vậy?

Hơn nữa, bây giờ ánh mắt của người trong lòng cô bất động dán vào khuôn mặt của bạn gái của anh trai cậu, nhưng là người phụ nữ đó hại cậu bị thương mà.

Cô gái ngốc nghếch nhìn thế nào cũng giống dáng vẻ nhất định phải dẫn người trong lòng đến phòng khám, ánh mắt của cô gái ngốc nghếch cô chấp rơi nơi thái dương của Ôn Lễ An.

Bây giờ, kẻ chủ mưu khiến cô biến thành người đàn bà chanh chua đã thừa nhận rồi, không cần phải làm khó người không muốn làm, tỏ tình sai người đã đủ xui xẻo rồi, không phải sao?

Hiển nhiên, lúc đó tình huống xuất hiện trước mắt Ôn Lễ An vô cùng cấp bách, sợ cô ấy thật sự đẩy vị khách mà mẹ cậu mời xuống hồ, cho nên.

Thời khắc khẩn cấp, cậu lựa chọn thẳng thắn "Là anh không để cô ấy đem chuyện này nói với em".

Hóa ra, trong khoảng thời gian mà cô không biết hai người đó đã đặt một thỏa thuận nào đó.

Lần này, cô gái vì cậu mà vượt qua 7 múi giờ không giống như Lê Bảo Châu, cũng không giống như con gái độc nhất của ông trùm Indo, càng không giống với những cô gái vì cậu mà ngày nào cũng chạy lên tầng cao nhất tòa Las Vegas.

Vì chàng trai chung tình của mình mà giữ bí mật thì bị chỉ trích cũng chẳng sao, được rồi, lúc này để cô tạm thời trở thành một người tốt vậy.

Ánh mắt rơi trên khuôn mặt của người đàn ông đang nắm chặt tay cô, nói chậm rãi: "Nghe lời của Ôn Lễ An, mang giày của cô, rời khỏi đây đi".

"Ôn Lễ An, đầu anh bị thương rồi".

Thật là một cô gái cố chấp ngu ngốc, cô gái như vậy sẽ khiến người khác đau lòng.

Nghênh đón ánh mắt của Ôn Lễ An, cô nhếch miệng cười: "Cô gái ngốc nghếch, bây giờ còn không hiểu sao? Tôi lẽ nào đến nỗi vì em trai của bạn trai và một cô gái đơn độc mà tức giận thành như vậy sao?".

Cô gái ngốc nghếch chậm chạp mang giày.

"Tôi nói đến vậy còn chưa hiểu sao? Nếu như còn chưa hiểu rõ, vậy tôi đổi cách nói khác. Cái áo sơ mi của Ôn Lễ An mà cô mặc khiến trong lòng tôi cực kỳ khó chịu, chiếc áo đó là tôi mua cho cậu ta, hơn nữa tôi cũng từng mặc áo sơ mi của Ôn Lễ An, tại sao phải mặc áo sơ mi của cậu ta, nguyên nhân tuyệt đối không phải là vì tôi bị rơi xuống nước".

Nhìn Ôn Lễ An, nụ cười của cô độ cong khóe môi càng lớn "Bị dọa rồi sao? Hay là không muốn tin? Nếu như là kẻ đến sau, vậy lí giải điều đó là vì người phụ nữ đó điên rồi. Số phụ nữ ở Angel City vì Ôn Lễ An mà điên cuồng không phải là ít, vậy thì xem như đó cũng là người phụ nữ điên cuồng vì Ôn Lễ An đi. Không biết như vậy có khiến trong lòng cô tốt hơn chút không".

Vinh Xuân mang giày đi rồi, chất lỏng màu đỏ men theo đáy tóc Ôn Lễ An cũng đã cô đặc lại, ánh hoàng hôn đã bị lấy đi.

Nhìn xem, màn đêm lại sắp đến rồi.

Những con côn trùng không biết tên vo ve bay qua giữa bọn họ, âm thanh vo ve biến mất trong rừng sâu, cậu buông tay cô ra, lấy đôi giày sandal từ trong tay cô.

Cúi người, tay nắm lấy mắt cá chân cô, đôi sandal trở lại trên chân cô.

Cô cúi đầu hỏi cậu, Ôn Lễ An người phụ nữ ghen tuông nhìn rất đáng sợ đúng không?

Không những đáng sợ mà còn xấu xí.

Cách đây không lâu, cô bên ngoài rừng còn thề sẽ mắng chửi tàn bạo, giáo huấn Ôn Lễ An. Lúc đó Lương Tuyết cho rằng Ôn Lễ An vì ý tốt của mẹ mà cùng với người từng cứu Charlie vào rừng tản bộ mà thôi.

Lúc đó cô căn bản không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Thực ra, lúc Vinh Xuân nói ra "người ấy" của cô ta là Ôn Lễ An, Lương Tuyết hoàn toàn không lạ gì lắm, khiến Lương Tuyết cảm thấy kinh ngạc là Ôn Lễ An lừa cô.

Trước giờ chỉ có cô lừa Ôn Lễ An.

Lúc này, Lương Tuyết có hơi mệt rồi, sự mệt mỏi này liên quan tới việc cô đi bộ nguyên buổi chiều, đợi một lát cô còn phải đi tới chợ lấy giỏ xách đồ ăn gửi ở đó.

Bàn chân nhấc lên rơi xuống đất, cậu từ phía sau ôm chặt lấy cô.

Một chút cũng không có động tĩnh gì, cậu thì thầm vào tai cô, "Ghen tuông không có gì mà không tốt cả, anh có thể bảo đảm với em, không có tồn tại bất cứ người nào khiến em phải ghen".

Tại sao không có.

"Ôn Lễ An, cậu vừa nói, 'Là tôi không để cô ấy nói với em chuyện này', những lời này theo tôi nhìn thấy cũng đủ để kết thành cậu bảo vệ cô ta, lời này là vì bảo vệ một người nào đó mà nói ra". Cô nói với cậu.

Im lặng.

Im lặng có lúc cũng biểu thị sự ngầm thừa nhận, ý nghĩ này khiến viền mắt Lương Tuyết lại vừa kích thích vừa căng ra.

Âm thanh nho nhỏ nói "Ôn Lễ An, cô ấy rất khác biệt, ngốc nghếch, còn sự ngốc nghếch của Lương Tuyết là gian xảo, nhưng sự ngốc nghếch của cô gái kia là thật, người ngốc nghếch như vậy ấy thế mà có tìm đến đây".

Sức mạnh của vòng tay ôm lấy cô càng chặt hơn, dưới lực đạo đó, cô sắp thở không ra rồi.

"Tức giận rồi sao?" nhếch môi, "Tôi có thể đem sự tức giận của cậu lí giải thành bị nói trúng tim đen cho nên thẹn quá hóa giận không?".

"Lương Tuyết!".

"Thật sự giận rồi". Lương Tuyết thở ra "Thả tôi ra, Ôn Lễ An, tôi còn có việc".

"Anh không buông" Ôn Lễ An rất ít khi thể hiện giọng điệu ngang ngược không nói lý "Em đừng hòng mượn cơ hội có chuyện mà trốn khỏi anh".

Lương Tuyết không nói nữa.

"Em nói đúng, sự ngốc nghếch của Lương Tuyết là gian xảo, nhưng anh trước giờ chưa từng nghĩ về phương diện ngốc nghếch của người con gái khác". Giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu cô truyền tới "Em thấy đấy anh có thể giải thích, người từng giúp Charlie rơi xuống hồ, lúc đó anh đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu, thế là biến thành như vậy. Anh có thể đảm bảo với em, sau khi anh cứu cô ta lên, chuyện phát sinh sau đó anh đều tránh, vài ngày trước, Vinh Xuân từng cứu Charlie".

"Em biết, hôm đó em cũng ở đó, ngày đó, anh còn nói với em: Thưa bà xin nhường đường" Lương Tuyết nói.

Rõ ràng lúc đó cô ấy rất tức giận đến mức vừa chửi rủa vừa mắng nhiếc, nhưng tại thời điểm này, khi nói về vấn đề này giọng cô bình tĩnh đến lạ.

Dường như cảnh tượng khiến cô tủi thân muốn chết không để lại ấn tượng gì trong lòng người khác, điều này khiến trái tim Lương Tuyết càng thêm ngột ngạt, vì vậy tất cả tình cảnh của ngày hôm đó đã được kể lại.

"Lương Tuyết" giọng nói của Ôn Lễ An cực kỳ ảo não "Là anh không tốt, làm sao có thể đem người phụ nữ mà ngày nào cũng ôm trong lòng xem thành người xa lạ".

Lúc này ngược lại là nước mắt cô rơi, chỉ là nước mắt đó giống như là rơi từ trong viền mắt của người khác, không liên quan gì đến cô.

"Em không muốn nhìn thấy cô ta ngồi phía sau xe của anh, em đã từng nói với anh, chỗ ngồi sau xe của Ôn Lễ An chỉ có Lương Tuyết có thể ngồi, người phụ nữ khác mơ cũng đừng hòng, Ôn Lễ An anh không nghe lời em".

Phải không? Lời hứa của người yêu quá trẻ giống như đám mây nơi chân trời, bị gió thổi qua liền tan đi.

Sau lưng im lặng một mảng, cậu cật lực lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi trên khóe mắt cô. Cậu nói: đừng khóc, Lương Tuyết đừng khóc, chỉ cần em không khóc nữa, muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm.

Cô cũng không muốn khóc, những giọt nước mắt đó cũng khiến lòng cô cảm thấy hoảng loạn, cô không biết liệu mình sau này còn có thể tin cậu nữa không, giống như lúc đầu cô hạ quyết tâm tin tưởng cậu vậy.

"Còn có người phụ nữ tên Vinh Xuân kia, ngay cả nơi Lương Tuyết và Ôn Lễ An thường chơi đùa cũng đến rồi, vẫn là Ôn Lễ An đưa cô ta đến, đến cuối cùng, Ôn Lễ An còn nói những lời khiến Lương Tuyết đau lòng".

Lúc Ôn Lễ An nói "Là anh không để cô ấy nói với em chuyện này", Lương Tuyết cảm thấy bản thân trở thành người thứ 3 trong hai người đó.

Những giọt nước mắt trong viền mắt người khác đang chảy tùy ý, khiến người đàn ông đang cố lau sạch nước mắt trên mặt cô, tay chân lúng túng.

Cuối cùng, đầu bị vùi vào trong hõm vai cô.

Âm thanh từ trong hõm vai thẩm thấu ra ngoài, bất an, hoảng loạn, cầu xin.

"Xin lỗi, những việc này anh đều không biết, tha thứ cho anh, những việc này anh làm sao có thể không biết cơ chứ? Những việc này sẽ khiến em đau lòng, anh làm sao có thể không biết".

"Lương Tuyết, đừng khóc".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net