Chương 76: Theresa - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ra ngoài anh không nghe thấy sao? Đó lại không phải là một ngôi nhà", "Thật đáng yêu", "Đi ra ngoài", " Muộn rồi", "Sao lại muộn", "Cứng rồi". Khốn kiếp, khốn kiếp, tên khốn này bây giờ đang giở lại mánh cũ, lấy giọng điệu của người ít nhất 28 tuổi mới có, "Nếu ba phút là không đủ, thì thêm hai phút nữa, năm phút có đủ không? Hửm?".

Trong lòng phỉ nhổ, trong phỉ nhổ lại vô thức dẫu môi, thế là cô lại biến thành cá dẫu môi rồi.

Âm thanh nhẹ như đôi cánh: "Cá dẫu môi, anh đoán em đang giận dỗi với anh, được thôi, anh đảm bảo, bài học giáo huấn của em lần này đối với anh rất thành công. Sau này người con gái khác ngay cả nhìn anh cũng không nhìn, những chuyện đại loại như 'Thưa bà, xin nhường đường một chút' vĩnh viễn sẽ không xuất hiện. Lần này, cho dù mụ phù thủy trong rừng biến em thành một khối trong vạn khối đá, anh đảm bảo có thể nhận ra em từ ánh nhìn đầu tiên".

"Anh vừa nhớ lại, lúc chúng ta cãi nhau hình như đều là em chủ động yêu cầu hòa giải, ừm, đối với người con gái xinh đẹp như em mà nói, đối tượng cãi nhau thật là không hiểu gì về tình cảm nam nữ. Lần trước suýt nữa thì hại em bị ném trúng chuột chết, anh đảm bảo sau này mỗi lần chúng ta cãi nhau cho dù ai đúng ai sai, anh đều xin em tha thứ đầu tiên".

Ôn Lễ An, im miệng.

Ôn Lễ An xin anh đừng nói nữa, Ôn Lễ An xin anh, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại.

"Được rồi, cá dẫu môi, anh phải thừa nhận phương thức mà em sử dụng có ưu thế áp đảo. Em có muốn nhân cơ hội thắng thế nói ra hết những bất mãn của em với anh không, anh sẽ thay đổi.....".

Còn muốn nói đúng không, còn muốn dỗ tôi đúng không? Dỗ dành đến mức tim tôi mềm yếu, dỗ đến mức tôi không muốn rời xa khỏi cậu, lại cho thêm chút ngọt ngào .... không, đã có rất nhiều rất nhiều sự ngọt ngào rồi.

Cho tôi rất nhiều sự ngọt ngào để khiến tôi vẫn cứ ngây ngốc ở bên cạnh cậu đúng không?!

Ôn Lễ An, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Tay vừa giơ lên, chiếc điện thoại cầm trong tay quăng xuống bên hàng rào thép.

Nhìn cũng không thèm nhìn? Chiếc điện thoại được đổi lấy từ hành vi giống như một tên ngốc của cậu, lúc này tiếng rơi xuống đất có thể nghe được nó tiêu rồi.

Ôn Lễ An, bây giờ, đến lượt cô nói.

Cô lạnh lùng nói: "Ôn Lễ An, cậu thật sự đem mình xem thành 'thiên thần' trong mắt của những phụ nữ ở Angel City, thật buồn cười, tôi lại không phải loại con gái ngốc nghếch như Taya, Lê Bảo Châu, ngu ngốc xoay quanh cậu, à đúng rồi, bây giờ còn có thêm một cô Vinh Xuân ngốc nghếch nữa, nhưng đáng tiếc là, tôi là Lương Tuyết".

"Những người phụ nữ ở Angel City đánh giá tôi là: áo sơ mi màu trắng tinh, mái tóc vừa dài vừa đen, còn có đôi môi màu sắc tự nhiên đều là vì đàn ông có tiền mà tính toán, cậu cũng biết, bây giờ đã có người mắc câu rồi".

"Là Ôn Lễ An sống ở ngôi nhà có mái tôn trong mắt tôi", tay vừa chỉ, chỉ hướng điện thoại rơi xuống "Cũng giống như chiếc điện thoại đó cái gì cũng không phải, bất cứ lúc nào đều có thể vứt đi".

Bốp.

Âm thanh của bàn tay thật vừa kêu vừa vang.

Bàn tay đó cũng đánh gò má cô phát đau, bàn tay đó cũng đem ánh sáng màu xanh từ viền mắt của ai đó rơi xuống, biến thành tinh thể màu xanh, chất lỏng lấp lánh màu xanh treo trên khóe mắt ai.

Chất lỏng lấp lánh màu xanh, từ nay về sau, ngày đêm, không ngừng không nghỉ quấn quanh cô, bao vây lấy cô.

Cơn gió kia thổi qua, nước mắt giữ lại từ trong viền mắt của chàng trai biến mất không dấu vết.

Cơn gió thổi qua, gò má nóng bừng, đau đến mức cô không thể không duỗi tay che lại gò má.

"Mẹ nói với tôi, Quân Hoán nhìn trúng người phụ nữ như vậy cũng thôi đi, nhưng Ôn Lễ An làm sao có thể nhìn trúng người phụ nữ như vậy, người phụ nữ như thế có gì tốt".

"Giờ phút này, tôi không thể không đồng tình cách nói của bà Ferdinand Dung".

"Đúng, người phụ nữ có lòng tham không đáy giống cô, tôi rốt cuộc là nhìn trúng điểm nào? Chẳng qua cuối cùng nhìn điểm nào của cô đi nữa, bây giờ với tôi mà nói đã không còn quan trọng nữa, bắt đầu từ giây phút này, tôi không định tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa, tôi sẽ không vì loại con gái như cô mà tiếp tục lãng phí thêm bất kỳ thời gian gì nữa".

"Lương Tuyết, có một ngày, cô sẽ bò rạp xuống dưới chân tôi, khóc kể với tôi, cô trước đây có mắt không tròng".

Giọng nói của Ôn Lễ An bình tĩnh hơn so với bất cứ lúc nào, bình tĩnh giống như đối xử với những người phụ nữ vì cậu mà mua vé vào hết 500 đô la.

Bình tĩnh, xa cách, chào tạm biệt với những vị khách, âm thanh tạm biệt vẫn còn, xoay người, trong lúc chuyển mắt lại không nhớ nổi tên và hình dáng của họ.

Gò má bị tát đau đến mức không thể đau hơn được nữa, đau đến mức khiến cô giống như bà già khòm lưng, đau đến gập lưng.

Đau đến gập lưng, kiên cường cổ vũ bản thân, sắp kết thúc rồi, rất nhanh thôi sắp kết thúc rồi.

Cô vẫn phải làm một chuyện tầm thường, chuyện tầm thường này cô nhất định phải làm.

Lúc Lương Tuyết đứng thẳng người, Ôn Lễ An đã xoay người.

Ánh mắt tham lam nhìn vào bóng lưng đó.

Nói: "Ôn Lễ An, còn nhớ những lời tôi nói với cậu không? Nếu như có một ngày tôi đá cậu, cậu hãy đi tìm Vinh Xuân, cô gái đó rất được".

Rất tầm thường, thật là vô cùng tầm thường.

Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, tin rằng lúc này sự ghen tỵ đã khiến biểu cảm trên gương mặt cô trở nên vặn vẹo.

Ôn Lễ An từng nói, Lương Tuyết dáng vẻ bà mẹ già của em rất giống mẹ anh.

Lúc này, rất giống, cô từng nói với cậu Taya cũng không tệ, từng nói Lê Bảo Châu cũng rất tốt.

Nhưng, cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Vinh Xuân hợp với Ôn Lễ An nhất, cũng chỉ có Vinh Xuân hợp với Ôn Lễ An nhất.

"Ôn Lễ An, cậu bây giờ có thể đi tìm Vinh Xuân rồi".

Người nói không cần người ta lúc này tốt bụng như vậy, nhất định là có lý do, lý do này cô kịp thời nghĩ ra rồi.

"Ôn Lễ An, tôi sau này muốn sống tốt, tôi cũng hi vọng cậu sẽ sống tốt, cuối cùng cậu là ... của Quân Hoán".

"Cút".

Gật đầu, lúc này cũng có lẽ là lúc nên rời đi rồi, lại qua 50 phút chuyến bay đến Manila sẽ cất cánh.

Đứng thẳng lưng, ánh mắt tạm thời dừng lại ở thân ảnh đó, ánh mắt đó có chút dữ dội.

Lúc này, cô có một ý nghĩ rất ngốc, ánh mắt hung dữ kia nói không chừng có thể nuốt chửng thân ảnh đó, khiến cậu từ nay về sau không có cách nào thuộc về ai khác nữa.

Thực tế chứng minh, phương pháp của cô vô cùng ngu ngốc, ánh mắt của cô nhưng lại không có nuốt chửng cậu, mà còn giống như làm phiền đến cậu, cậu bắt đầu di chuyển bước chân.

Di chuyển bước chân về phía lối ra, bước chân một khắc cũng không muốn đợi.

Lúc này, cuối cùng có thể đi rồi.

Hoàng hôn trên bầu trời của sân bay Clark âm u, dưới hoàng hôn đó, trường bắn bỏ hoang có 3 thân ảnh.

Thân hình mảnh khảnh di chuyển về phía lối ra hướng Tây Nam, thân hình nhỏ nhắn di chuyển hướng Tây Nam thông tới sân bay, hai thân ảnh đó đang bị càng kéo càng xa.

Thân ảnh đi về hướng tây nam bước chân như bay, nhanh chóng bị hoàng hôn nuốt chửng lấy. Thân ảnh hướng Nam Bắc thì chầm rì, chậm rãi leo lên bậc thềm, chậm rãi mở cửa ra, biến mất trong cánh cửa đó.

Trường bắn còn có thân ảnh thứ 3, thân ảnh đó đang nấp sau cây cột vuông, cũng không biết nấp ở đó làm gì.

Vật che chắn duy nhất ở trường bắn là mấy cây cột hình vuông, Vinh Xuân đứng bên cạnh cột gần hàng rào thép nhất, cô đi theo Ôn Lễ An đến đây.

Trong thời gian đứng đây, cô nghe không ít những lời khiến cô đau lòng.

Ôn Lễ An đi rồi, Lương Tuyết cũng đi rồi, cô cũng nên đi thôi.

Chỉ là, chân cô dường như đang đợi điều gì đó.

Rất nhanh, đáp án có lời giải.

Khi Ôn Lễ An quay ngược trở lại, Vinh Xuân suýt chút nữa chạy ra hét với Ôn Lễ An: "Vì người phụ nữ như vậy đáng không? Đáng giá không?!".

Tuy nhiên, Vinh Xuân cái gì cũng không làm, cô hoài nghi bản thân nhìn thấy là một pho tượng, một pho tượng không chút sức sống.

Pho tượng đó đối mặt với hàng rào thép gai, cách hàng rào thép gai là đèn chỉ thị đường băng lúc sáng lúc tắt, trên đường băng có một số chiếc máy bay đang đậu.

Ánh mắt bất động của pho tượng hướng mặt về phía sân bay, chỉ nhìn thôi cổ của cô đều thấy mỏi rồi, mà bức tượng kia vẫn cứ đứng im ở đó.

Dường như thời gian đối với cậu mà nói không còn nghĩa lý gì, sự biến thiên của thời gian trên thế gian này đều không liên quan đến cậu, nhiệm vụ của cậu giống như chờ đợi bình minh và hoàng hôn.

"Ôn Lễ An" nói lẩm bẩm "Đừng như vậy, Ôn Lễ An đừng như vậy nữa, Ôn Lễ An xin cậu hãy di chuyển bước chân, rời khỏi đây trở về nhà ngủ một giấc thật ngon, ngủ một giấc thật ngon thì không có chuyện gì, vì người phụ nữ như vậy không đáng".

Giống như nghe được lời kêu gọi của cô, pho tượng đó di chuyển rồi.

Ôn Lễ An di chuyển bước chân, cơ thể về phía hàng rào thép, giang đôi tay bám víu lên trên hàng rào.

Theo động tác của Ôn Lễ An, theo tiếng nổ vang cực lớn, thân máy bay lộ nửa bên màu trắng đang chầm chậm chạy trên đường bay, trong đêm thoạt nhìn giống như viên đạn đang bay.

Bên trong hàng rào thép, viên đạn màu trắng nghênh gió, đang chầm chậm thúc đẩy dưới quầng sáng của đèn chỉ thị trên đường băng. Bên ngoài hàng rào, bước chân của Ôn Lễ An chạy theo, từ lúc bắt đầu chần chừ đến khi bước chân chạy như bay.

Cho đến khi máy bay bay xông lên bầu trời, bước chân của Ôn Lễ An đã biến thành chạy điên cuồng, chạy điên cuồng theo sau máy bay.

Nước mắt rơi đầy mặt, cô đang nhìn.

Tên ngốc, cậu làm sao có thể chạy lại máy bay được?

Viên đạn màu trắng biến thành con chim trắng phá vỡ màn đêm, chớp mắt biến mất không thấy.

Dưới bầu trời chập choàng tối.

"Lương Tuyết, anh không phải là mới đánh em một cái sao? Em đừng giận được không? Em không muốn bàn bạc lại sao?"

Trong cơn gió đêm.

"Lương Tuyết, quay về đi, quay về bên cạnh anh, bây giờ em quay lại bên anh vẫn còn kịp....".

Nước mắt đầy mặt, Vinh Xuân quay lưng lại không nhẫn tâm nhìn, bịt tai lại, không nhẫn tâm nghe.

Bịt tai lại, miệng lẩm bẩm.

"Ôn Lễ An, cậu còn có tôi, tôi sẽ luôn ở bên cậu".

Ôn Lễ An, sau này trong năm tháng lâu dài, tôi ở bên cậu, cho dù cậu sống ở khu Hadrian, cưỡi chiếc xe hư, hay là cậu sống ở nơi đắt nhất thế giới, nhà xe chứa đầy những chiếc xe thương hiệu mắc tiền.

Ôn Lễ An, quên người phụ nữ Lương Tuyết đó đi.

Người phụ nữ đó không xứng với cậu.

Trong những năm tháng thiếu niên luôn mê tín một thứ gì đó, đôi giày cao gót màu đỏ được yểm thần chú, cậu bé xa lạ cùng yêu thích một đội bóng giống cô, cùng yêu một ngôi sao bóng rổ, thật trùng hợp cậu bé đó và cô được sinh ra vào cùng ngày cùng năm. Thật trùng hợp là một ngày nọ khi tâm trạng của cô đang chán nản, cô nhận được lời chúc phúc từ bên kia đại dương "Sinh nhật vui vẻ".

Tất cả tất cả đều bắt nguồn từ một buổi sáng nào đó, cô thức dậy, ánh mắt rơi xuống đôi giày cao gót màu đỏ, nó dường như có ý đồ nói cho cô biết điều gì đó, cô đi tới, lắng nghe.

Giương khóe môi, đem đôi giày cao gót màu đỏ bỏ vào trong túi, cô cầm túi lên lưu lại lời nhắn lên giấy: Mẹ, con phải đi gặp một người.

Đi gặp cậu, đến trước mặt cậu, và nói "Hi, chàng trai xa lạ, so với công chúa Theresa tôi thích cái tên Vinh Xuân này hơn".

Từ Thụy Điển đến Frankfurt, từ Frankfurt đến Manila, từ Manila lại đi đến sân bay Clark.

Dọc theo sân bay Clark 2km có một thành phố tên là Angel City, người cô muốn gặp sống ở Angel City đó.

Đến nơi Angel City đó.

Tối hôm đó, có ánh trăng khuynh thành, ngọn cây thấp thấp, một con mèo im lặng nhìn cô.

Cô giương khóe môi lên, mỉm cười.

---goodbye angel city---

Tác giả có điều muốn nói: Phải nói tạm biệt Angel City rồi ~ tiếp theo là cảnh trong văn án, hệ liệt tiếp theo này tương đối đặc biệt, được đặt tên theo "hào quang trên cầu thang", địa điểm diễn ra ở Manila, được chia thành thượng, trung, hạ 3 chương, tất cả các câu trả lời sẽ được tiết lộ, ngọt ngào, buồn, cay đắng, tàn nhẫn.

Chương này có độ dài gấp đôi chương bình thường, mình đã ngồi dịch trong nước mắt, buồn quá. Chương sau mình sẽ giải thích câu "hào quang trên cầu thang" cho mn hiểu, phía trên đầu chương mình sẽ để bài hát Quân Hoán hát cho Lương Tuyết nghe, bài "Red River Valley" cho ai muốn nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net