Chương 76: Theresa - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Zhen Fan

Người phụ nữ nhận được một tràng pháo tay lớn, đôi mắt sáng long lanh, giọng nói vẫn đang run rẩy, hỏi cô: "Ngài Lê đâu?".

Lúc này, ngài Lê đang bận rộn vì chuyện hộ chiếu của cô, bận liên hệ với bên trường học Thụy Sĩ.

Nếu mọi việc suôn sẻ, cô có thể cùng anh ta ngồi máy bay từ sân bay Clark rời khỏi, bay từ sân bay Clark đến Manila, sau đó bay từ Manila đến Frankfurt, sau đó ngồi tàu lửa từ Frankfurt đến Zurich. Mà Lương Xu vì hộ chiếu tương đối rắc rối, cô chỉ có thể ở tạm thời ở Angel City đến tuần sau mới nhận được hộ chiếu. Đến lúc đó, Lê Dĩ Luân sẽ nhờ người đặc biệt đón cô đến Thụy Sĩ.

"Lê Dĩ Luân đâu? Mẹ phải cảm ơn ngài Lê, Tiểu Tuyết, ngài Lê..." Lương Xu vừa nói vừa nhìn xung quanh.

"Mẹ, chúng ta rời khỏi đây thôi, rời khỏi Angel City" Lương Tuyết nói.

Rất hiển nhiên, lời của cô khiến mẹ Lương có hơi lờ mờ: "Tiểu Tuyết...".

"Chúng ta rời khỏi đây đến châu Âu, châu Âu có nhiều chương trình tuyển chọn nhân tài, đến lúc đó sẽ càng có nhiều người nghe giọng hát của mẹ, những người không thể đến sân khấu, cũng có thể thông qua TV nghe giọng hát của mẹ" Lương Tuyết nói.

"Tiểu Tuyết...".

"Susan Boyle đến từ vùng quê Scotland khi lần đầu xuất hiện trong chương trình Tài năng Anh bị chế giễu là vừa già vừa xấu, nhưng đó là album đầu tiên của ca sĩ phá vỡ doanh thu tiêu thụ một triệu bản vào ngày đầu tiên. Hiện tượng này được gọi là phép màu của bác gái Susan. Mẹ có muốn thử không, nói không chừng mẹ cũng có thể là một Susan Boyle khác?"

"Tiểu Tuyết.....".

"Mẹ, nếu như mẹ muốn trở thành một Susan Boyle khác, mẹ phải nghe lời của con".

Lương Tuyết xoay người, mặt hướng về cơn gió đêm.

"Trong tuần sau, đừng để Ôn Lễ An tìm đến con, con biết mẹ có cách", lúc Lương Tuyết nói lời này giọng cô rất bình tĩnh.

Người phụ nữ đưa cô đến thế giới này chỉ là lười, cô không phải không biết, một khi đụng đến lợi ích cá nhân, não của bà luôn rất giỏi sử dụng, giống như cô vậy.

Lương Tuyết tin rằng Lương Xu có năng lực trong tuần sau không để Ôn Lễ An đến phiền cô.

Sau một tuần lễ, cô có thể lấy được hộ chiếu.

Im lặng.

Qua một lúc, sau lưng vang lên tiếng bước chân. Tiếng bước chân xa dần.

Lại qua một lúc nữa, tiếng bước chân khác đi tới bên cạnh cô.

Khi bàn tay Lê Dĩ Luân đặt lên vai Lương Tuyết, cô không cự tuyệt.

Lúc mở cửa căn phòng màu trắng, trước mắt Lương Tuyết tối đen, lần này hẳn là cô thật sự đổ bệnh rồi, căn bệnh cũng không biết có nghiêm trọng hay không, đợi đến khi Lương Tuyết bắt đầu ý thức được đã là bốn ngày sau.

Buổi hoàng hôn đó, ánh tà dương của hoàng hôn màu vàng nhuộm toàn bộ căn phòng thành màu be, Lương Tuyết mở mắt ra liền nhìn thấy Lê Dĩ Luân đang ngồi trước giường.

Lê Dĩ Luân nói với cô, bệnh của cô gọi là hôn mê gián đoạn tinh thần.

Căn bệnh này khiến Lương Tuyết trong tiềm thức xoay mặt đi, cô quen biết người mắc loại bệnh này, đó là bạn cùng lớp của cô, bởi vì cô ấy không thể chấp nhận sự ra đi của người yêu dẫn đến hôn mê.

May mà Lê Dĩ Luân không nói chi tiết về chứng bệnh này.

Buổi hoàng hôn ngày thứ 6, Lương Tuyết nhận được hộ chiếu, chuyến bay rời khỏi Angel City đã định 30 tiếng đồng hồ sau.

Đem nay, cô đã chuẩn bị xong hết tất cả, Lương Tuyết cho một viên thuốc ngủ vào ly sữa.

Sau chứng bệnh "hôn mê gián đoạn tinh thần" đó, Lương Tuyết bị mất ngủ.

Mỗi đêm nằm trên giường đều mở to mắt nhìn lên trần nhà, mắt nhìn đến mỏi liền nhắm mắt lại rồi mở ra, cho đến khi trời sáng trưng.

Sắc trời từ sáng trắng lại chuyển sang màu xanh sáng, từ màu xanh sáng lại chuyển màu nhạt. Khép mắt lại rồi mở mắt ra, trời đã sáng, mặt trời từ từ nhô lên trên mặt biển, một ngày mới lại đến.

Cô dựa vào giường nhìn ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, đếm những con chim lướt qua trước cửa sổ, đếm đến khi mắt lại đau, lúc tiếng gõ cửa vang lên cô nhanh chóng lấy tay dụi mắt.

Lúc mở cửa cơ thể trượt xuống, nhắm mắt lại, tiếng bước chân đi tới trước giường cô, qua một lúc, tiếng bước chân xa dần.

Khi âm thanh đóng cửa vang lên, mắt cô lại bắt đầu mở ra, trong lòng như đang nói với chính mình, bây giờ vẫn ở Angel City, lúc ở Angel City cô có thể làm Lương Tuyết.

Trong tim luôn nhớ Lương Tuyết của Ôn Lễ An, học viên lúc này ăn cơm chưa? Học viên ở đâu trong những đêm gần đây? Học viên lúc này có lặng lẽ ngồi học bài hay không? Thành tích kỳ thi quý 3 có lẽ có rồi, học viên có đem vị trí của người đứng nhì kéo lên hơn 20 điểm chênh lệch hay không.

Cô nhưng lại không muốn trước khi rời đi còn phải gánh tội danh "hại anh Lễ An phí phạm sự nghiệp học hành".

Lương Tuyết uống ly sữa có bỏ thuốc ngủ, đêm nay cô lại không thể tiếp tục mất ngủ nữa, ngày mai cô có rất nhiều việc phải làm, đó là việc rất hao tổn tinh thần, sức lực.

Ngày mai là ngày cuối cùng cô ở lại Angel City.

8h sáng, tiếng gõ cửa vang lên.

Lần này, Lương Tuyết không trốn dưới chăn nữa, âm thanh trong trẻo nói "Vào đi".

Lúc Lê Dĩ Luân đẩy cửa đi vào, Lương Tuyết giương khóe môi lên, anh đến trước giường cô, chăm chú nhìn cô "Hôm nay tinh thần không tệ".

Đợi Lê Dĩ Luân rời đi, Lương Tuyết đến trước gương trang điểm.

3h chiều, Lương Tuyết đẩy cổng trường vào.

Linda nhìn cô từ trên xuống dưới, cau mày lại "trở nên gầy hơn rồi" sau khi cau mày xong lại nhếch môi "nhưng mà trở nên càng xinh đẹp hơn".

Đương nhiên phải càng đẹp hơn, hôm nay cô đã trang điểm, còn mặc một bộ đồ thời trang, đi qua sân thể dục, từ biểu cảm ghen tỵ trên gương mặt của Medb có thể biết được dáng vẻ của cô hôm nay vẫn rất tốt.

10 phút sau, Lương Tuyết đi tới phòng làm việc của Linda, trước khi chia tay người phụ nữ Thụy Sĩ đã ôm lấy cô, cô ấy nói: Tuyết đây cũng là điều tôi hi vọng, hi vọng cô có thể trở thành Lili thứ 2.

Sau khi gặp Linda, tiếp đó phải gặp là Vinh Xuân.

Không, có lẽ là công chúa Theresa.

Chắc hẳn, sau này theo tin tức của bên kia đại dương truyền tới về cô gái đến Angel City trong ánh trăng sẽ trở thành một đoạn truyện cổ tích.

Câu chuyện cổ tích này sẽ sưởi ấm trái tim của mọi đứa trẻ ở Angel City, đến khi chúng lớn lên, khi nhớ lại năm đó, từ tận đáy lòng nở nụ cười, "Khi tôi còn nhỏ, tôi đã từng trò chuyện với Công chúa Theresa, Công chúa Theresa đã từng ăn đậu Hà Lan rang của tôi ".

Chỉ là không biết đến lúc đó, bọn trẻ có nhớ đến người giúp chúng đưa đậu rang hay không.

Đứng ở trước phòng nghỉ trưa, tay đặt lên nắm cửa, đẩy cửa ra.

Theo tiếng cửa mở nặng nề khó chịu, người đứng trước cửa sổ quay đầu lại.

Trong đôi mắt sáng trong của người quay đầu lại đó có sự u ám và mất mát, trong u ám và mất mát có thể cảm nhận được sự tức giận mờ nhạt.

Từ chỗ đứng của Vinh Xuân có thể thấy rõ đến cổng trường, xe của Lê Dĩ Luân đang đỗ trước cổng trường, Lương Tuyết nhờ Lê Dĩ Luân đưa cô đến trường, có lẽ là vì biến thành cảnh tượng đang xảy ra lúc này.

"Tại sao?" Vinh Xuân hỏi cô.

"Hiện tại đôi hoa tai tôi đang đeo trên thị trường có giá 500 Euro, đôi giày tôi mang là 2000 Euro, đôi bông tai trị giá 500 Euro kết hợp đôi giày trị giá 2000 Euro, có lẽ trong mắt các người không đáng nhắc đến, nhưng những phụ nữ ở Angel City chúng tôi thậm chí ngay cả cơ hội nhìn cũng không có, đừng nói là mang". Cô trả lời nhàn nhạt.

Lương Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, Vinh Xuân cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tất cả không nói cũng rõ.

Lê Dĩ Luân ở ngoài cửa sổ, áo sơ mi màu nhạt dựa trước xe khiến một hai nữ sinh trốn trước cổng nhìn lén, cũng không biết là đang nhìn người hay nhìn xe.

"Trong mắt cô, Ôn Lễ An không bằng đôi hoa tai 500 euro và đôi giày 2000 euro sao?" Vinh Xuân nâng tông giọng.

"Ôn Lễ An rất tốt, nhưng anh ấy không cho tôi nổi những thứ này" cô nhàn nhạt đáp lại.

"Ai nói...." bỗng nhiên im bặt.

"Ai nói Ôn Lễ An không cho cô nổi những thứ này" âm thanh xót lại bị kẹt trong cổ họng vì tâm trạng không rõ ràng, lúc đó, tim Vinh Xuân đập thình thịch.

Cô mở miệng, nhưng những lời tiếp theo không cách nào tiếp tục được.

Lần này không ai bắt cô phải giấu giếm, nhưng Vinh Xuân chính là không cách nào đem tất cả những việc cô biết nói ra, ví dụ như cô có thể nói Lương Tuyết Ôn Lễ An có thể cho cô những thứ này, chỉ cần cô cho anh ấy thời gian. Lương Tuyết Ôn Lễ An sau này có thể giống như người đàn ông ngoài cửa sổ đó, cô muốn cái gì anh ấy sẽ cho cô cái đó.

Nhưng... ...

Người đàn ông ngoài cửa sổ Vinh Xuân quen, cô từng thấy anh ta đến cổng tòa Las Vegas đón Lương Tuyết, từ mức độ ngầm hiểu của hai người đó nhìn vào, đó có lẽ không phải lần đầu.

Nếu như nói bây giờ đem tất cả những chuyện cô biết nói cho Lương Tuyết, mà Lương Tuyết vì Ôn Lễ An có thể mua cho cô những món đồ mà cô thích tiếp tục ở bên cạnh anh ấy, điều đó không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.

Người phụ nữ như vậy không xứng với Ôn Lễ An.

Đúng, không xứng với Ôn Lễ An, người phụ nữ như vậy cũng không thể đem lại hạnh phúc cho cậu, mà Ôn Lễ An cũng không hiếm lạ gì người phụ nữ như vậy ở bên cạnh anh.

Dẫu môi, Vinh Xuân im lặng nhìn Lương Tuyết thu dọn đồ đạc, nhìn cô ấy đi về phía cửa, hướng tới bóng lưng cô "Lương Tuyết, cô sẽ hối hận".

Đúng, Lương Tuyết có ngày cô sẽ hối hận, hơn nữa ngày này sẽ đến rất nhanh.

Chiếc xe dừng ở con đường thông qua cây cầu cũ đến khu Hadrian, Lương Tuyết cởi dây an toàn.

Lúc tháo dây an toàn, cô với Lê Dĩ Luân xảy ra đối thoại "Tôi gửi hành lý của em đến sân bay trước", "Được", "Tôi ở sân bay đợi em", "Được", "Đừng đến muộn", "Được", "Trước đây chỉ biết nói ngài Lê, bây giờ chuyển thành được".

Tháo dây an toàn xong, cô mỉm cười với Lê Dĩ Luân.

"Cho tôi chút thời gian".

Lê Dĩ Luân duỗi tay chạm vào mái tóc cô.

Men theo cây cầu cũ khu Hadrian, Lương Tuyết nhìn thấy Quân Hoán và Nika, đây vẫn là lần đầu cô bước qua hàng rào đó, đứng trước mặt hai người.

Bức hình trên bia mộ đang nói với mọi người rằng những linh hồn trẻ an nghỉ tại nơi đây, bọn họ có thể không có bất kỳ ý nghĩa nào đối với những người đi ngang qua đây.

Nhưng đối với một số người mà nói họ luôn sống mãi.

Ngón tay sờ vào Nika.

Vào một đêm bầu trời tràn đầy ánh sao, họ ngồi trên sân thượng, chỉ về nơi xa: một ngày nào đó chúng ta sẽ rời khỏi Angel City, một ngày nào đó chúng ta sẽ đem thế giới bên ngoài mang về Angel City, Santa Claus, KFC, nguồn nước sạch, người nghèo cũng có thể mua vé vào nhà hát.

Bên trái của Nika là Quân Hoán, trong tấm hình được khắc trên mộ, chàng trai trẻ có nụ cười rực rỡ như ngày hôm qua, dường như bỗng nhiên, tiếng cười đến tai cô, nói, Tiểu Tuyết anh hát cho em nghe.

Có một đêm bầu trời tràn đầy ánh sao, cô nằm trên bãi cỏ, anh ngồi trên bãi cỏ, một lần hát bài "Red River Valley".

Từ thung lũng này xuất phát, bọn họ nói cô phải rời đi.

Em sẽ nhớ đôi mắt trong sáng của anh và nụ cười ngọt ngào nơi khóe môi của anh.

Cúi đầu, hôn nhẹ lên nụ cười của chàng thanh niên trong tấm hình: Quân Hoán, em sắp rời khỏi Angel City rồi.

Trong đêm đầy sao, những giọt sương lăn trên ngọn cỏ, âm thanh đó đang hát.

Câu hát: "Phải nhớ đến thung lũng sông Hồng và một người thật lòng yêu em".

Có lẽ vào một ngày nào đó, cô với mái tóc bạc phơ quay lại mảnh đất này, quay lại trước tấm bia mộ này, cô sẽ nói với anh: Quân Hoán anh xem em đã già rồi.

Cho dù lúc đầu cô bạc phơ, cô đều sẽ ghi nhớ, có người thật lòng yêu em đang ngủ một giấc dài ở nơi đây.

Đi ra khỏi hàng rào, trời đã mờ mịt xẩm tối.

Người cần gặp cũng gặp gần hết rồi, đếm ngược lại người thứ hai cần gặp là Lương Xu, mẹ Lương.

"Mẹ, con ở bên đó đợi mẹ:, "Được", "Mẹ vậy con đi đây", "Tiểu Tuyết", "Sao vậy mẹ?", "Con thật sự quyết định rồi sao?", "Vâng, thưa mẹ".

Thở dài, chiếc điện thoại màu xanh sapphire giao vào tay Lương Xu, đó là điện thoại Ôn Lễ An cho cô, tuần trước cô cố ý lãng quên nó ở đây.

Lương Xu nói: "Ngày đó khi mẹ trở về, nó reo cả một ngày, mẹ đã tắt nó, ngày thứ hai, mẹ mở cửa đã nhìn thấy đứa trẻ đó".

Nhận lấy điện thoại.

(Hạ)

7h, sân bay Clark, phía đông của sân bay Clark là trường bắn ngoài trời của quân đội Mỹ trước đây, trường bắn hiện đang bị bỏ hoang, nơi đâu cũng mọc đầy cỏ dại.

Giữa trường bắn và đường băng cất cánh máy bay cách nhau bởi hàng rào thép gai, thông qua dây thép gai có thể nhìn thấy một số máy bay. Chiếc máy bay cách Lương Tuyết gần nhất đang vận chuyển sắp xếp hành lý.

Một giờ sau Lương Tuyết sẽ lên máy bay, bay tới Manila.

Lương Tuyết một tay nắm điện thoại, một tay cầm hộ chiếu, xuất thần nhìn về hàng rào thép gai nơi chân trời, cô đang đợi một người đến.

Đây là người cuối cùng cô cần gặp ở Angel City.

Cô bây giờ không cần nhìn cũng có thể nghe được tiếng bước chân của cậu, tiếng bước chân quen thuộc, đi về phía cô, gần rồi gần rồi, sau tiếng bước chân là hơi thở.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô trong biển người dựa vào cảm giác có thể nhận ra hơi thở của cậu.

Cúi đầu, không dám nhìn về người đang bước tới cô, một tuần lễ, cậu có vì không tìm ra cô mà mặt đầy nôn nóng hay không, lúc này biểu cảm trên mặt cậu có phải đang tức giận hay không.

Bước chân dừng trước mặt cô, vẫn là đôi giày Nike đó.

Đôi giày Nike đó từ mùa hạ còn mới 50% đến mùa đông biến thành mới 30%, cô cũng thật là, nếu như lúc đầu cô mua đôi giày mới cho cậu, tim cô lúc này cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Hơi thở quen thuộc gần trước mắt cô.

Cậu vươn tay, cô rơi vào vòng ôm của cậu, cánh tay ôm lấy cô sắp đem cơ thể cô bẻ thành hai đoạn.

"Cá dẫu môi".

"Ừm".

"Lần này anh có nghe lời em, mẹ em nói với anh, em tạm thời không muốn gặp anh, kêu anh đừng đi tìm em, kêu anh đừng gọi điện cho em, em xem anh gần đây không có tìm em khắp nơi, cũng không gọi điện cho em, chỉ đợi em đến tìm anh, đợi em không còn tức giận với anh nữa".

"Mẹ em còn nói với anh, con trai xem con có phần xinh đẹp, dì nói thật với con, con đã đắc tội với con gái dì, tính cách Tiểu Tuyết con còn không biết sao, không ai hẹp hòi hơn nó, điều con cần làm là đợi nó tự nguôi giận".

Trong lòng thở dài, Lương Xu và cô có cùng tính cách, miệng lưỡi lừa đảo, hơn nữa càng nói càng giống thật.

"Nói cho anh biết, em hết giận chưa?".

Lúc nói chuyện, bàn tay mò mẫm, cuối cùng rơi xuống eo cô, vừa thu lại "Gầy rồi".

Bị động đưa đến một nơi mà ánh sáng có hơi mạnh hơn một chút, bị động đứng trước mặt cậu.

Ánh mắt cậu rơi xuống bên tai cô, lại từ tai chuyển tới mặt, từ mặt nhìn xuống, cuối cùng dừng trên đôi giày của cô, đôi giày trị giá 2000 euro đó.

Biểu tình của Ôn Lễ An sắp mất bình tĩnh.

Đứng thẳng người nói: "Đúng vậy, Ôn Lễ An cậu nghĩ không sai, giày là anh ta mua cho tôi, giày và hoa tai, bộ đồ tôi mặc trên người đều là anh ta mua cho tôi. Phong cách quần áo, giày dép không liên quan đến sở thích của tôi, nhưng thứ tôi quan tâm nhất là những thứ này có trị giá bao nhiêu, Ôn Lễ An, tôi đã từng thử, nhưng muốn chống cự nó rất khó".

Đơn giản là từ hơi thở Lương Tuyết biết người trước mắt có bao nhiêu giận dữ, Ôn Lễ An tay vừa giơ lên, Lương Tuyết lùi lại nửa bước, hai tay ôm lấy hoa tai, bàn tay muốn tháo hoa tai xuống rơi vào không trung.

Cô mới không muốn cậu cướp đi hoa tai của cô.

Hành vi của cô khiến cậu tức điên.

Âm thanh vô cùng phẫn nộ: "Không phải đã nói rồi sao? Những thứ này anh sẽ mua cho em! Không phải đã nói anh sẽ mua cho em sao?".

"Dùng số tiền 200 triệu đô la lấy từ trong túi người Mỹ sao? Thành thật mà nói, Ôn Lễ An ngay cả cậu cũng không tin rằng cậu có thể khiến người Mỹ ngoan ngoãn moi tiền ra, cậu không tin kêu tôi làm sao có thể tin? Ngoài ra, New York, Paris và London trong miệng của cậu đều xa vời hơn so với những gì tôi đang mặc. Ôn Lễ An cậu có biết người khác nói với tôi như thế nào không?".

Cô vô cùng nhanh mồm nhanh miệng, cô mồm mép lanh lợi đến mức Lương Xu cũng thường bị cô làm cho tức giận đến mức giậm chân đấm ngực.

"Một người khác nói với tôi: một môi trường học tập yên tĩnh, một giáo viên sẽ lắng nghe những lời đề nghị của em một cách nghiêm túc, cuối tuần đi du lịch bằng tàu hỏa, buổi chiều có thể tùy tiện tìm đến nhà hàng vừa nghe nhạc vừa tắm nắng, khi tuyết rơi thì lấy một vài cây gỗ bỏ vào trong lò sưởi, nằm ngủ trên ghế sofa trước lò sưởi, và một người người yêu không cần phải khiến em lo lắng".

"Ôn Lễ An, cậu nghe cho kỹ, là người yêu mà không phải là người tình, khi anh ấy hỏi tôi có bằng lòng sống một cuộc sống như vậy không. Tôi nghĩ cũng không nghĩ rằng sẽ đáp ứng, Ôn Lễ An, tuần này tôi sống trong căn phòng mà Lê Dĩ Luân vì tôi chuẩn bị".

Im lặng.

Cơ thể được bọc trong bộ đồ lộng lẫy đang run lẩy bẩy, đồng thời lúc cơ thể cô run lẩy bẩy, trong đôi mắt thuần khiết như bầu trời tháng tư có một tia sáng mờ nhạt.

Tên nhóc sống ở quận Hadrian đau lòng rồi, hãy để cô tiêu hết số tiền trong hộp, phụ nữ tất cả cũng chỉ có vậy.

Cậu hỏi cô, những món đồ này đối với em quan trọng đến thế sao? So với Ôn Lễ An còn quan trọng hơn?

Chầm chậm, Lương Tuyết giơ tay lên, tấm hộ chiếu vừa cầm trên tay mới toanh.

Tất cả không nói cũng biết.

Ôn Lễ An tiến về trước, Lương Tuyết lùi về một bước.

Ôn Lễ An giương khóe môi lên, chất lỏng trong suốt như pha lê trong mắt mắt cậu tôn lên ánh sáng xanh của đèn chỉ thị đường băng sân bay chuyển sang màu xanh nhạt.

Giương khóe môi: "Tôi ít nhất sẽ không dùng hành vi cướp lấy hộ chiếu của em để giữ lấy em, cho dù lần này tôi cướp hộ chiếu của em, còn lần sau thì sao?".

Lại tiến lên một bước, mà cô lại không lùi.

"Tôi chính là hỏi em, những thứ này thật sự quan trọng hơn Ôn Lễ An? Tôi muốn em chính miệng trả lời".

Muốn chính miệng trả lời ư, vậy thì có gì khó.

Thế là, cô mở miệng.

Vẫn thật khó, khó đến mức cô cho rằng mình mắc bệnh mất đi khả năng ngôn ngữ.

Tận lực bình sinh: Đúng vậy.

Im lặng.

Sự im lặng đó dường như nặng đến mức đem gió đè đến mức thở không được.

"Lương Tuyết" cậu nhẹ nhàng gọi tên cô.

"Lương Tuyết, một rổ khuyết điểm của em lại nhiều hơn rồi, cũng tệ nhất là lòng tham không đáy".

Ừm, như vậy là tốt nhất, như vậy lại không thể tốt hơn rồi.

Tiếp theo là thời khắc tạm biệt, Ôn Lễ An tôi sắp đi rồi, Ôn Lễ An lần đó ở trong rừng còn nhớ những lời tôi từng nói không?

Nếu như có một ngày, tôi đá cậu, cậu có thể đi tìm Vinh Xuân.

Đó là cô gái thật sự tốt, ngốc nghếch, cả ngày không không biết đang cười gì.

Quan trọng nhất là, cô ấy là công chúa Theresa, mà cậu cuối cùng cũng có một ngày sẽ biết được tên của cha mình trong miệng mẹ của mình.

Miệng nhúc nhích, muốn mở miệng.

"Lương Tuyết".

Trái tim lại đột ngột lạnh rùng mình.

"Lương Tuyết, em hãy nghe rõ cho tôi, khuyết điểm khác của em tôi có thể chịu đựng, có thể thích nó, nhưng duy nhất lòng tham không đáy tôi không thể chịu đựng được. Lễ An của Ferdinand Dung không cho phép bản thân phải chịu đựng người phụ nữ thích mình có một khuyết điểm như vậy, cho nên ... ...".

Dừng lại một lát, giọng nói khẽ run lên trong đêm: "Cho nên, Lương Tuyết, tôi sẽ cho em ba phút để nghĩ kỹ, em có thực sự thích những thứ đó hay không, em gần đây không phải là vì chuyện của Vinh Xuân tức giận tôi sao. Mẹ em nói đúng, Tiểu Tuyết là một cô gái hẹp hòi, có phải là những thứ này sẽ khiến em sinh ra ảo tưởng hay không. Đại loại những ảo tưởng như: vì những thứ này, cái gì tôi cũng có thể không cần, trong đó bao gồm cả Ôn Lễ An".

Thật là, Lễ An nhà Quân Hoán lúc này làm ra những chuyện dây dưa không dứt.

Giọng nói nhẹ như đôi cánh của thiên thần, âm mưu lừa gạt, giống như mọi khi mỗi lần ở bên tai cô, "Tuyết", "Ừm", "Anh thích đợi bên trong em", "Ra ngoài", "Nán lại thêm chút nữa", "Em nói là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net