➍. ÁNH MẮT CỦA THÁI NGHIÊN CHỈ CÓ MỢ HAI Ở TRONG ĐÓ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy người kia tỉnh dậy, Thái Nghiên vừa mừng mà lại vừa lo. Thân nhiệt của mợ hai nóng quá. Ả đang sốt, hay nói chính xác hơn là ả đã ngã bệnh từ sáng hôm nay mà không ai thèm quan tâm đến.

Đột nhiên thấy nước mắt ả rơi khiến Thái Nghiên nhất thời bối rối không biết làm gì. Nàng vội nhích sát vào người ả, lấy tay lau nước mắt cho ả, miệng không ngớt lời trấn an.

"Tôi ở ngay đây, mợ đừng sợ nữa. Tất cả chỉ là ác mộng thôi."

Rồi nàng thấy mợ hai nhà nàng ngoan ngoãn nằm im để nàng lấy khăn ấm đắp lên trán cho mình. Thái Nghiên cứ như vậy ngồi đó thay nước, đắp khăn cho ả liên tục mấy giờ liền.

Lúc nãy không biết trời xui đất khiến gì mà nàng lại đi đến đây, vừa hay đúng lúc người kia vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Cứ vậy, nàng vẫn ngồi đây cho đến hiện tại và làm chuyện mà nàng coi là hiển nhiên mà nàng phải làm.

Đến gần giữa khuya, Mĩ Anh lại lần nữa tỉnh dậy. Lúc này, người ả vẫn chưa hết nóng là bao, nhưng miệng ả lại luôn bảo rằng mình lạnh.

Thái Nghiên vội vã lấy thêm chăn, nhưng có lẽ bao nhiêu cũng không đủ đối với ả. Ả là đang lạnh ở bên trong, chứ không phải ở cái thể xác ở bên ngoài. Và rồi, ả yếu ớt nói nhỏ.

"Ôm tôi, ôm tôi vào người. Tôi...lạnh...thực sự rất lạnh."

Câu nói vừa dứt của Mĩ Anh làm cho Thái Nghiên hết sức bất ngờ. Thường ngày mợ hai luôn trang điểm thật đậm để tôn lên sự uy quyền của ả. Lúc đó trông ả cực kỳ đáng ghét cùng đáng sợ. Nhưng ngược lại với hình ảnh lúc đó, bây giờ ả thả tóc dài ra mượt mà ở một bên, gương mặt không một tí son phấn như thường ngày lại khiến ả trở nên vô cùng yếu ớt và cần người khác bảo vệ. Thì ra sau lớp son phấn để che mắt thiên hạ kia, Hoàng Mĩ Anh cũng chỉ là một cô gái hai mươi ba tuổi không hơn không kém.

Thái Nghiên vén chăn nằm xuống bên cạnh ả, kéo ả sát vào người mình. Rất nhanh sau đó, toàn bộ thân thể ả đã như ghì chặt lấy người nàng. Ả thực lạnh, nhưng sao cái lạnh này dù có phủ cả ngàn tấm chăn lên người cũng không bớt đi được vậy?

Mĩ Anh dụi nhẹ đầu vào trong ngực của cô ba Thái Nghiên. Mà cô ba Thái Nghiên tên cũng thật giống người, thấy vậy mà vẫn lãnh đạm, hiền khô. Bị mợ hai công khai chiếm tiện nghi như vậy mà chỉ phì cười một cái, rồi còn như người mẹ vỗ về đứa con đang quấy không chịu ngủ của mình.

Nàng dịu dàng vuốt ve lưng ả, nhờ vậy mà rất nhanh ả đã yên giấc trở lại. Không những vậy, mà ả còn cảm thấy vô cùng an toàn nữa. Có lẽ đây chính là lần thứ hai ả ngủ ngon đến vậy, mặc cho cơ thể đang yếu ớt vì bệnh. Hoặc nói đúng hơn là, ả chỉ có thể ngon giấc khi người nằm chung chăn với ả là cô ba Thái Nghiên - Kim Thái Nghiên.

Do cả ngày hôm nay mợ hai vẫn chưa ăn gì nên đến gần sáng thì ả lại tỉnh dậy. Lúc này, Thái Nghiên cũng đã thiếp đi từ lúc nào không hay, nàng lo cho ả đến độ tinh thần cũng thấm mệt. Chỉ là nàng định nhắm mắt để đó một lát, không ngờ lại ngủ say còn hơn người bệnh như vậy.

Mĩ Anh ngẩng đầu lên nhìn nàng, ả thấy nàng quen lắm, nhưng chẳng biết đã gặp tự khi nào mà quen. Chỉ biết rằng mọi khi bên cạnh nàng, cái cảm giác thân thuộc mà nàng mang lại khiến ả cực kỳ an tâm. Tuy là ả ít nói, nhưng gần hai năm nay ả luôn nhìn thấy. Chỉ là cái mà ả thấy nàng, lại không bao giờ thấy được.

Mùi hương trên người cô ba Thái Nghiên nhất thời khiến cho mợ hai mê luyến. Ả nhìn nàng ngủ một lúc lâu, theo mùi hương dìu dịu mà muốn quay trở lại cơ thể nàng đánh thêm một giấc nữa, mặc cho cơn đau từ ruột đang quặn lên từng hồi. Thế nhưng cuối cùng, lý trí vẫn không thể thắng nổi cơ thể ả.

Mĩ Anh nhăn mặt, bụng ả đột nhiên quặn lên liên hồi làm ả đau như chết đi sống lại, vội buông cơ thể kia ra ôm lấy bụng mình.

Sự chuyển động bất thường của mợ hai lại vô tình đánh thức luôn con người chỉ vừa chợp mắt được vài phút. Lúc đầu ả thấy nàng vẫn còn mơ màng, lúc sau lại thoáng thấy nét mặt nàng trở nên vô cùng lo lắng.

"Mợ hai, cả ngày hôm nay mợ chưa ăn gì phải không?"

Thái Nghiên ngồi bật dậy lo lắng hỏi. Nhìn mồ hôi trên trán mợ hai nhễ nhại, nàng nghĩ chắc hẳn ả đang rất đau.

Ả không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.

"Mợ nằm yên đây, tôi đi nấu cháo cho mợ."

Đâu để mợ hai phải nói nhiều. À...mà trước giờ mợ hai cũng cũng có nói nhiều đâu. Thái Nghiên đã từ trên giường phóng thẳng xuống bếp nấu ngay một tô cháo hành nóng hổi. Cháo nóng vừa giúp ả bớt đói, lại vừa giúp ả giải nhiệt ra bên ngoài. Cơn sốt sẽ mau khỏi hơn.

Một lúc sau, cuối cùng Thái Nghiên cũng quay lại với tô cháo vừa mới nấu xong. Nàng dịu dàng đi đến giường ngồi xuống. Trước tiên lấy tay sờ lên trán xem ả còn nóng không. Sau đó mới yên tâm thổi từng muỗng cháo chăm cho ả ăn.

Mĩ Anh sưng sững nhìn muỗng cháo trước mặt chỉ chờ ả há miệng ra ăn lấy, rồi ả lại nhìn nàng. Cô ba trong lòng cười khổ, ả sẽ không nghĩ nàng hèn hạ tới mức canh lúc ả ngã bệnh mà ra tay với ả chứ?

"Sao lại tốt với tôi?"

Nước đi không ngờ tới của mợ hai làm cho Thái Nghiên không kịp chuẩn bị câu trả lời mà đơ ra. Đúng rồi, vì sao nàng phải đối tốt với ả? Trước giờ ả đã làm gì tốt với nàng đâu mà nàng phải nhọc công đến vậy.

"Tôi cũng không biết nữa."

Thái Nghiên nhìn đi hướng khác né tránh ánh mắt lạnh như băng của mợ hai đang chăm chăm nhìn nàng.

"Chị đã bỏ lỡ cả ngàn cơ hội để giết tôi rồi. Nếu còn không mau nắm bắt, sau này sẽ không còn cơ hội nữa."

"Sao mợ lúc nào cũng nghĩ người khác sẽ giết hại mợ vậy? Chẳng lẽ trong mắt mợ, trên thế gian này không còn ai là người tốt sao?"

Lần đầu tiên Thái Nghiên biết nổi nóng, nàng thấy mình như người có bệnh thật rồi. Đêm qua Trình Thiên Nguyên thô bạo ức hiếp nàng như vậy, mà nàng cũng chẳng thấy tức giận bằng việc Hoàng Mĩ Anh không tin tưởng nàng thế này. Rốt cục là tại sao vậy?

"Đánh người, cướp đất, có việc ác gì trên đời mà mợ hai này chưa từng làm qua? Bây giờ phía trước tôi là rừng sâu, phía sau là vực thẳm. Vốn đã chẳng thể quay đầu, cái chết là điều không thể tránh khỏi."

Mĩ Anh cười, nhưng lần này là ả đang cười chính mình. Cả một đời ả làm nhiều chuyện trái đạo lý như vậy, ả còn có thể quay đầu lại sao? Đã quá muộn rồi, hoặc bây giờ cho ả chết đi có khi kiếp sau ả sẽ chẳng phải đau khổ như kiếp này.

"Không đâu, chỉ cần mợ quay đầu thì phía dưới vực thẳm kia chắc chắn sẽ là đại dương, nước biển bao dung sẽ rửa trôi mọi lỗi lầm của mợ. Trên đời này, không có việc gì là không thể. Nếu như mợ đồng ý, tôi sẽ chờ mợ."

Chờ sao? Trước kia cũng từng có người nói chờ ả như vậy, nhưng cuối cùng ả vẫn bỏ người đó mà đi. Bây giờ cô ba Thái Nghiên cũng muốn chờ ả, nhưng ả cũng sẽ bỏ rơi nàng mà đi thôi.

Mà khoan đã, Kim Thái Nghiên nói sẽ chờ ả? Nhưng vì sao phải chờ ả? Mĩ Anh đột nhiên ngu ngơ nhìn người trước mặt, ánh mắt dịu đi vài phần, cũng có thể vì bệnh mà trông ả chẳng thể uy nghiêm nổi như mọi ngày.

"Chị chờ tôi làm gì?"

Thái Nghiên không nói, mà thực ra nàng cũng không hiểu, nàng chờ ả làm gì?

"Mợ hai mau ăn cháo đi...trước khi nó nguội."

Nàng lãng tránh câu hỏi của ả bằng việc đưa nhanh muỗng cháo tới trước miệng ả. Ánh mắt như van xin ả hãy ăn đi và đừng hỏi thêm gì nữa. Mợ hai nhìn nàng rồi cũng ngoan ngoãn ăn lấy muỗng cháo nàng đưa tới.

"Ngoan, ăn xong sẽ mau khoẻ lại thôi."

Thái Nghiên dịu dàng nói với mợ hai. Vốn chỉ là một câu nói vu vơ để dụ dỗ con nít, nàng thực sự không nghĩ ả sẽ trợn mắt nhìn mình như vậy.

Nàng thấy khoé mắt ả long lanh, hình như ả muốn khóc. Thái Nghiên hoảng quá, nàng chẳng biết mình đã làm gì chọc cho ả khóc. Rồi trong một phút cuống cuồng chẳng biết làm gì, nàng liền kéo ả vào lòng mình vuốt ve tấm lưng nhỏ, mong ả đừng khóc nữa.

Mĩ Anh khóc, ả như vỡ oà ra mà khóc. Lần đầu tiên có người dịu dàng với ả đến vậy khiến ả vừa vui, lại vừa tủi thân. Ả đã nghĩ trên đời này ngoài những từ ngữ cay đắng ra thì chẳng còn thứ âm thanh êm ái nào dành cho ả cả. Nhưng hôm nay, Thái Nghiên lại dùng chất giọng dịu dàng như vậy để nói chuyện với ả. Câu nói chân thành đến độ khiến ả không kìm được nước mắt mà tự động khóc theo một cách bản năng nhất.

Ả siết chặt cánh tay mình ôm lấy vai người kia, Thái Nghiên cũng cảm nhận được, tim nàng chợt đập nhanh hơn vài nhịp, mặt bỗng nóng bừng lên một cách bất thường. Đột nhiên trong đầu nàng lại xuất hiện một suy nghĩ hoang đường , nàng nghĩ hành động tiếp theo của mình sẽ giết chết bản thân ngày hôm nay. Nhưng trong giây phút này đây, đó thực sự là những gì mà trái tim nàng muốn làm.

Nàng đỡ mợ hai ngồi dậy, hai tay cẩn trọng lau nước mắt cho ả. Nàng nhìn ả một lúc lâu rồi dịu dàng áp môi mình lên môi ả. Trong thoáng chốc, nàng cảm nhận được ả đang giật mình, cả người ả run lên một nhịp khi môi nàng rời môi ả. Rồi nàng chẳng thèm để ả kịp nói gì tiếp theo đã vội kéo ả vào một nụ hôn thật sự.

Mĩ Anh cứ thế ngồi đơ ra đó, ả nhất thời mụ mị đầu óc mà quên luôn việc phải đẩy nàng ra. Rồi ả lại chìm vào sự dịu dàng quá đỗi của người kia, dứt khoát để mặc thứ cảm giác lạ lẫm này xâm chiếm lấy từng tấc suy nghĩ trong mình, ả buông xuôi mọi phản kháng. Hoặc đúng hơn là, ả chưa từng nghĩ đến việc phản kháng lại nụ hôn này.

Thái Nghiên nhẹ nhàng đẩy người kia nằm xuống giường, môi nàng nhẹ nhàng lướt xuống cổ rồi lại tới ngực ả. Nàng không điên cuồng như Trình Thiên Nguyên, nàng chỉ nhẹ nhàng như thể sợ làm đau mợ hai của nàng.

Thái Nghiên luồn tay vào chiếc bà ba sẫm màu quen thuộc của mợ hai. Tay nàng lạnh quá, nhưng cái lạnh này mới kịp khiến ả sực tỉnh. Vội vàng giữ chặt bàn tay đang làm loạn bên trong lớp áo, mọi lý trí của ả như bị kéo trở về thực tại.

Ả trợn mắt nhìn nàng, Thái Nghiên cũng nhìn lại ả.

Đến giờ phút này, nàng mới chợt nhận ra vì sao nàng lại quan tâm đến ả như vậy. Vì sao nàng lại muốn che chở cho ả đến thế.

Thì ra là nàng yêu rồi, nàng đã rơi vào lưới tình của ả lúc nào không hay rồi. Nàng không thể chờ người kia được nữa, trái tim nàng đã có thêm một người khác trú ngụ dài lâu bên trong rồi.

Ánh mắt Mĩ Anh vì giận dữ mà đanh lại, nhưng ả còn chưa kịp chửi thì nàng đã gục đầu xuống vai ả khóc. Nàng khóc vì những hành động điên loạn vừa rồi của mình sao?

Qua một lúc cuối cùng nàng cũng thôi khóc, nhưng đầu vẫn không chịu ngẩng lên. Mĩ Anh loáng thoáng nghe được nàng nói.

"Mợ hai, xin lỗi."

Rồi nhẹ nhàng rời khỏi người ả, rời khỏi căn phòng này. Một loạt hành động từ nàng, ả nhìn theo không sót một giây.

Chỉ là từ khoảnh khắc đó trở đi, nàng không dám nhìn ả thêm một lần nào nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net