CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





#4

“Cô đã đụng chạm vào tôi nên mới bị CHUNG QUỐC tát có đúng không?”

“Em… em…”

“Cút khỏi đây. Sau này đừng bao giờ vác mặt đến gặp tôi nữa! Tôi chỉ dạy dỗ CHUNG QUỐC vì ăn nói hỗn xược, chứ tôi không phải đánh nhóc con chỉ để đòi lại công bằng cho cô!”

TẠI HƯỞNG hất mạnh tay, khiến cô ta ngã sõng soài về sau. Dáng vẻ yểu điệu càng nhìn càng thấy ghét, chẳng hiểu sao cô ta có thể được đám anh em kia kiếm về đây được nữa?

Người thì ngực to mông to, não lại không hề to đồng đều với nhau vậy?

Nếu không phải tại trước đó có buổi tiệc và anh bị ép uống rượu đến mức say bí tỉ ngủ quên trên giường thì còn lâu anh mới gục ngã bởi vài ba ly rượu dưới lầu của đám đàn em tốt.

Đem về cho anh một cái bình hoa di động, làm ảnh hưởng đến tình thân gia đình của anh là không được rồi!

“Còn không mau cút?”

Thuý Viên cắn chặt răng, nhục nhã bước xuống giường đi đến ghế nhặt cái váy ngắn củn nhanh chóng mặt vào. Trước khi đi còn không quên nhìn về anh một lần nữa với điệu bộ vô cùng oan ức, hệt như người bị anh ăn hiếp vậy.

Suýt nữa đã cắn được con rùa vàng trước mắt, cũng tại thằng nhóc CHUNG QUỐC kia phá hỏng. Lần này là do TẠI HƯỞNG may mắn, đợi lần sau thì đừng mong thoát khỏi tay Từ Thuý Viên này!

Cạch.

Cánh cửa đóng lại, căn phòng chỉ còn lại mỗi một mình TẠI HƯỞNG.

Anh ngửa cổ lên cao, ánh mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà với sự mông lung vô định hình. Tiếng gió lùa qua khe cửa thổi ngang qua má mình, lạnh toát.

Tiếng “chát” vang rõ mồn một vừa nãy cứ liên tục lặp lại trong đầu TẠI HƯỞNG, cùng lời nói của anh em mình cứ luẩn quẩn mãi trong đầu anh.

Cả gương mặt giàn giụa nước mắt của CHUNG QUỐC nữa.

Dù trước đây, bé con bị la mắng, bị dọa khẽ tay hay đánh mông cũng chỉ làm mặt giận hờn vu vơ chứ không như lần này.

Từ khi bắt đầu nhận nuôi CHUNG QUỐC đến tận bây giờ, đây là lần thứ hai TẠI HƯỞNG nhìn thấy cậu khóc, khác với lần khóc năm mười một tuổi đó, lần này bé con đã trầm lặng và có cả sự cam chịu lẫn uất ức khó nói thành lời nữa.

Nhớ năm CHUNG QUỐC mười một tuổi, cũng tức là sau một năm bọn họ nhận nuôi CHUNG  QUỐC. Có một lần anh em phải vượt biên sang thành phố nước khác để mua hàng rẻ hơn so với thị trường về bán nên đã gửi bé con đến nhà một người dưới trướng của TẠI HƯỞNG. Còn hứa hẹn hai hôm sau sẽ về.

Không ngờ chuyến đi kéo dài gần năm ngày, khi trở về đón CHUNG QUỐC thì phát hiện người chăm sóc hộ đó có sở thích ngược đãi con nít, đã đánh và sỉ nhục CHUNG QUỐC. May rằng bọn họ cứu bé con kịp thời trước lúc bị đánh đến mức sống dở chết dở.

Lão ta chỉ vì nghĩ bọn họ không cần CHUNG QUỐC nên mới cho lão, thế nên mới tuỳ ý làm theo ý của mình. TẠI HƯỞNG sau đó đã đánh hai tay ông ta đến tàn phế chỉ vì thấy đôi tay lão cầm gậy đánh CHUNG QUỐC.

Khi CHUNG QUỐC tỉnh dậy, việc đầu tiên là khóc! Khóc đến mức khiến người khác cào xót ruột gan, tê tái trái tim chỉ vì cậu vừa lau nước mắt vừa nói với đám người bọn họ rằng đừng có bỏ cậu bé…

Cũng chính miệng TẠI HƯỞNG đã hứa rằng: CHUNG QUỐC ngoan, chú không bỏ cháu, sẽ ở mãi bên cạnh CHUNG QUỐC không bao giờ bỏ rơi CHUNG QUỐC thêm một lần nào nữa.

Mà có lẽ mọi chuyện đã là quá khứ rồi. TẠI HƯỞNG sớm đã quên, hoặc là chỉ nghĩ đó là lời nói để dỗ dành con nít nín khóc. Chỉ có CHUNG QUỐC luôn nghĩ đó là một  lời hứa cho tương lai sau này luôn có cậu ở trong cuộc sống của TẠI HƯỞNG.

Khi anh sựt tỉnh lại một lần nữa, gương mặt trước khi rời khỏi phòng của CHUNG QUỐC cứ luôn ám ảnh tâm trí của TẠI HƯỞNG

Rốt cuộc anh cũng nghĩ mình quá đáng, đánh bé con đến mức chảy cả máu miệng rồi.

Hắn bật dậy, cuối cùng cũng hạ mình nhặt áo sơ mi lên mặc vào, cài lại khoá kéo quần rồi nhanh chóng lao ra khỏi phòng đi tìm.

Dưới nhà trống vắng không có ai ngoài một bàn thức ăn còn lỡ dở chưa kịp ăn. Bên ngoài hai chiếc ô tô đã được lái đi, chỉ còn chiếc duy nhất loại xe đua nên anh đành lái nó tạm đỡ để tìm kiếm CHUNG QUỐC

Anh chỉ nằm ngả lưng tầm một tiếng mà chẳng thấy ai gọi đến thông báo cả, không lẽ không muốn cho anh biết tình hình hay che giấu?

TẠI HƯỞNG gấp rút ấn bừa số gọi cho một trong sáu anh em của mình. Bên kia đầu dây đã nhấc máy:

“Đại ca.”

“CHUNG QUỐC đâu?”

“Tụi em… đang ở nhà mới, CHUNG QUỐC được tụi em đưa về rồi.”

“Đợi mười lăm phút, tao đến ngay.”

CHUNG QUỐC an toàn, anh cũng đỡ lo hơn. Có bọn họ ở cùng nên anh rất an tâm. Vừa định cúp máy thì CHÍ MẪN lại chen ngang lên tiếng:

“Không cần đâu, CHUNG QUỐC cứ để bọn em lo. Anh lo cho người phụ nữ kia đi.”








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tq