[NHẤT]. "Tình"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LỜI TÁC GIẢ: Hi! Lần đầu viết truyện về Hồng miêu&Lam thố có đôi chỗ sai sót xin ném đá nhẹ tay. 😆
* Chú ý:
- Bắt đầu lấy bối cảnh P4.
- Lúc này, Lam thố đang bị mất trí nhớ và dành tình cảm của nàng cho Hàn Thiên và xa cách Hồng miêu.
- Dưới đây sẽ là tâm tình của Hồng Miêu trong thời gian qua.
------------------------------------------------------
Đã từ lâu ta dành cho nàng một tình cảm đặc biệt khó nói.
Huynh muội sao?
Không.
Nó không giống như tình cảm ta dành cho ngũ hiệp, Tiểu Ly, hay Đinh nương,...
Nó thực sự đặc biệt mà đến ta cũng chẳng rõ vì sao?
Chỉ biết rằng,
Khi nàng vui, ta cũng vui.
Khi nàng buồn, ta không thể cười.
Khi nàng đau khổ, trái tim ta thắt chặt, quặn đau như có ai hung hăng bóp chặt, lòng ta nghẹn ngào chỉ muốn che chở cho người con gái bé bỏng ấy.
Ta hỏi Tiểu Ly, đệ cười toe toét rồi lại ra vẻ mặt nghiêm túc đến khôi hài: " Đó, là tình yêu."
"Tình yêu ư?"
Ta và nàng chiến đấu trừ gian diẹt bạo, vào sinh ra tử.
Nàng vì ta mà rơi lệ.
Ta có thể vì nàng mà bất chập sinh mạng.
"Thế, là yêu ư?"
"Vậy là, ta đã yêu nàng mất rồi sao?"
Đặt tay lên lồng ngực, ta lặng lẽ lắng nghe nhịp đập của trái tim.
Trái tim này đã bị nàng cướp mất rồi.
À không, là ta đã tự nguyện trao nó cho nàng, trái tim mà từ khi phụ thân hi sinh đã chỉ biết trả thù, chiến đấu, gắng hoàn thành di nguyện của Người, trái tự nhủ không được rung động trước bất kì ai.
Vậy mà,...ta lại bị nàng làm ho rung động.
Trái tim này vì nàng khóc mà chua xót,
Vì nàng cười mà hân hoan,
Vì nàng mà đã biết bao lần lỡ nhịp,...
Nàng nắm giữ trái tim ta, điều khiển nó...
Ta làm tất cả vì nàng,
Nhưng.... nàng nào hay?
Nàng không thèm để mắt tới, ánh mắt xa lạ,
Ta chỉ là người dưng...
Đứng nhìn nàng quan tâm đến nam nhân khác, trao ánh mắt nồng nàn, thiết tha cho hắn,
Mà lòng ta đau như cắt.
Ta nhớ ánh mắt ấy da diết,
Từng canh,
Từng khắc,
Ánh mắt khi xưa luôn hướng về ta,
Ân cần,
Dịu dàng,
Ngọt ngào,
Tất cả đều dành cho chỉ mình Hồng miêu ta mà thôi.
Vậy mà bây giờ đến một cái liếc mắt cũng không có.
Hồng miêu ta giờ không đáng để nàng màng tới nữa sao?
Nhược bằng là Hồng miêu của trước kia, võ công phi phàm, đệ nhất  thiên hạ, tiếng tăm lừng lẫy khắp bốn phương,
Thì có lẽ...
Nàng cũng sẽ để mắt tới ta một chút thì sao?
Hoặc đơn giản chỉ là nhìn một cái cho biết.
Nhưng,
Trên đời này vốn không có hai chữ "Nhược bằng"
Ta chỉ là một phế nhân,
Không hơn...
Một nam nhân vô dụng như ta đáng để một tuyệt sắc giai nhân như nàng để mắt sao?
Bất giác, môi ta cong lên một nụ cười, nụ cười nhạo báng bản thân.
Rằng,
Ta quá vô dụng.
Đã để mất nàng.
"Vô dụng!"
Nhớ lần đầu hai ta gặp nhau,
Nàng_là cung chủ của một phương
Hoàng y sang trọng,
Đoan trang,
Kiều diễm,
Của cải không đếm xuể,
Tiếng vang lừng trời.
Còn ta?
Trái ngược hoàn toàn,
Trên người ta bấy giờ chỉ là bộ bạch y đã sờn cũ, rách nát thẫm máu với vô số các vết thương lớn nhỏ.
Không có gì đáng giá ngoài thanh Trường Hồng bảo kiếm mà ta nắm chặt trong tay không chịu buông.
Nàng quỳ xuống cạnh ta,
Giọng nàng trong trẻo, ngọt ngào:
- Hồng miêu thiếu hiệp, Hồng miêu thiếu hiệp,...
Nàng luôn miệng gọi tên ta,
Bàn tay mềm mại trắng ngần liên tục lay ta nhẹ nhàng,
Gương mặt nàng trở nên hốt hoảng, đôi mày chau lại đầy lo lắng:
- Thiếu hiệp trúng độc  rồi. Ta phải nhanh chóng trị thương cho chàng.
Nàng nhấc bổng ta lên,
Máu của ta nhuốm đỏ bộ y phục  tuyệt đẹp của nàng,
Nhưng nàng mặc kệ,
Luôn miệng:
- Thiếu hiệp hãy ráng lên nhé! Ta nhất định sẽ trị khỏi cho thiếu hiệp.......
Bằng bất cứ giá nào!
Ta giật mình, "Bằng bất cứ giá nào ư?"
Và quả thực,....

"Với chất độc này, không thể dùng cách thông thường,..."
   Vậy thì,... ta chỉ còn cách thành thân với Trư Vô Giới để lấy trộm thuốc giải!"
"Xin cung chủ nghĩ lại! Người thân là hậu duệ của Thỏ ngọc tiên nữ, mang trong mình huyết mạch của thần lại là Truyền nhân của Băng phách kiếm. Người không thể thành thân với một tên tiểu ma đầu dâm đãng của Ma giáo!"_ Tử thố hốt hoảng khẩn cầu.
"Không được! Vì mạng sống của chàng, sự sống còn của Thất hiệp, sự an bình của thế gian. Ắt phải có sự hy sinh. Và, đó là ta!
Bằng bất cứ giá nào!"_Nàng cương quyết.
Đoạn, quay đầu bỏ đi, ta biết,
Nàng đang cố che giấu những giọt nước mắt của mình,
Kìm hãm sự đau buồn bằng lớp vỏ mạnh mẽ giả tạo,
"Hồng nhan bạc phận"
Ta đứng lấp sau cánh cửa, nghe cuộc nói chuyện mà sao ta thấy đau thế?
Khi nàng nói nàng sẽ thành thân với Trư Vô Giới,
Khi nàng bỏ đi thật nhanh để những giọt nước mắt bay đi...
Ta...
Đau lắm.
Và,
Đó là lần đầu tiên ta biết,
Chữ "Tình" là như thế nào...
Ngày nàng thành thân,
Ta bứt rứt không yên,
Ta thấy mình như trở thành tội đồ,
"Bất cứ giá nào...."
"Bất cứ giá nào" là đây sao?
Sao nàng lại ngốc như vậy????
Rồi, ta lấy được thuốc giải.
Ta cùng nàng Song kiếm hợp bích,
Nàng đối diện ta, một tay cầm kiếm,
Tay còn lại nắm chặt lấy tay ta,
Và,
Đó cũng là lần đầu tiên,
Ta biết đỏ mặt là như thế nào...
Nàng nhìn ta trìu mến, cười dịu dàng:
- Hồng miêu, chúng ta làm được rồi.
Đó là lần đầu  tiên ta được chiêm ngưỡng kĩ gương mặt nàng,
Mái tóc lam xanh biếc như đại dương tung bay.
Nàng thật đẹp.
Rồi hai ta bắt đầu cuộc hành trình của mình, cuộc hành trình vì hòa bình.
Cùng với ngũ hiệp, chúng là vào sinh ra tử, sống chết có nhau.
Không chỉ là đồng đội chung thuyền,
Thất hiệp chúng ta là tình huynh đệ gắn bó hơn ruột thịt.
Đặc biệt,
Là nàng và ta,
Là tình huynh muội dùng máu làm nên ruột thịt.
Là những đồng đội cùng chí hướng một đường.
Và,...
Cũng là chân tình đời này hiếm có.
Nàng và ta,
Khi ấy,
Dù núi có dời,
Biển có cạn,
Cũng không bao giờ tách rời.
Nhưng,
"Lam thố, mau thả huynh ra đi! Nhân lúc cành cây còn chưa gãy... Muội hãy mau tìm cách trèo lên! Mặc kệ huynh!"
Ta và nàng đang treo leo trên bờ vực thẳm,
Cánh tay yếu ớt của nàng nắm chặt tay ta,
Tay còn lại đang cố níu kéo cành cây trơn tuốt do mồ hôi của nàng.
"Không được!"_Nàng một mực lắc  đầu, nước mắt rơi lã chã_" Làm sao muội có thể để mất huynh chứ?"
Ta giật mình,
Nàng vẫn nắm chặt tay ta,
Đu mình treo ngược lên cành cây,
" Lam thố, muội đang làm gì vậy?"
Nhưng,
Ngay sau đó,
Ta hiểu ra,
"Lam thố, muội.. đừng làm vậy! Đừng làm vậy mà! Xin muội!!"_Ta hét lên.
Nhưng,
Nàng quay lại nhìn ta,
Tha thiết:
- Hồng miêu, muội không thể để mất huynh được.... Muội xin lỗi.
Đoạn, nàng buông tay ta ra,
Ta dường như cảm thấy mọi thứ trong thoáng chốc đều vỡ vụn.
Nàng đưa ta lên mặt đất,
"Rắc..."
Cành cây đã gãy.
Ta đứng hình,
Nàng rơi xuống,
Ta không thể kéo nàng lại bên ta,
Nàng đã không còn,
Nàng là cả một thế giới của ta.
Thế giới không còn,
Ta không thiết sống nữa,
"Bất cứ giá nào" của nàng là đây sao?
Nước mắt ta nóng hổi,
Một lần nữa,
Ta hét lên:
- TẠI SAO? Lam thố, tại sao muội lại ngốc như vậy?? Tại sao?

Dây thừng bốn phía lao vụt đến hòng bắt ta lại,
Ta nhéch mép,
"Chỉ có vài sợi dây cũ mà đòi bắt Hồng miêu ta ư?"
Ta thừa sức chống lại
Nhưng không,
Ta cứ mặc cho chúng trói,
Nàng đã đi rồi,
Bỏ lại ta một mình,
Hồng miêu ta sống còn ý nghĩa gì nữa?
Chợt,
"Hồng miêu, huynh nhất định phải tìm được nguyên tố thứ sáu để cứu mọi người!"
Giọng nàng văng vẳng bên tai ta,
Nàng đã dùng mạng mình để đổi lấy mạng ta,
"Lam thố, muội sẽ không chết vô ích đâu!"
Ta vùng lên...

..................................

Nhưng những năm tháng hạnh phúc của nàng và ta còn chưa kịp bắt đầu,
Thì....
- Con gà ác kia, mau trả Trường Hồng kiếm lại đây!
- Không! Lêu...lêu...
"Tõm..."
"Áaaaaaaaaa..."
Ngũ hiệp vì Trường hồng kiếm mà rơi xuống dòng sông bất lão,
"Oa...oa..oa"
Năm đứa trẻ dãy dụa trong bong bóng.
Ta cùng nàng chạy đến,
- Tiểu Ly, mau đỡ lấy các huynh đệ!
Ta và nàng ném các huynh đệ lên bờ.
"Tõmm..."
Lại rơi xuống,
Hai ta nổi lên trong  bong bóng,
- Lam thố, mau dùng kiếm pháp!
- Muội biết rồi!
Bóng vỡ ra,
Ta bị hất văng lên bờ,
Nàng rơi xuống dòng nước,
Hai ta,
Mỗi kẻ một phương,
Liệu còn duyên tái ngộ?
Ta bật dậy,
Chạy theo nàng,
"Trượt ngã"
Hồng miêu ta giờ đây là phế nhân,
Không hơn.

Ta đi khắp nơi tìm nàng,
Gọi tên nàng khắp bốn bể,
Và,
Ta đã gặp được nàng,
Tưởng chừng đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất đời ta,
Song,
Thoáng chốc,
Nó biến thành khoảnh khắc tồi tệ nhất,
Nàng đứng đó,
Vẫn là gương mặt ấy, đôi mắt ấy,
Song,
Ánh mắt khi xưa nay còn đâu?
Nàng nhìn ta xa lạ
Vẫn là giọng nói trong trẻo ấy,
Nhưng....
"Ngươi là ai?"
Ta thực sự không tin vào tai mình,
Nàng,
Vừa hỏi,
"Ta.....
......
....
là ai ư?"
Ta lắc đầu,
Tự lừa dối bản thân,
" Nàng chỉ đang đùa ta thôi mà!"

Bằng giọng run run, ta cố nặn ra một nụ cười méo mó:
- Lam thố à, nếu.... nếu muội không nhớ huynh là ai thì Trường hồng kiếm, Băng phách kiếm,
Muội nhớ không?
- Trường hồng kiếm,
Băng phách kiếm,
Tôi..... tôi thực sự không biết.
Ta sững người, vội lấy Ngọc tiêu,
Niềm hy vọng cuối của ta,
Rằng khi thấy cây tiêu nàng tự tay làm cho ta,
Nàng .. sẽ nhớ ra thôi."
Nhưng đáp lại ta,
Chỉ là cái lắc đầu cùng ánh mắt lạ lẫm.
"Tiểu  cô nương này đã bị mất trí nhớ. Cậu đừng ép cô ấy nhớ ra quá..."
Ta như sụp đổ hoàn toàn,
Ngọn nến hy vọng cuối cùng của ta đã tắt.
"Tại sao?"
"Ta thì bị mất hết võ công,
Các huynh đệ thì bị biến thành trẻ con,
Còn nàng thì ngay cả bản thân mình cũng không nhớ..."
"Tại sao?
Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với ta như vậy?
Tại sao?"
Đó,
Cũng là lần đầu tiên,
Ta hiểu "Tuyệt vọng"
Là gì...
Tất cả những thứ ấy,
Đều là do chữ,
.
.
.
.
.
.
"Tình"

{Còn tiếp nữa} ♡♡♡♡

(^-^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net