[NHỊ THẬP LỤC]. Chuyện kể ở Trà quán.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thời gian như nước chảy, tính ra gần bốn năm đã trôi qua, có quá nhiều chuyện xảy ra trong quãng thời gian dài dặc bốn năm đó, những chuyện Thất hiệp nhớ được không nhiều, chỉ là những việc nổi bật thì nhớ rất rõ, nhưng một số chuyện lại không nhớ. Thời gian một năm trở lại, những chuyện bình thường như việc trông Ngũ hiệp, Hồng miêu đều nhớ rất rõ, nhưng không hiểu sao có vài chuyện rất quan trọng lại không thể nhớ được. 

Nhân giới thật sự hạnh phúc hơn nhiều Ma Tiên giới, có những chuyện có thể quên được theo năm tháng, còn hắn suốt hai trăm năm qua, từng chi tiết nhỏ nhặt lại đều nhớ không thiếu một thứ, mà hình như tất cả những gì hắn nhớ được lại đều có chung một điểm, một tư dung,..."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tháng tám cây cỏ khô khốc, lá rụng rải tận cuối trời, giả khó có thể nhìn thấy được thứ gì phía dưới thảm lá vàng ấy, tháng chín cỏ dìm mình xuống đất, cây cối một thân tàn lụi, chim chóc dọn nhà, trên đảo Phượng hoàng, mùa đông được thể hiện rõ hơn cả, nghìn dặm u uất. Ấy thế năm nay, toàn Phượng hoàng đảo lại một phen đổi mới, đông vui nhộn nhịp nhất chắc chắn phải kể đến Phượng hoàng Võ quán xếp thứ hai, Trà quán cạnh đó mới là xếp thứ nhất.

Chúng dân muôn phương, già trẻ gái trai đều có cả, đều mang một sắc háo hức không thể che giấu, tất thảy nhất nhất tề tựu tại Trà quán vốn vắng lặng kia. Ở một góc nhỏ có thể nói là yên tĩnh nhất trong quán, một nam tử độ tuổi mười năm, sau gáy chỏm tóc nâu sáng buộc gọn gàng, không giấu được nụ cười tủm tỉm nhìn sáu vị thiếu niên che mặt ngồi chung bàn. Vị cô nương tư dung mạnh mẽ, mái tóc tém ngắn ôm trọn lấy khuôn mặt trái xoan, huých tay vào nam tử bên cạnh, cố ép giọng nói nhỏ nhất có thể, "Huynh bỏ ngay nụ cười mờ ám ấy đi, tránh để người khác chú ý."

Vị nam tử nhấc chén trà uống một ngụm, cười bảo,"Đinh đương, thứ duy nhất thu hút sự chú ý từ thực khách chính là sáu cái mạng che mặt kia. Dung mạo của Thất hiệp, đảo Phượng hoàng ngoài Tiểu ly này thì còn ai biết được chứ? Không cần câu nệ."

Vị nam nhân ngồi kế bên Đinh đương thở dài, lại gật đầu đồng tình, vừa nâng chén trà vừa gỡ mạng che lộ ra khuôn mặt tuấn mĩ mang nét chững chạc, mái tóc đen búi lên gọn gàng, vừa nhìn đã biết ngay là một sĩ tử, chén trà đã kề miệng dường như đã nguội, y lại lắc đầu nhè nhẹ, đặt chén trà còn nguyên xuống bàn, nói, "Vốn định khởi hành từ sớm, ai ngờ tình báo lại có kẽ hở, lại lan nhanh tới vậy, chưa đầy nửa canh giờ người đã vây kín cửa Võ quán. Trà quán bên cạnh nhân dịp này bèn mở cửa tự xưng là người quen của Thất hiệp, kể chuyện cùng Thất hiệp du hành. Qủa nhiên muốn bức người khác đến bước đường cùng, quả là lẻo mép!"

Nam tử hoàng y kế bên cũng tháo mạng che, mái tóc nâu vàng buông xuống, khóe môi đọng lại nụ cười thập phần châm biếm, "Như vậy cũng không phải là không tốt, tiện đây ngồi lại Trà quán một lúc, nghe xem người bằng hữu giả này nhìn nhận chúng ta ra sao. Nghe nói, quán trà này dựng nên chưa lâu, nữ chủ quán là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, vô cùng đáng yêu!"

Vị nam tử bên cạnh có vẻ bối rối, nhổm nửa người dậy, nói với hoàng y, "Ta vẫn chưa gặp nữ chủ quán này, không chừng lại là người quen thật, Khiêu khiêu, Đạt đạt, hai người chủ quan rồi."

Nam nhân bạch y đối diện nãy giờ im lặng, khẽ kéo vị nam tử vừa nói ngồi xuống, bình tĩnh nói, "Vậy hãy nghe xem, rốt cục là thật hay giả."

Tất cả đồng loạt gật đầu, hướng ánh mắt hiếu kì về phía trung tâm của Trà quán. Trên cái bệ cao gần hai tấc, có bày một chiếc bàn nhỏ, đứng phía sau, vị nữ chủ quán dáng hình nhỏ nhắn, mái tóc đen buộc đuôi ngựa sau đầu, không biết vì sao, nữ chủ quán lại đeo một chiếc mặt nạ che kín khuôn mặt. Nữ chủ quán bắt đầu, cất cao giọng nói lảnh lót, vừa nói vừa phất tay về phía trước.

"Hôm nay các vị bá quan tụ tập về Trà quán nhỏ bé này của mỗ nữ, là để nghe chuyện Hậu cung hàng vạn phi tần mĩ nữ tranh sủng đoạt vị, hay là nghe chuyện tiếu lâm trên giang hồ?"

Phía dưới lập tức có tiếng đập bàn phản đối, một nam nhân cao lớn đứng dậy, hét lớn, "Tiểu muội, có thiếu tiền cũng đừng lừa tụi này! Ai ngồi trong cái quán này cũng chỉ đến vì một chuyện. Tốt nhất nên là thật!"

Phía sau mặt nạ bật ra tiếng cười lớn, nữ chủ quán ngồi xuống, vắt chéo chân, khua tay, "Vị hảo khách này hãy bình tĩnh ngồi xuống uống chén trà, nghe mỗ nữ nói hết! Thất hiệp anh hùng giang hồ kẻ nào không biết? Chuyện về Thất hiệp dẫu nhiều, kể từ sáng tới khuya cũng chưa hết chuyện, nhưng phần lớn đều là giả! Kẻ nào không biết Trường hồng kiếm chủ Hồng miêu cưỡi trên lưng Nhất đại Linh thú Kì lân, tay cầm Trường hồng bảo kiếm đã luyện tới hàng Đệ nhất Hỏa vũ toàn phong pháp, Đệ nhất cao thủ trong giới giang hồ? Kẻ nào không biết Băng phách kiếm chủ Lam thố ngồi lên ghế Cung chủ Ngọc thềm cung cao cao tại thượng khi vừa lên tám, Đệ nhất mỹ nhân thiên hạ? Kẻ nào không biết Thất hiệp đánh bại Ma giáo, dẹp tan Tộc chuột, phá nát Linh sơn môn giáo, kết bằng hữu Thiên lang môn?"

Nữ chủ quán nói liền một mạch, lại hít một hơi sâu, nâng chén trà bằng hai tay lên cao, nói to, "Nói về Thất hiệp, chuyện tốt thì nhiều, chuyện xấu thì dường như không có. Nhưng hôm nay, mỗ nữ mạo muội xưng là bạn của một thành viên trong Thất hiệp, xin kể cho các vị quan khách nghe về Thất hiệp, không chỉ tốt có mà xấu cũng có. Nhược bằng vị nào bằng lòng nghe chuyện của mỗ nữ, xin cùng cạn chén!" Nữ chủ quán kề chén trà vào khe hở trên miệng, ngửa đầu lên trời dốc cạn.

Khiêu khiêu gật gù, cười bảo, "Vị nữ chủ này, thân là nữ nhi nhưng khẩu khí rất lớn. Không biết là người quen của ai thì hãy nhận đi."

Đạt đạt xoay xoay chén trà, vừa vô thức hư hư thực thực nói, "Nom giọng nói rất lạ, nếu như quen, ta nhất định bàn với phu nhân nhận nàng làm nghĩa nữ."

Nam tử lam y tướng mạo cao lớn, giọng nói hiếu kì hỏi, "Đạt đạt, ngươi nói nhận nàng làm nghĩa nữ, không phải nói vị nữ chủ này đáng tuổi tiểu nữ của ngươi sao?"

Bạch y nam tử chống cằm, đưa mắt nhìn về phái nam tử tóc nâu đậm, "Nói quá rồi, Đậu đậu, đệ nhỏ tuổi nhất trong chúng ta. Vị nữ chủ này kém đệ nhiều nhất hai tuổi. Là người quen của đệ chăng?"

Đậu đậu giật nảy mình, liên tục xua tay, "Không, đệ không quen!"

Vừa dứt lời đã thấy mạng che trên đầu biến mất, Khiêu khiêu cười phất phất cái mạng vừa lấy được trước mặt, "Nếu đã không quen thì không cần che mặt lại làm gì. Mọi người cũng tháo ra đi."

Đậu đậu tức tím mặt, vị nữ chủ quán này dù cậu không quen, nhưng hình như cũng không lạ. Nghe nói Trà quán dù mới mở, nhưng trà pha rất dở tệ, thường thì vô cùng vắng vẻ. Vị nữ chủ quán mượn danh Thất hiệp làm ăn cũng không phải chuyện xấu xa không thể tha thứ, nhưng rốt cục phải chờ nghe xem, chuyện xấu của Thất hiệp mà nàng ta nói là gì. 

Khắp quán trà vang lên tiếng nôn mửa, chê trách, Đậu đậu thở dài, dù mượn chuyện Thất hiệp làm ăn cũng không nhất thiết phải bức người khác vào bước đường này. Chủ quán lẽ nào không biết trà nàng ta pha dở thế nào sao?

Trên bệ, nữ chủ quán cười khúc khích, lại ngồi xuống, giọng vang đều đều, "Thất hiệp danh chấn uy lừng là thế, nhưng mấy ai biết được chuyện xấu của họ? Có ai từng nghe Bạch miêu và phu nhân phu thê bất hòa, là hôn nhân chính trị của Miêu tộc dàn dựng? Có ai nghe chuyện tình Bạch miêu Huyền nữ vang danh một thời? Có ai nghe Hồng miêu không mẫu, Lam thố không phụ?"

Đại bôn ngáp dài một cái, "Toàn chuyện của Hồng miêu Lam thố các người. Thật chán!"

Sa lệ nhướn mày nhìn y, "Người ta không bới móc chuyện của chúng ta, huynh không thấy biết ơn còn than thở. Đợi họ nói toẹt hết chuyện đáng hổ thẹn từ tấm bé của huynh ra mới vừa lòng hay sao?" Nói đoạn, chợt nhận ra điều gì vội quay mặt đi, khoảng cách đột nhiên kéo dài vô tận.

Phía trên bệ cao, giọng nói cũng dừng lại đột ngột, phía dưới đang yên ắng trở nên ầm ĩ. Câu truyện rõ ràng còn chưa kể được một nửa, tại sao lại dừng lại? 

"Hôm nay đến đây thôi. Đa tạ các hạ đã có nhã hứng."

Tiếng than thở hơn, từng bàn từng bàn thưa dần. Trà quán đông khách nhanh nhờ Thất hiệp, vắng khách còn nhanh hơn như vậy. Bàn trà trong góc nhỏ cũng không khỏi bất ngờ, đương định đứng dậy theo dòng khách đang tràn ra khỏi cửa, lại nghe thấy tiếng hỏi từ một nữ tử, "Chủ quán, tại sao đột nhiên dừng vậy?" 

Người kia đưa tay về phía mặt nạ, dường như cảm nhận được phía sau mặt nạ đang cười, câu trả lời đơn giản đó lại thu hút toàn bộ thực khách của bàn trà bên góc nhỏ ấy, "Mỗ phát hiện người quen cũng đang ở đây. Đành đóng cửa sớm tiếp đón họ."

Thất hiệp chưa kịp bước ra khỏi cửa, vị chủ quán nhỏ tuổi đã bước tới đóng mạnh lại. Hồng miêu bất ngờ, chăm chú nhìn nàng, "Tiểu cô nương, cô có việc gì với chúng ta?" 

"Không phải các huynh, mà là huynh." Nữ chủ quán vừa nói vừa chỉ tay về phía Đậu đậu.

Đậu đậu há hốc miệng, Khiêu khiêu phấn khích đẩy cậu về phía trước. Nàng nhẹ nhàng tháo mặt nạ, khuôn mặt phúng phính trắng ngần, hai mắt to tròn đáng yêu, quả thật là một tiểu mỹ nữ! Suối tóc đen dài buộc gọn về phía sau, xiêm y của nàng cơ hồ giống hệt của nam nhân, không hiểu tại sao mọi người lại biết nàng là nữ tử, vài sợi tóc mai dính vào má, có vẻ rất trẻ con, nhưng khóe mắt cong cong lại vô cùng ấm áp, nàng mủm mỉm nhìn về phía Đậu đậu vừa rồi còn chối rằng không hề quen nàng.

Đậu đậu luống cuống quơ đại chén trà gần đó che mặt, Khiêu khiêu thở dài, đưa chiếc mạng trong tay cho Đậu đậu, "Mặt ngươi to quá, chén trà không che hết, dùng lại cái này đi."

Đậu đậu mặt đầy khó xử, khuôn mặt cố nặn ra nụ cười vô cùng đau khổ, "Tiểu cô nương, khi trước ở Lục kì các, ta từng vào một Trà quán, nhưng chủ quán không phải cô."

Tiểu ly bật cười thành tiếng, "Đậu đậu, huynh thật không biết cách nói chuyện với nữ t..." Chưa nói hết câu đã bị Đinh đương một chưởng dẫm vào chân, cây cú liếc nhìn cô.

Nữ chủ quán cúi mặt, lẩm bẩm gì đó, sau lại quay phắt lên, dứt khoát trả lời, "Muội là Y Y, là người hâm mộ số một của huynh!"

Tiểu ly phía sau giật nảy, cau mày nhìn nàng thích thú, vừa cười vừa bảo, "Tiểu muội nói vậy không đúng rồi. Xét về độ hâm mộ Thất hiệp, Tiểu ly ta đứng hai, không ai có thể xếp nhất!"

". . ."

Lời của vị tiểu cô nương này, cơ hồ không phải là thật!

o0o


Mộng cảnh hư ảo như có như không, khói mây mịt mù, khung cảnh này rõ ràng là chấp niệm suốt hai trăm năm của hắn, là tâm ma của hắn, là cái tâm Lãnh huyết gắn đời này kiếp này giữ cho hắn. 

Khung cảnh hiện lên trước mắt Lam thố chính là hồ Nhân tâm chứa ngàn đóa sen trên Thánh địa Dao quang sơn của Nguyệt thành. Hai trăm năm trước vốn chỉ là một bờ sông đơn thuần mà vị Tiểu điện hạ ương bướng vẫy vùng, là nơi hắn bỏ qua cái tôi cùng lòng thù hận trong chớp mắt mà hòa mình vào dòng nước lạnh ngắt. Chính bởi dòng nước lạnh ấy mà dường như da thịt hắn lần đầu tiên cảm thấy ấm áp hơn khi chạm vào nàng, để rồi mùi oải hương hoa vấn vít hắn hai trăm năm không dứt, xuyên qua lớp lớp tâm cơ của hắn, vào nơi sâu thẳm nhất trong hắn gieo một nụ mầm. Hắn vì chủ quan mà không nhổ bỏ nó, tạo cơ hội cho mầm non yếu ớt ấy ngày một lớn dần. Trở thành chấp niệm trăm năm không dứt.
Tâm cơ sâu nhất của hắn chính là rừng hoa oải hương? Hay hắn đang giấu ai dưới rừng hoa đó?
Hai trăm năm trước, hồ Nhân tâm vốn là một bờ sông vô danh, cũng bởi tâm của ai đã quyện vào nhau mà kết thành đóa sen, ngàn năm nở rộ? Hoa sen nở rộ có phải là đẹp? Hay đó chỉ là vỏ bọc khoa trương cho nhị hoa đã thối rữa? Cánh hoa bất nhiễm một màu thuần khiết, có phải đang giành giựt sống còn với sự vấy bẩn ăn sâu vào rễ? Hoa sen đang cất giấu tâm tư của ai, che giấu đời này kiếp trước của ai? Hóa ra, là hoa sen bất biến, hay lòng người bất biến, cũng chỉ đổi lại một câu hữu danh mà vô thực, lại một lòng rắp tâm khiến vạn người mê luyến.

Có phải lòng người ngàn năm không thay, hay người đã thay lòng từ lâu mà không ai biết?

"Hồng miêu..."

Nàng đã từng đứng giữa núi đao biển lửa, những ranh giới sống còn, những vùng đất xa lạ,... lướt qua trước mắt là đao kiếm hung hãn và xác người chất đống. 


Nàng đã từng rất sợ... Nhưng khi thấy thân ảnh bạch y cưỡi trên chiến mã, dường như mọi sự sợ hãi đã tan biến phút chốc. Nàng sẽ đến bên hắn, mỉm cười hỏi hắn có sao không. 
Chiến trường và cái chết là ác mộng hàng đêm những ngày đầu tiên phiêu bạt. Ác mộng đáng sợ. Nhưng hồi đó có hắn.


Chiến tranh ngày một tàn khốc, thây người chất thành từng hàng dài, tất thảy đều là những người nàng chưa từng giáp mặt. Ác mộng một lần nữa kéo đến. Nàng sẽ tự an ủi mình,
Hồi đó có hắn. Nhưng bây giờ, hắn cũng chỉ là một quá khứ không thể từ bỏ.


...


Gần đây, Lam thố thường hay nằm mơ. Nàng nằm mơ rất nhiều lần, lần nào cũng chỉ là một hình ảnh duy nhất, nhưng chưa bao giờ hình ảnh ấy trở nên rõ ràng. Ấy vậy, Lam thố lại biết thiếu nữ thân bận xiêm y đỏ chói đó là Huyên cơ. Lam thố muốn đến gần hơn, nhưng càng đến gần, tư dung của thiếu nữ ấy lại càng mờ nhạt. Lam thố cố gắng thốt lên, lại cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực.
"Tại sao nàng lại tự vẫn? Không phải nàng đã có thể chuyển kiếp sao?"
Thiếu nữ ngẩng đầu, ánh mắt trầm ngâm mang theo nụ cười phảng phất, tiếng gió làm tai ù đi, nhưng giọng nói cao vút mang theo âm vị phóng khoáng mà lão hồ từng nói lại đi vào lòng nàng, "Đúng vậy, tại sao chứ?"
Thiếu nữ nghiêng người, ánh mắt nhìn xuống vực sâu không đáy mà lại nhẹ tự lông hồng, giọng nói ngày một trở nên xa xôi, "Ta vốn định hy sinh một cách thật oanh liệt. Nhưng thiết nghĩ thà gieo mình xuống vực lại nhẹ nhàng hơn."
Tại sao lại tự coi nhẹ mạng sống khó khăn lắm mới giành được? Bởi vì nàng đã rất mệt mỏi, mệt mỏi vì luôn phải chạy theo bóng hình bạch y, mệt mỏi vì gặp lại hắn, mệt mỏi vì yêu hắn, hận hắn.
Lãnh huyết, rốt cục là yêu, hay hận?
Kết thúc một đời của Huyên cơ, Lam thố dù mơ đi mơ lại rất nhiều, nhưng vẫn không hiểu mỗi lần nàng đều chỉ hỏi được một câu duy nhất, Huyên cơ cũng chỉ trả lời một câu duy nhất.
Sau cùng, dù nghĩ đi nghĩ lại, Lam thố vẫn không thể hiểu, chấm dứt kiếp này của Huyên cơ, khi nở nụ cười cuối cùng, nàng đã nghĩ điều gì?
Những giờ phút này, mọi thứ đối với Lam thố đều trở nên nhạt nhòa một cách khó hiểu, Lam thố không nhớ mình đã ngất đi như thế nào, trong mơ hồ đều nhìn thấy một biển hoa oải hương, vốn định đi sâu vào biển hoa ấy, sau hình ảnh lại chuyển đổi, thiếu nữ xiêm y đỏ chói, cười rất đỗi chân  thực, "Lãnh huyết, ta không nợ ngươi, ngươi cũng sẽ không vì nợ ta mà day dứt..."


------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cuối cùng cũng thi xong! Nhưng điểm cũng không như mong đợi... :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net