[NHỊ THẬP TAM]. Nhân tâm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoa sen bên hồ Nhân tâm do lòng người hóa thành, vạn năm bất biến. Người nói xem, rốt cục thứ bất biến là hoa sen, hay lòng người?"

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hoa sen bên hồ Nhân tâm đương nở rộ, xòe năm cánh lớn trắng sáng. Nơi này vắng vẻ, nói chính ra là không có đến một bóng người. Bên hồ có đặt một bộ bàn đá nho nhỏ mà tao nhã. Giai nhân mắt đưa về phía xa, chăm chăm nhìn từng đài sen mà mắt không chớp, đăm chiêu chìm vào suy tư khiến tư dung thoáng vẻ ưu sầu, lại tựa một đại mỹ nhân phong tình diễm lệ.
Giai nhân hồng y xoay xoay tách trà hồi lâu mà không có ý định uống, đằng sau bỗng nghe tiếng bước chân nhẹ như lướt gió, liền sực tỉnh, hỏi khẽ, ánh mắt vẫn lưu luyến hồ sen,
"Ngươi đã đến? Vậy là hắn tỉnh lại rồi? Đột nhiên ngất đi, đã lâu ta không có cảm giác lo lắng như vậy, giống như..." Giai nhân cụp mắt, tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra khỏi đôi môi căng mọng, lại nói tiếp, "Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Đến nỗi ta quên luôn việc hắn vì cứu mạng ta mà tẩu hỏa nhập ma, tính mạng nguy kịch. Vậy mà vẫn tiếp tục cứu ta hết lần này tới lần khác. Ta thắc mắc, với sức mạnh của hắn, đâu cần ta phò trợ? Ta cảm thấy mình chỉ làm vướng chân hắn. Hóa ra, hắn vì ta trúng pháp ấn của Khống tâm, chỉ có Độc tâm thuật mới phá giải được, mà Độc tâm thuật đó, lại ở trong ta. Nhưng Độc tâm thuật này của ta không những có thể phá giải Khống tâm, mà còn mục đích khác lớn hơn nhiều."
"A hồ, ngươi nói xem, nếu hắn tỉnh dậy mà biết ta lo đến nỗi suốt mấy ngày nay không tu luyện được chút nào thuật Độc tâm, thì hắn sẽ tức giận hay vui vẻ? À, chắc là sẽ rất tức giận rồi...Nếu pháp ấn đó lại tái phát, có lẽ chúng ta phải ở lại Mộng ảo này một thời gian. Những Mộng ảo rất khó tạo ra, phải tốn rất nhiều nội lực, vậy mà Mộng ảo này không những trụ được lâu như vậy, cảnh quang lại sống động như thật, hắn quả không phải người phàm."
Nàng nghe thấy tiếng bước chân khựng lại, đứng sau nàng rất lâu mà không ngồi, thầm nghĩ A hồ hôm nay thật lạ, thường ngày lại rất nhiều chuyện. Nàng đưa tay về chiếc ghế đối diện ý bảo người phía sau ngồi xuống.
  Giai nhân đổi chủ đề, giọng nói rất khẽ,
"Ta nghe nói, mỗi đóa sen ở hồ Nhân tâm này vạn năm nở rộ, không bao giờ tàn phai. Nghe nói mỗi đóa sen ở đây đều do lòng người hóa thành. Mấy ngày trước, ta bỗng thấy bàn tay nơi Hắc tiểu hổ hôn lên đau rát vô cùng, về sau dùng thấu thị, mới phát hiện ra đó là một ấn chú hộ thân, là một phần linh hồn của Hắc tiểu hổ."
Gương mặt kiều diễm trở nên vô hồn, dửng dưng, mắt khô khốc. Đó không phải vô tình, mà là sự đau đớn tột cùng. Hóa ra có một sự đau đớn, gọi là "sóng ở đáy hồ".
Trong không gian tĩnh mịch, giọng nói vang lên đều đều,
"Như vậy, ta mới biết, thì ra Hắc tiểu hổ đã thực sự tan biến, thực sự hồn phi phách lạc. Hồn phách hắn hoàn toàn đã không còn tồn tại trong tam giới, chỉ còn một phần hắn để lại bảo vệ ta. A hồ, nếu lời đó là thật, phải chăng hắn cũng là một trong những đóa sen kia? Nếu ta có thể đoán ra hắn là ai trong số chúng, có phải hắn sẽ nói hết điều trong lòng với ta? Hoa sen nở rộ vạn năm, không hề đổi thay. Vậy rốt cục thứ bất biến là hoa sen, hay lòng người?"
"Là lòng người."
Nàng nghe thấy giọng nói trầm nhẹ mới giật mình, hết sức kinh ngạc nhìn nam nhân bạch y ngồi đối diện, thần sắc vẫn nhợt nhạt. Lam thố vội đứng dậy, thất thần hồi lâu, miệng im bặt.
Lãnh huyết thản nhiên rót cho mình một tách trà đã nguội ngắt, liếc mắt nhìn nàng,
"Sao không nói nữa?"
Ra nàng tưởng nhầm hắn là A hồ.
"Ngài tỉnh lại. Lam thố ta vui mừng khôn xiết, nhất thời không biết cư xử thế nào."
"Ngươi không biết cư xử thế nào? Thực ra để thể hiện lòng thành với kẻ đơn thuần như ta rất đơn giản, ngươi chỉ cần vào phòng, học thuộc hết cuốn Độc tâm bí kíp, ba tiếng sau đọc lại cho ta nghe là được."
Lam thố hoảng sợ, lùi về phía sau một bước, chân liền vấp vào tảng đá, loạng choạng níu tay vào bàn.
Giai nhân cười haha hai tiếng,
"Ta thấy Lãnh chúa quả thật là ngươi giản dị nhã nhặn."
Lãnh huyết gật đầu,
"Nhãn quang của ngươi rất chuẩn."
"..."

~o0o~

Ánh sáng hắc tà chiếu rọi tràn ngập căn phòng, xuyên qua ô cửa giấy ra ngoài tạo thành chướng khí khiến cỏ cây co lại. Thiếu niên với gương mặt thoáng vẻ trẻ con mà lại vô cùng tuấn tú đứng bên cạnh cánh cửa, tay lấy ra trong túi một lọ thủy tinh nhỏ trong suốt, nhẹ nhàng vận công hút chướng khí vào lọ rồi đóng lại.
Khéo môi lập tức cong lên nụ cười ma mị.
Đút lại lọ thủy tinh đã trở nên đen kịt vào túi, thiếu niên đương định đưa tay gõ cửa bỗng bị một lực nắm lấy cánh tay kéo bật ra sau khiến cậu ngã nhào.
"Đinh đương?!"
Thiếu niên nhanh chóng đứng dậy, hai tay phủi những vết đất bám lên y phục, nụ cười ma mị tức khắc biến mất, trở lại khuôn mặt trẻ con anh tuấn.
"Huynh không định kéo tôi lên sao?"
Tiểu ly dừng lại, quắc mắt nhìn thiếu nữ sõng soài trên đất, mặt mày lấm lem. Khẽ thở dài một tiếng, Tiểu ly kéo Đinh đương ngạc nhiên há hốc miệng dậy.
"Sao vậy?"
Đinh đương chăm chú ngắm nghía Tiểu ly, mày nhíu chặt, lúc sau mới nói,
" Hôm nay huynh rất lạ."
"Lạ thế nào?"
"Bình thường nhất định không kéo tôi lên, còn trêu chọc tôi tức chết."
Tiểu ly nhún vai,
"Có lẽ tôi đã nhận ra việc làm oan gia với một tiểu cô nương thật vô nghĩa."
Đinh đương khẽ giật một cái, bất động. Đến khi Tiểu ly định quay đi, bỗng lại bị níu chặt lần nữa, nhưng lần này chỉ là tay áo. Cậu nghe giọng Đinh đương phía sau, rõ ràng vẫn là giọng nói lanh lảnh cao vút đó, nhưng hôm nay đặc biệt khác lạ.
Cô chỉ nói một câu ròi bỏ đi, không để Tiểu ly kịp trả lời, hoặc là cô muốn hỏi, nhưng không muốn nghe.
Rất nhiều năm sau, Tiểu ly không hiểu sao mình vẫn nhớ mãi câu hỏi   hôm đó, cũng không hiểu mình nhớ để làm gì, Tiểu ly chỉ biết lúc ấy, cậu đã dứt từng ngón tay nắm chặt tay áo cậu ra và bước đi mà không quay đầu, để lại phía sau ánh chiều úa tàn tuyệt vọng láng máng bên tai câu truyện của rất nhiều năm về trước, "Ngươi vẫn đang cố giúp nàng tạo nên cái kết hoàng hôn đẹp đẽ đó? Tại sao bản thân ngươi lại cố chấp như vậy?" Cậu đã nghe hắn nói, "Ta cố chấp, còn ngươi hèn nhát, khó khăn phút chốc đã buông tay, để hình ảnh của ngươi trong kí ức nàng ta mãi mãi chìm vào quên lãng." Cậu cười giễu cợt, "Ta không dễ dàng buông tay với những thứ có giá trị, những thứ không có giá trị, với ta không gọi là buông tay, mà là vứt bỏ. Nếu một lúc nào đó, ta may mắn gặp được người ấy, ta nhất quyết sẽ không buông tay. Nếu người ấy chết, ta sẽ một đao đoạt mệnh. Đáng tiếc, cả đời ta không còn thứ gì quan trọng khác ngoài bản thân mình."

~o0o~

Tiểu ly bước vào gian phòng, chướng khí đã dần dịu lại. Hồng miêu vẫn không ngừng vận công truyền chân khí vào Ngọc Tịnh Nguyên, mồ hôi toát ra như suối, chướng khí dường như bị chàng hấp thụ vào trong cơ thể chứ không hề tan biến. Mái tóc đỏ rực dần nhuốm màu đen đục. Tiểu ly lấy trong túi một viên dan dược bỏ vào miệng, vẻ ma mị trên mặt dần biến mất, thay vào đó là một Tiểu ly mang nét trẻ con ngây ngô.
Cậu làm bộ ngạc nhiên, vỗ vai Hồng miêu,
"Huynh đang làm gì vậy?"
Hồng miêu giật mình quay lại nhìn Tiểu ly, mạch chân khí đứt quãng đánh bật Hồng miêu đập vào cửa.
Nhân lúc đó, Tiểu ly lấy một lọ thủy tinh mang thứ ánh sáng vô cùng thuần khiết đổ lên viên ngọc đen đục, ngọc Tịnh Nguyên tức khắc trở lại màu trắng sáng toàn diện. Không để xảy ra sơ hở, cậu nhanh chóng chạy lại đỡ Hồng miêu, cuống quýt xin lỗi. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi chỉ vài khắc đó, Hồng miêu đã thấy khóe môi cậu thiếu niên vốn ngốc nghếch khẽ nhếch lên kín đáo. Nếu lúc đó chàng không nhìn nhầm, nếu lúc đó Tiểu ly thực sự đã mỉm cười, thì tức là cơn đau đột ngột ập đến của chàng là sự thật, tức là một thế lực chính đạo mạnh mẽ đang ở ngay đây khiến Hắc Tịnh Nguyên bỗng trở thành Bạch ngọc, và dường như Ma hồn trong người chàng đang dãy dụa cố nói cái gì đó, chàng biết nguyên nhân Ma hồn trong người chàng đang bị kiềm chế không thể hòa nhập thực sự và ai là kẻ đã kiềm chế nó.
Hồng miêu nôn ra máu đen, ánh mắt hổ phách như thiêu đốt hằn lên vạch đỏ, miệng mấp máy ba từ đầy căm hận,
"Hắc Tiểu Hổ "

_________________~o0o~________________
---------------------------------------------------------
--------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net