[TAM THẬP CỬU]. Cầu mà không có được. (Hồi 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hồi 2 của tam kiếp, tiếp nối Hồi 1. Từng ấy duyên nợ là từng ấy bụi trần đã nhiễm vào. Xuyên qua thời gian và không gian, với Sinh tử huyết thư 'Tâm sinh', hàng chữ đen, ẩn chứa duyên của ai, phận của ai, những tình cảm mãi bị bụi hồng trần che phủ, bay đi, lấp ló hiện diện..."

---------------------------------------------------------

'Trần thế nhiễm bụi trần, chính là do tâm sinh mà ra.

Sinh tâm ắt sẽ có cảm xúc, cảm xúc hiện diện với những người trong thiên hạ, từ lạ đến thân, từ thân đến lạ, phàm là người, sống trong thiên hạ, tiệt nhiên sẽ sinh tâm đối với người khác, với bản thân mình, tâm thoạt đầu sinh ra hỉ nộ ái ố, rồi lại xuyên qua xác phàm mài mòn chốn nhân gian hoạn lạc, vướng vào sinh lão bệnh tử. Người với người, nhân hữu nhân, theo quy gộp lại lớn nhất là ba kiếp.

Yêu mà phải biệt ly. 

Ghét mà phải gặp gỡ.

Cầu mà không có được.

Cho cùng nhận hữu danh thất khổ, là người tất sẽ vướng vào những điều đó, khiến nhân sinh chết dần chết mòn, gặm nhấm tâm sinh, chính là  thiên hạ đệ nhất độc. Kẻ có thể chế ra loại độc xoay chuyển thất khổ, luyện nên từ xác thịt phàm trần, huyết hải thâm thù, sầu oán ái bi, chính là tâm sinh. 

Bụi trần là độc, phàm người sống trong thiên hạ ắt sẽ dính vào, vạn kiếp bất tán.'

Y y lật liền mấy trang cổ thư, cảm thấy vô cùng chán nản. Người có thể luyện ra thiên hạ đệ nhất độc, hạ độc chúng sinh, nếu hắn cũng dính phải độc này, ai sẽ là người giải? Vốn dĩ, độc này không thể giải, cũng không thể tạo ra. Y y một tay chống má, tùy tiện cầm bút Hư thanh thượng phẩm, tùy ý ngoằn ngoèo hai chữ, "Vô phương".

Thiên hạ đệ nhất độc, gọi là "Vô phương" đi. Nhìn nhìn nét chữ xấu thậm tệ, chính bản thân nàng cũng phải căng tròn mắt mới nhận diện được cái dòng văn tự dính liền xấu thậm tệ này là chữ mình, nghĩa là gì. Y y âm thầm thở dài, rảnh rỗi chọc chọc cây bút trên nghiên mực đen sẫm. Bút thượng thượng phẩm, nghiên thượng thượng phẩm, giấy thượng thượng phẩm, mực thượng thượng phẩm. Tứ thư đồ của chúng mọt sách trong thiên hạ thèm nhỏ dãi đều có trong tay nàng đây, vậy mà vẫn không thể viết nổi một dòng chữ tử tế, kì thực rất tổn thương tự tôn của nàng. Nhưng mà, chữ của người đó lại rất đẹp, nàng từng rất ngưỡng mộ, nhất quyết đòi học theo, người đó kiên quyết cự tuyệt, nói, "Một nhà hai người, một người viết đẹp là đủ rồi." Sau đó, nàng liền không đòi nữa, người đó thật biết cách trị nàng.

Bây giờ, người đó cả đời chữa bệnh cứu người, còn nàng cả đời hạ độc giết người. Như vậy có thể coi là tương xứng không? Bút Hư thanh bấy giờ bị nàng chọc đến thảm hại, ngọn bút lông vốn tụ lại đẹp đẽ tòe cả ra, Y y dứt khoát bỏ bút, lấy đầu ngón tay trỏ quệt mực trên nghiên,  sau đó lại khẽ khàng lướt ngón tay đã dính mực lên cổ tay, chỉ nhẹ nhàng như vậy, trên cổ tay kia đã xuất hiện một đường máu rỉ ra, hòa cùng màu mực. Y y đưa cổ tay lên trước quyển sách vừa đọc, hỗn hợp đen đỏ từ đó mà rơi xuống, từng giọt, từng giọt mỗi lúc một lớn hơn trên trang giấy dày đặc chữ, rồi dần lan dài khắp tầng tầng lớp lớp trang giấy vốn hơi đục màu vì cũ kĩ, nhuộm cả trang giấy thành màu đen đỏ lạ lùng. Song chữ viết bằng mực đen thế mà lại không hề có dấu hiệu mờ đi, trái lại có cảm giác càng nổi bật một cách hư hư thực thực. 

Y y chăm chú nhìn, rồi ngả người ra sau thở dài, cánh tay đầy máu mực không bận tâm mà lau luôn vào vạt áo nam nhân rộng thùng thình, vốn dĩ bộ y phục này đã bạc màu, đến nỗi khó có thể nhìn ra màu gốc ban đầu là gì, hơn nữa, dường như nàng đã thực hiện việc cắt tay nhuộm sách này vô số lần, cũng tùy ý xử lí vết thương như thế vô số lần, vậy nên lần này lau cổ tay kia lên áo vẫn không hề phát hiện nửa điểm bất thường, chỉ làm cho màu áo đậm hơn chút ít. Y y buồn bực nói, "Vẫn là không xóa được, chi bằng xé quách mấy trang này đi cho xong!"

Nhưng mà đúng lúc đó, từ sau lưng nàng lại phát ra một tiếng nam tử lười nhác, "Tiểu cô nương à, đừng có giận cá chém thớt. Nào nào, đến, muội giận dỗi thì thôi đi, nhưng cái vị tâm tình như phi tử hậu cung kia mà giận con cá nhỏ, rồi xem chúng ta là thớt mà chém tới, e rằng không xong được."

Nam tử đang thao thao bất tuyệt đã ở đây từ lâu, khuôn miệng luôn giương lên tự tiếu phi tiếu, đôi mắt sắc lẻm, mang một vẻ tuấn tú lưu manh. Gã dường như chuyên tâm theo dõi động tác của Y y, lại dường như đang mơ hồ hồi tưởng tới chuyện khác.

Y y bĩu môi, thẳng lưng nhìn lại mấy trang sách thì thấy chúng đã trở lại màu ố vàng như cũ lúc nào, nắm chặt tay, lửa hận trào dâng, lớn tiếng nói, "Không thể như vậy! Tuyệt đối không thể! Quả nhiên chỉ cần chuyện gì có liên quan tới vị kia, dù gần ngay trước mắt hay xa tận chân trời vẫn có thể khiến Ly tỷ lên cơn, đòi xóa sạch độc thư thề nguyền. Yêu nghiệt! Mà khoan, có thể cho muội biết tại sao muội phải ngồi đây than trời không nghe đất không thấu thế này không? Càng hơn nữa tại sao muội phải ngồi ở đây tế máu tẩy thư thế này không? Không đời nào Ly tỷ bày trò khi dễ muội như vậy. Hồ ca, huynh mau nói, đây rõ ràng là việc Ly tỷ giao huynh làm phải hay không?"

Sở càn tao nhã bịt tai, thấy khẩu hình của Y y đã khép, than một tràng dài liền thở hổn hển vài hơi, gã khẽ giương môi, tâm nghĩ câu cuối cùng đúng là vậy, nhưng mà Y y sau khi trở về liền hồn vía lên mây, gã mới túm nàng đi làm việc này, tạm thời sẽ ít thì giờ để tâm tới tay thần y kia, xem như tốt đi. Tuy nghĩ như vậy, song Sở càn lại khẽ cười, thoạt nhìn gã không lúc nào nghiêm túc nổi, gã mệt mỏi vươn hai tay khóa vai Y y đang than vãn, nghiêm nghị nhìn thẳng mắt nàng nói, "Sao hả? 'Không đời nào Ly tỷ bày trò khi dễ muội như vậy'? Ôi tiểu cô nương ơi, một câu 'Ly tỷ', hai câu 'Ly tỷ', ba câu cũng 'Ly tỷ', biết bao ngây thơ mà nghĩ hắn sẽ không khi dễ muội chứ?"

Mặc dù Sở càn mang vẻ mặt không ai tin tưởng được, song Y y bất quá cũng chỉ mười hai, mười ba tuổi, thấy gã dùng giọng điệu nghiêm túc, dẫu nghi ngờ nhưng ám ảnh về Sở ly mạch này thực sự quá khủng khiếp, liền trong phút chót lọt bẫy, mơ hồ trợn mắt hỏi, "Muội chỉ gọi khi nói chuyện với huynh.... Hồ ca, không lẽ huynh..?"

Không đợi Y y nói hết, Sở càn tủm tỉm cười, gã thích nhất là trêu chọc tiểu hài tử, sở trường cũng là trêu chọc tiểu hài tử, có lẽ trước kia chính vì ai đó mà rèn lên. Gã bắt ngay kẽ hở, cố gắng để khóe môi không há ra cười ha hả, giọng điệu càng nghiêm nghị, "Y y à, vạn lần muội nghĩ hắn làm gián điệp lành nghề như vậy bấy lâu, còn không lọt tai vài cuộc đối thoại trong chính địa bàn của hắn hay sao?"

"Muội xem, hắn tính tình tệ bạc như vậy, có kẻ khen hắn xinh đẹp thôi đã bị trúng độc lập tức chết bất đắc kỳ tử, vậy mà gan muội cũng thật lớn nha, cư nhiên bao nhiêu năm trời đụng chạm vảy ngược của hắn. Giờ đây cuối cùng cũng bị phát hiện, chẳng qua chỉ là xóa mấy dòng chữ xàm xí, hắn quả nhiên không bao giờ khi dễ muội mà!"

Y y than một tràng, gã liền nói lại hai ba tràng, khiến Y y hoang mang tột độ, trong phút chốc bại trận, thở dốc vài cái đẩy tay Sở càn ra rồi ngẩng đầu hỏi, "Hồ ca, nhưng mà Huyết tẩy độc của muội cũng còn không xóa nổi dòng chữ kia, e rằng Ngũ lão này không còn ai xóa được nữa. Đây là lời thề sinh tử ràng buộc, dùng thiên hạ đệ nhất độc viết nên, độc này là tâm sinh, là thiên địch của Huyết tẩy độc." Y y quay đầu nhìn trang giấy chữ nghĩa ngay ngắn đẹp đẽ, lại nổi lên hai chữ ngoằn ngoèo không hợp mô của nàng, lắc đầu nghiến răng, "Chính là 'Vô phương.'"

Sở càn lại tựa hồ đang nghĩ gì, nói với Y y, "Phàm thứ gì xem là bút tích tong thiên hạ, đều khuất phục trước Huyết tẩy độc. Ngay cả 'Đá tam sinh', 'Cửu Khâu', 'Chu Dịch', 'Quy tàng',... đều có thể tẩy trắng, nhưng Y y, thiên hạ đệ nhất độc, là tâm sinh, chẳng phải là bút tích, mà là vật, hữu tri, hữu giác."

Y y chợt bừng tỉnh, hai mắt to tròn sáng bừng nhìn chăm chăm cuốn sách, chỉ muốn thực sự dùng dao mổ xẻ nó ra để khám phá học hỏi, nàng lầm bầm, "Thư giả không thư, vật giả không vật. Có chữ không nhất định là thư, có tri giác không nhất định là vật, khác biệt duy nhất là bản tâm. Thanh tẩy chi nguyệt quang, Thanh giả chi Huyên cơ. Ra vậy."

Nếu Huyết tẩy độc xóa chữ trong thiên hạ, là vô tri, thì Thanh tẩy lại là xóa bỏ vật hữu tri. Thanh tẩy trong sạch nhất từ trước tới nay, không cần nghĩ cũng biết là Huyên cơ công chúa, người lấy Thanh tẩy trừ thập nhị yêu, lấy Độc tâm trừ thập tam quái. Nhưng mà, Y y dù thiên chất trời phú Huyết tẩy đến đâu, cũng chỉ là xác phàm, sinh lão bệnh tử tuổi đời chỉ hơn mười năm, quãng thời gian hai trăm năm kia kì thực quá xa xôi, ông tổ nội của ông tổ nội nhà nàng khéo mà khi ấy còn đang quấn tã ở đâu đó... Ôi...

Y y chán nản toàn tập, ngẩng đầu nhìn Sở càn mong gã nói tiếp, Sở càn cười hì hì, "Y y à, thiên hạ này ta không cướp thứ gì, nhưng mà không có gì là ta không mượn được cả. Chỉ việc ngồi đây ôm cây đợi thỏ, chờ mấy lão nhân gia hai trăm năm tuổi lụ khụ tới chào hỏi là được."

Y y ngạc nhiên, "Huyên cơ còn sống sao?" Song ngay lập tức nói, "Không thể Huyên cơ còn sống. Hồ ca, Lam thố tỷ nghe nói là Hậu kiếp của nàng, người huynh nhắc đến là tỷ ấy? Không được, muội phải nói, Lam thố tỷ tuy mang thân phận đó, còn sở hữu một phần máu tộc Nguyệt quang, tuy nhiên cũng chỉ là Hậu kiếp linh hồn không vẹn, huyết thống bất trong. Dù thực sự luyện ra nổi Thanh tẩy, cũng không thể đạt tới cảnh giới của Huyên cơ trước kia. Mặt khác, không phải đệ nhất cảnh giới Thanh tẩy thì hoàn toàn vô lực với độc 'Vô phương'."

"Thanh tẩy, là cảnh tỉnh tâm sinh. Nhưng để có thể mang thần năng cảm hóa chúng vật hữu tri hữu giác, thì khó tới bao nhiêu?"

Chớ tưởng Y y chỉ mới là đứa nhóc mà xem nhẹ, nàng đã lớn lên trong rừng Ngũ lão từ khi còn nhỏ, dù muốn nông cạn cũng không được phép, càng tự mình phải rèn luyện trở nên uyên bác hiểu biết, nếu không ngay từ đầu những kẻ là con người tầm thường như nàng đã không thể có chỗ đứng trong Ngũ độc phái, càng không có tư cách nói chuyện với hai vị công tử của Phái chủ như vậy. Sở càn nhìn nhìn Y y, dở khóc dở cười, cứ nói tới kiến thức là tiểu cô nương này lại thao thao bất tuyệt chẳng dễ thôi, thực sự những gì trong đầu nàng đem so ra với danh sĩ một đời cũng thật dọa người. Y y thấy Sở càn nhìn lại mình, biết rằng gã đang muốn dạy dỗ dẫn dắt, liền tiếp tục nói ra suy nghĩ, "Hồ ca, ý huynh là, Huyên cơ Công chúa còn sống?" Chí ít, là đệ nhất cảnh giới Thanh tẩy còn tồn tại trên đời.

Sở càn khẽ gật, xoa cằm, cười bí hiểm, "Ừa~ Đó là một dạng lý thuyết."

Chỉ vài câu qua lại, thoạt nhìn phần lớn có vẻ đều là Y y nàng tự suy diễn, nhìn vào sẽ thấy Sở càn chỉ hời hợt nói mấy câu có lệ, song cả hai người Y Càn đều hiểu được, gã chỉ cần nói ra trọng điểm, Y y lập tức thông suốt ngay. Đầu tiên là để rèn luyện tâm trí Y y, hai là giả bộ nông cạn lừa thế nhân. Y y lại không để ý tới tâm tư sâu của gã, gấp cuốn sách lại, hỏi, "Thực sự không gấp sao? Thực sự không cần đi lấy người ngay?"

Sở càn xua tay, lại ngả lưng nằm, uể oải đáp, "Không cần, lấy vị này thì xem chừng cả ba vị kia sẽ tới phá nhà chúng ta. Thực sự không tốt. Muội đó, bị làm hư rồi, ở đâu ra nhiều suy nghĩ đen tối như vậy!"

Còn không phải gần mực thì đen sao? Y y lườm Sở càn tâm nghĩ mà không nói, nhưng Sở càn như đi guốc trong bụng, phồng má như trẻ con, rõ ràng thừa hiểu suy nghĩ của Y y mà còn cố tình nói lái nghĩa, ra vẻ thông cảm, "Ta hiểu chứ. Mấy người Thất hiệp gì đó tâm địa thật không tốt. Muội chỉ ở với bọn họ ít lâu như vậy mà đã bị tiêm nhiễm biết bao." Gã còn muốn đùa bỡn thêm mấy bận, nhưng chợt thấy Y y vẻ mặt khôn lường, liền im lặng, nghe nàng nói, "Hồ ca, muội nghe... Thất hiệp họ lại phân chia rồi?"

Sở càn lại không quan tâm lắm, hờ hững nói, nếu nhìn kĩ, sẽ thấy sau một tầng hoan hỉ chu sa là một tầng lạnh lùng không đáy trong mắt gã, "Hợp lâu tất tan, tan lâu tất hợp. Là quy luật của trời đất. Thất hiệp gắn kết bấy đời, đến Đệ Bát trở đi liền vô duyên vô phận đi."

Y y trái lại mang chút không cam lòng, dè dặt đoán sắc mặt của Sở càn, những kẻ khờ sẽ coi thường nhị thiếu gia Ngũ độc, chạy đi nịnh hót Đại thiếu gia, nhưng mà, kẻ tinh ranh đều biết, cả hai vị Ngũ độc thiếu gia này, tâm cơ đều sâu đến khôn lường. Chỉ là Ngũ độc xem như thuộc Ma tộc trước đây, mà Ma tộc đã diệt hai trăm năm, Ngũ độc vương chút hơi tàn, hậu thế ngày nay ít kẻ biết đến, cũng chỉ xem như một môn phái lâu đời hạ cửu lưu. Song có ai biết, Ma giáo, Thử tộc, Linh Sơn môn,... ai là kẻ đứng sau tấm rèm chỉ đạo tất cả mà tay không dính máu? Tam giới này, Thất thánh địa này, còn không biết người cuối cùng cười là ai. 

Y y nửa hỏi nửa không, "Toàn phong kiếm trở về Thập lý hoa lan, Đậu... Vũ hoa kiếm, Thanh quang kiếm cùng Thánh nữ tới Thanh quang bảo điện, Tử vân và Bôn lôi kiếm... họ lén tới thăm dò Ngũ lão phải không? Hồng miêu huynh và Lam thố tỷ đang ở Dao quang cảnh. Phái chủ còn bận chuyện của Ly t... ca, tạm thời hai người tới Ngũ lão sẽ không có nguy hiểm tính mạng, Toàn phong kiếm mặc dù là thư khẩn nhưng cũng chỉ là nước 'điệu hổ ly sơn', hai người ở Dao quang cũng chưa cần động tới, bây giờ, nước đi đầu tiên của Phái chủ chỉ e là những người ở Thanh quang."

 Y y lau mồ hôi lạnh, chỉ cần nghĩ cũng cảm thấy không an nổi, Sở ly mạch vốn hai năm trước rời Ngũ lão tới Thất hiệp tiếp cận, không ngờ tưởng gạt bọn họ rơi xuống Bất lão vốn đã xong chuyện, ai ngờ vụ sấm chớp bất ngờ đó chệch khỏi dự liệu, Hồng miêu và Lam thố may mắn thoát khỏi, khiến hắn phải ở lại cùng một đám, Tái ông mất ngựa biết đâu là họa hay phúc? Hắn bắt được tin tức về Ngọc Tịnh Nguyên mà Phái chủ truy đuổi bấy lâu,  liền cùng Hồng miêu giả vờ làm đồng môn bái sư, ngụy trang thành tích kém cỏi không nổi bật, ngầm ở lại điều tra tham gia Tam đài các. Nhưng mà chọn đâu không chọn lại chọn ngay đúng Phượng hoàng Võ quán, tiểu thư lại là Đinh đương người sở hữu Mộc năng, có thể hồi sinh Ngũ lão đang rơi vào hoàn cảnh héo mòn. Từ đây chuyện cũ lại chuyện cũ, cũng là những chuyện mà Y y khi ấy còn là nhóc, không thể tận tình mắt thấy tai nghe tò mò muốn chết. Song, tò mò tới đâu thì giao tình giữa Sở ly mạch và Đinh đương cũng là một chuyện khác. Buông chuyện này trở về chính sự, mọi người Ngũ độc vẫn nghĩ rằng đến chung kết Tam đài các chờ Tịnh nguyên lộ diện là có thể thần không biết quỷ không hay đánh tráo ngọc, song giữa đường lại nhảy ra một Hắc tiểu hổ nắm giữ Tịnh nguyên trong tay, cứ thế mà dần dần kế hoạch vẹn toàn thành ra lỗ hổng chi chít, đành phải đập hết đi xây lại từ đầu, bao chuyện xảy ra cuối cùng thành kết cục như hôm nay. Mặc dù thoạt nhìn thì thấy mọi việc đều theo Phái chủ một tay sắp xếp từng nước đi, song kẻ có mưu liền biết đây vốn là một ván cược, mà càn khôn lại đặt vào tay hai người ở Dao quang. Nếu Lam thố có thể phá giải chấp niệm Lãnh huyết mà phá mộng đi ra cùng Hồng miêu, Thanh tẩy có thể luyện thành hay không cũng dễ nói, mà xóa được Sinh tử thề thiên hạ Vô phương độc thì Sở ly mạch không còn bị ràng buộc, Khống Độc tâm thuật kết hợp thắng thua không cần bàn nữa, nhưng mặt khác, nếu Lam thố và Hồng miêu bị kẹt lại tại Dao quang mộng, Phái chủ lập tức có thể trừ đi cách lật ngược càn khôn của Thất hiệp, những người khác thất tán muôn phương từng bước đều sẽ bị thanh trừ sạch sẽ. 

Phái chủ giúp Hồng miêu tới Dao quang, đổi lấy được Ngọc tịnh nguyên, quả thực là một cái giá hời. Hồng miêu bị kẹt tại đây, chắc chắn thiên hạ này liền trong tay Phái chủ, nhưng nếu không, thì dù nắm Tịnh nguyên cũng khó mà nói ngay được thắng thua. Vậy nên, chung quy suy cho cùng thì đây là một vụ cược lớn, chỉ bằng một bước mà càn khôn biến động. Y y nhắm mắt ngưng thần, trong lòng cảm khái Phái chủ thực sự thần sầu, cũng mạo hiểm, nhưng hắn trước giờ với Sở ly mạch đều cùng một kiểu người, mưu kế khốc liệt, tính toán từng bước đi chỉ đem lợi lớn nhất về mình mà một xu cũng không bỏ, có thể suy hắn lần này dám chắc rằng mình sẽ chiến thắng trong bàn cược này. Nhưng mà, vấn đề lớn nhất là làm sao, bằng cách nào?

Kì thực thiên hạ này không ai không thể thừa nhận sự xoay trời chuyển đất của Ngọc tịnh nguyên, nắm ngọc trong tay là nắm thiên hạ, song kẻ nào cũng biết, Ngọc tịnh nguyên tuy ở đó, hàng năm đều trao đi đổi lại trong kì thi Tam đài các nhưng vì sao vẫn chưa có ai thực sự đến nay có thể làm bá chủ thiên hạ? Chỉ một lý do, vì Ngọc tịnh nguyên thần kì như vậy, song không ai biết sử dụng làm sao! Nếu trong người có một chút ít dòng máu tiên hay ma, đều có thể đem ước nguyện với Ngọc tịnh nguyên, song nó thường thực hiện một cách khiên ngưỡng, cố tình khiến lời cầu nguyện trở nên biến chất, mang tai họa không với người ước cũng là người xung quanh kẻ đó. Vậy nên thèm khát thì vẫn cứ thèm khát, nhưng có được rồi ai cũng vắt óc tìm cách hoàn toàn sở hữu Tịnh nguyên, cuối cùng vẫn là không làm được. Vì sao Tịnh nguyên lại tà ám như vậy? Vì nó là ngưng tụ của kết tinh hai dòng máu giữa Ma thần thập tam mạnh nhất và vị tiên nhân Dao quang mạnh nhất, khiến nó trở nên hỗn tạp, chứa đầy oán khí lẫn tà khí cùng linh khí, cách có thể sở hữu Ngọc tịnh nguyên chính là dung hòa hai dòng máu lại làm một, không còn quấy động lẫn nhau nữa. Y y cười giễu, viển vông, nếu tiên ma có thể hòa hợp, thì sao còn phân tam giới, sao còn chia ngũ hành, trên đời này còn ai cam tâm tình nguyện nhiễm một thân bụi trần?

Y y mang suy nghĩ của mình, chọn lựa từ ngữ, nói ra với Sở càn.

 Sự phát hiện này khiến Y y cảm thấy vô cùng chán ngán.

Y y lại than thở ngắn dài một hồi. Sở càn nghiêng người, vươn tay di di trên ấn đường của nàng, "Đừng nhíu mày thường xuyên, nếu không sẽ chóng già đấy!"

Y y tiện thể bắt lấy tay gã, ngước mắt hỏi với vẻ mong chờ, "Huynh có biết, chủ ý của Phái chủ nhà huynh là gì không? Rốt cuộc ông ấy có cách dung hòa Tịnh nguyên sao?" Nếu thực sự có thể, bá chủ thiên hạ không cần bàn nữa.

Sở càn lắc đầu, "Ta xưa nay không hề can thiệp, sao có thể biết được nội tình?" 

Rút tay ra, gã nhìn Y y, không hiểu sao nàng lại cảm thấy gã có chút khang khác lạ lùng, gã ôn hòa nói, "Ta rất không thích chủ đề này. Đây là lần đầu, và cũng là lần cuối ta trợ giúp muội về vấn đề này. Muốn khuyên muội một câu: trong cuộc tranh đấu, ai hứa hẹn gì cũng đừng nên tin!" Ngàn vạn lần không nên tin, ai tin tưởng, người đó thua cuộc. Giống như  tám năm trước nàng cùng người đó, cũng không còn là người một nhà nữa, sớm vậy, nàng đã luyện chữ rồi. Lời hứa hẹn trao đổi giữa Hồng miêu và Phái chủ cũng thế, ẩn sau là một âm mưu, sau đó cũng lại là một nước đi khác. 

Y y lúc này bỗng giật mình nhớ ra, nam tử trước mặt là một Sở càn đắm chìm trong cảnh đẹp núi sông, không quan tâm đến chuyện thế tục. Chuyến đi lần trước tới Thất hiệp đón nàng đã làm gã khó xử rất nhiều. Nếu không phải nể mặt nàng, trong đầu gã tuyệt đối sẽ không có bóng dáng của quyền lực, thiên hạ, Thất hiệp, Ngũ độc cả thảy, càng không phải là chuyện để nói ra. Nghĩ đến đây, Y y cảm thấy thật hổ thẹn, "Hồ ca, thật sự xin lỗi!" 

Biết Sở càn như vậy mà nàng còn hỏi này nọ, thật là làm khó gã. Sở càn khe khẽ mỉm cười, "Y y cứ yên tâm! Ngay cả khi ta không thích việc trong thiên hạ, nhưng không vì vậy mà tuyệt giao với những người liên quan trong đó. Muội vẫn là tiểu muội của ta như trước, ta vẫn là Hồ ca của muội. Sau này chúng ta chỉ nói chuyện trăng thanh gió mát, không đàm luận việc Thất hiệp thiên hạ, muội thấy thế nào?"

Y y chăm chú nhìn Sở càn, một lúc sau nhoẻn miệng cười, "Đa tạ Hồ ca! Sau này ta đến tìm Hồ ca, nhất định mang trà mang rượu, những việc khác không bận tâm!" Tuy chặng đường trước mặt đầy chông gai, nhưng không hiểu sao, nàng bỗng cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều. Nàng buồn lo vì không biết chọn đường nào, nhưng đột nhiên, lúc này lại có cảm giác "có xe đến núi ắt có đường". 

Sở càn cũng cười, "Ta lúc nào cũng mở rộng cửa đợi muội, chỉ sợ muội không tới thôi!" Trong phút chốc mọi phiền nhiễu đều tiêu tán, hai người nhìn nhau mà cười.

Sở càn với tay, tuy thái độ của gã chỉ như sắp kể chuyện phiếm không quan trọng, nhưng giao tình với gã sâu như vậy, Y y cũng hiểu gã chỉ là không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net