[THẬP LỤC]. Ác mộng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam thố choàng tỉnh giấc,

Khẽ bật ra những tiếng thở gấp gáp mệt mỏi.

Đồng tử nàng mở to,

Gương mặt kiều diễm phảng phất sự sợ hãi rõ rệt.

Nàng bị gì thế này?

Đó,

Chỉ là giấc mộng ?

Không,

Nó quá thực.

Lam thố tự thuyết phục bản thân,

Đó chỉ là một cơn ác mộng khủng khiếp.

Nhưng sao cái cảm giác ấy lại chân thực đến vậy?

Tự như,

Nàng đã thực sự trải qua cái cảm giác ấy,

Đã từng...

Tự như nàng khi ấy đã thực sự chết đi,

Rồi tiệt nhiên mở mắt ra và rùng mình khi biết chính nàng vừa thấy được giấc mơ đó.

Nàng thấy mình chạy,

Chạy mãi,

Nàng nghe thấy tiếng thở dài thất vọng,

Nàng nghe thấy tiếng cười đùa giễu cợt,

Nàng thấy vực thẳm sâu hun hút tưởng như bất tận,

Và,

Tất thảy nó chỉ là một giấc mơ....

Đôi mắt đỏ rượu lướt dọc căn phòng mộc mạc,

Nàng đã trở về Võ quán?

Trời đã chập tối.

Nàng đã thiếp đi từ khi nào?

Lam thố thực không hay...

Tiêu âm vọng lại văng vẳng bên tai nàng. Tiêu ca thực quen thuộc, cũng thực xa lạ, thực gần gũi, mà cũng thực lạ lùng.

Tưởng như nàng đã từng nghe thấy người ấy tấu cho nàng nghe, đã từ rất lâu...

o0o

"Hự..."

Hắc y nhân lùi lại, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khuôn miệng thâm tím.

Miệng hắn lầm bầm những tiếng nói không rõ nhưng cũng đủ để địch thủ hắn nghe rõ từng lời một.

"Chỉ còn một chút nữa thôi....

Nếu như hắn ta không có ở đây thì...

Ta đã quá khinh suất."

Ánh mắt đỏ lòm căm phẫn nhìn chằm chằm về phía đối diện, nơi vị nam nhân anh tuấn vừa làm gián đoạn nhiệm vụ của hắn.

"Đừng dùng đôi mắt dơ bẩn đó nhìn ta..."

Giọng nói lạnh băng vang lên khiến gã hắc y nhân rợn người run sợ, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ lấy cái tôi cao ngút đối diện với địch thù.

"Ngươi muốn gì?"

"Thứ dơ bẩn như ngươi không đáng đặt câu hỏi với ta."

Bạch y nam nhân lẳng lặng cất giọng đầy khinh bỉ,

Gã im bặt, không nói nên lời...

'Rốt cục hắn là ai?

Lại có thể phá vỡ Độc thuật ngàn năm của gã?

Hắn... chắc chắn không phải kẻ tầm thường.'

Gã lăn lộn với một đống suy nghĩ của riêng gã,

Cho đến khi gã nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hắn,

"Là kẻ nào ra lệnh cho ngươi?"

"Không liên quan đến ngươi!"

Gã gằn giọng,

Gã tuyệt đối không thể phản bội lại Chủ nhân gã.

Gã hét lên,

"Ta có làm gì ả ta thì cũng không mượn ngươi bon chen!

Sao nào?

Định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Gã giễu cợt.

Lão hồ ly túm lấy vạt áo nam nhân,

Cất giọng the thé,

"Ngươi...ngươi dám hỗn xược như vậy với Thiếu gia của ta sao?

Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ!

Thiếu gia,

Xin đừng phí lời với gã nữa!"

"Đây không phải chỗ cho kẻ như mi lên tiếng."

Lão hồ ly giật mình,

Đúng ra lão nên tự biết mà không xen vào,

Gánh chịu cơn thịnh nộ của Chủ nhân lão quả là điều tồi tệ nhất.

Bạch y nam nhân quay đi,

Nhẹ cất bước.

Gã hắc y nhân thoáng ngạc nhiên,

"Ngươi...ngươi không giết ta?"

"Giữ lấy mạng chó của ngươi, mà nói với Chủ nhân ngươi rằng,

Đừng xen vào việc của ta."

Nam tử bạch y dứt lời,

Cơ thể nhấc bổng lên không trung,

'Hai trăm năm trước,

Muội cũng đã từng chết như vậy,

Huyên cơ.'

Hắn bỏ lại gã hắc y nhân cùng vẻ kinh ngạc không thể che đậy,

Đoạn,

Gã bật khỏi mặt đất,

Chiếc quạt lớn lơ lửng đưa gã đến gặp Chủ nhân gã,

'Khống tâm thuật Chủ nhân ban cho ta,

Độc tâm thuật Huyên cơ dành cho ngươi,

Song thuật không thuộc Tam giới, thoát khỏi Ngũ hành, khi sinh ra đã tương sinh tương khắc.

Nhưng e rằng,

Nhân thế duy chỉ có hai cao thủ có thể sử dụng thành thạo.

Đó không phải ta, cũng không phải ngươi...

Lãnh chúa vĩ đại à....'

o0o

"Lãnh huyết,

Con cần sức mạnh đến vậy sao?

Sức mạnh đối với con quan trọng đến vậy ư?

Nếu ta có sức mạnh,

Con sẽ giết ta để đoạt lấy nó sao?"

"Thiếu gia,

Người muốn có sức mạnh?

Em có thể dành cho người.

Chỉ xin người,

Đừng quên...

Từng có một nữ nhân yếu đuối yêu người bằng cả sinh mệnh...."

"Lãnh huyết,

Ngươi có được sức mạnh rồi.

Ngươi sẽ dùng nó để thống trị Tam giới sao?

Ngươi cần sức mạnh để được gì?

Lãnh huyết,

Ngươi nên biết,

Trên nhân thế không có kẻ nào làm một việc đến cùng mà rốt cục lại không có mục đích.

Ta tự hỏi ngươi đã bao giờ nuối tiếc..?"

...

Hai trăm năm,

Đã hai trăm năm rồi?

Sức mạnh sao?

Nuối tiếc sao?

Thật nực cười!

Lãnh huyết này không cần vì sức mạnh mà trở nên hèn hạ dơ bẩn,

Càng không vì một sinh mạng nữ nhân mà phải nuối tiếc.

Đã từ khi nào ta có thể chấp nhận cái tên của một nữ nhân quanh quẩn trong tiềm thức suốt hai trăm năm?

Đã từ khi nào ta phải tự buộc bản thân hoài vọng hồi ức hai trăm năm trước?

Nuối tiếc một sinh mệnh?

Đó,

Chỉ là thứ cảm xúc thừa thãi...

Thứ cảm xúc yếu đuối của nhân sinh,

Nó không giúp ta có được sức mạnh...

Hà tất phải chứa chấp?

Ta không cần!

o0o

Toàn thân Lam thố đau như cắt,

Trong đầu nàng vẫn còn lảng vảng những gã sứ giả âm giới khiến nàng rợn người.

Nàng cất bước xuống giường,

Nàng quá mệt,

Qúa yếu để thực hiện bữa tối cho cả Võ quán.

Nàng tự hỏi mọi người đang ở đâu?

Nàng lại khiến mọi người lo lắng?

Thật không hay chút nào.

"Lam thố tỉ,

Tỉ tỉnh lại rồi!"

Cậu thiếu niên trạc 15 tuổi bước vào phòng,

Cất giọng lớn tự báo cho cả Võ quán hay.

Hồng miêu nam tử hối hả bước vào,

Điệu bộ vừa phần vui sướng, lại thoáng chút ủ dột.

Kéo theo đằng sau tử y công tử lẳng lặng,

Thoáng liếc nhìn dung nhan còn chút sợ sệt của nàng đầy ngờ vực.

"Tiểu ly, Hồng miêu,

Tự tiện vào phòng nữ tử là không tốt."

Vị sư mẫu đáng kính tiến tới gian phòng vốn đã chật hẹp,

Nghiêm nghị cất giọng nhắc nhở khiến hai nam tử mặt mày ửng đỏ ngượng ngùng.

"Xin thứ lỗi, Phu nhân.

Trong phút vui mừng khi vị bằng hữu của ta tỉnh giấc khiến taị mỗ quên mất phép tắc."

Tử y công tử điềm đạm cúi đầu đầy thanh nhã.

Vị sư mẫu tức khắc bỏ đi vẻ nghiêm khắc với nụ cười hiếu khách,

"À không,

Đó là tuyệt nhiên thôi.

Hắc công tử đây không cần phải làm vậy,

Chỉ là lỗi tại Tiểu ly hoạt bát, nhanh nhảu..."

"Sư mẫu, sao người lại nói vậy? Rõ ràng là Hồng miêu cũng vào mà!"

Tiểu ly cất giọng uất ức nửa đùa nửa thật nhưng lập tức bị cái dẫm chân đe dọa của Đinh đương cô nương mà im bặt, thầm rên lên, nhìn Đinh đương tức tối.

Sư mẫu nói tiếp,

"Thật vinh dự cho Võ quán Phương hoàng ta lại được tiếp Hắc công tử nức tiếng giang hồ.

Qúy hóa làm sao."

Hắc tiểu hổ nhoẻn miệng đầy mê hoặc,

Ném ánh mắt tự cao quen thuộc về phía Hồng miêu đầy thách thức.

Thủy Linh Linh gật đầu hài lòng,

Bước đến bên Lam thố,

"Để ta bắt mạch cho con."

Nàng nhẹ cười, trầm ngâm nhìn vị sư mẫu đang khẽ cau mày.

Đoạn,

Thủy Linh Linh đứng dậy,

"Không sao.

Chỉ do mệt mà ngất đi thôi. Để ta nấu cho con chén Bổ dược ,sẽ mau chóng bình phục."

"Đa tạ người."

Sư mẫu quay lại,

Khẽ ra hiệu cho Hồng miêu cái lắc đầu buồn bã.

"Các con hãy để cho Lam thố nghỉ ngơi,

Và,..."

Vị sư mẫu nhỏ giọng,

"Đừng nhắc lại chuyện sớm nay và bản tấu đó trước mặt con bé,

Nếu không muốn chuyện như vậy tiếp tục xảy ra.

Được chứ?"

Bà nhìn Hồng miêu nghiêm túc,

Chàng gật đầu.

Thà là nàng đừng bao giờ nhớ ra,

Còn hơn cố nhớ để trở nên đau khổ cho tất thảy...

o0o

Mọi người ra khỏi phòng,

Chỉ riêng Hắc tiểu hổ còn nán lại,

Nhìn bóng hồng đầy âu lo,

"Lam thố,

Muội đã nhìn thấy những gì?"

Nàng giật mình,

Cúi gằm mặt.

Nàng không muốn,

Nhắc lại giấc mơ tồi tệ ấy...

Một chút cũng không.

Tử y công tử thở dài phiền não,

"Không muốn nói thì thôi,

Ta chỉ muốn nhắc cho muội nhớ.

Những thứ muội thấy trong cơn mê,

Là quá khứ đã từng xảy ra,

Cũng có thể là tương lai sẽ hiện diện..."

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Ah cho ta xin chút thời gian để thông báo xíu: Theo thông tin trên Wiki thì 8/11 là Ngày sinh nhật của Khiêu Khiêu! Nhưng do bận xíu nên ta không thể thông báo trước đúng ngày được, Dù biết đã hơi muộn nhưng gửi Khiêu ca lời chúc mừng sinh nhật huynh nhé! :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net