Chương 2: Thủy Đinh Đương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miêu gia linh đình chuẩn bị đón vị chủ tử về, kẻ trang trí, người nấu ăn chạy đôn chạy đáo khắp phủ. Trong cả khuôn viên vốn trang nhã cũng nhuộm một màu đỏ rực.
Không chỉ ở phủ của Miêu gia mà cả Như Ngọc trấn cũng nhộn nhạo cả lên. Ai ai cũng mong muốn được gặp cung chủ cung Ngọc Thiềm xinh đẹp.
"Choang!"
-Thủy cô nương...xin người bớt giận...
Đám người hầu rối rít.
-Các người ra ngoài đi.
Một tỳ nữ ra lệnh.

-A Đinh! Ngươi nói xem, ta và Hồng Miêu vốn đã có thiên duyên từ trước. Cớ sao con tiện nhân đó dám trở thành vợ cả.
.
.
-Đinh Đương tiểu thơ, cô tức giận như vậy không phải là cách.
-Vậy ngươi nói xem. Ta...ta biết phải làm sao chứ!!!
-Chẳng phải thiếu chủ yêu cô sao, nếu cô ta là vợ cả nhưng người được sủng hạnh là cô thì chẳng có gì lo lắng cả.
-Ngươi nên biết quyền lực của vợ cả cho dù có một trăm vợ lẻ như ta cũng chẳng so lại.
-Vậy thì tiểu thơ đành lòng qua khỏi việc này...rồi tìm cách 'sát'.
Giọng của A Đinh càng trở nên nham hiểm.
-Ngươi nói đúng, dù sao Hồng Miêu  vốn yêu ta hơn.

.
Thủy Đinh Đương này vốn dĩ đã định thành thân cùng Hồng Miêu nhưng bỗng dưng lại lòi đâu ra cái hôn ước với Lam Thố nên vô cùng ghét nàng hận đến xương tủy.
.

-Lam Thố cung chủ, tạm thời cô nương hãy ở đây cho đến khi thành thân.
Hồng Miêu dịu dàng nói.
-Người đâu, mau đưa cung chủ vào phòng nghĩ ngơi.

-Đa tạ Hồng Miêu thiếu chủ.
Lam Thố khẽ đạp rồi đi theo hai nữ tỳ kia.

Bóng Lam Thố vừa khuất thì A Đinh xuất hiện.
-Thiếu chủ, thiếu chủ à ~ Đinh Đương tiểu thơ đang không khỏe trong người a~
Giọng A Đinh đỏng đảnh đến mức các nô tài muốn nổi da gà liền lén lút chuồn đi.
-A Đinh à, ngươi hãy chăm sóc cho Đinh Đương. Ta không thể lo cho nàng được, bây giờ còn phải xem tiến độ chuẩn bị cho hôn lễ.
Hồng Miêu thở dài, tỏ vẻ bất lực với cái di chúc mà cha để lại.

Nhưng với A Đinh thì không nghĩ vậy, A Đinh lại nghĩ Hồng Miêu vì quan tâm Lam Thố mà bỏ rơi Đinh Đương. Cô ta về phòng Đinh Đương mách lẻo.
-Cái gì??? Con tiện nhân đó...
Đinh Đương không khỏi bất ngờ mà thốt lên.
-Tiểu thơ, người nghe ta khuyên, không nên bứt giây động rừng!
-Ta biết rồi.
Nét mặt Đinh Đương dịu đi hẳn.
"Lam Thố... Ta và ngươi không đội trời chung!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net