Tiết Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện 613 Bắc Kinh, tên gốc là bệnh viện tâm thần 613, là một bệnh viện chuyên khoa tâm thần, tọa lạc tại ngoại ô Bắc Kinh một vùng đất dân cư thưa thớt, bởi vì tuyên truyền đối ngoại rất ít, lại quanh năm áp dụng hình thức quản chế phong bế, cho nên ít người biết đến. Nơi đây tiếp thu các loại bệnh tâm thần khác nhau trên khắp cả nước, bất luận thân phận địa vị, chỉ cần đi đến đây đều được đối xử bình đẳng, một khi trị liệu kết thúc, sau khi bình phục, từ đâu tới đây, thì về chỗ đó, nhưng ngoại trừ bệnh nhân trọng chứng. Nếu như là bệnh nhân mắc chứng tinh thần cấp độ nặng, trừ khi là người thân cố ý yêu cầu, nếu không có thể tới chết cũng không thể rời khỏi đây.

Chẳng qua, gần một năm trở lại đây, không biết là điều kiện y tế có hạn, hay là nguyên nhân gì khác, tựa hồ bệnh nhân được chữa khỏi càng ngày càng ít, thậm chí còn được đồn là có bệnh nhân bị mất tích ly kỳ, việc này không chỉ dẫn tới chú ý của các ban ngành chức trách, cũng khiến cho trong lòng mọi người đang ở đây có một ít xao động.

Ở đây, trừ bệnh nhân trọng chứng có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, khuynh hướng tự tàn tự sát hoặc là không cách nào tự lo liệu cuộc sống sẽ được giám hộ trong phòng bệnh trọng chứng, có người chuyên trông chừng, bệnh nhân ở phòng bệnh bình thường cũng có cuộc sống tự do nhất định, bệnh viện sẽ không hạn chế phạm vi hoạt động của bệnh nhân bình thường, bình thường trừ không thể ra khỏi cổng lớn bệnh viện, những khu vực hoạt động khác giống như hồ bơi, phòng tập gym, sân bóng rổ đều không hạn chế ra vào.

Bất quá, một khi có người muốn trốn khỏi bức tường này, bị bắt trở lại đều sẽ bị trừng phạt tương đối tàn nhẫn. Cho nên, người bình thường thì sẽ không lựa chọn trốn đi, một mặt là vì khỏi bị trách phạt, càng nhiều hơn chính là vì mọi người nguyện ý phối hợp chữa trị xong rồi về nhà sớm.

Vì để quản lý hơn một ngàn bệnh nhân ở đây cho tốt, viện trưởng còn tự đặt ra quy tắc ứng xử đối với bệnh nhân, lấy bảo đảm an toàn trong viện cùng với có tự tính trị liệu.

Sáng sớm hôm nay, khi buổi tập thể dục buổi sáng vừa kết thúc, chính là thời gian tập thể đến căn tin ăn điểm tâm, kết quả lại bị một chuỗi tiếng ồn huyên náo phá vỡ phần hài hòa an tĩnh vốn có này. Nghe thì dường như là tiếng rống giận dữ của một người trẻ tuổi, giọng nói kia nghe từ tính còn mang theo chút quyến rũ ngọt ngào, khiến lòng hiếu kỳ của người ta ngứa ngáy, chứ sao, trong chốc lát, trước cửa phòng khám của bác sĩ Bàng đã chen đầy người vây xem, nhìn tư thế, người trẻ tuổi kia đã chế phục bác sĩ Bàng trên đất. Phải biết, bác sĩ Bàng cũng là người có vài món công phu, có thể thấy được thân thủ của tiểu tử kia cùng với gương mặt đẹp mắt thật đặc biệt của cậu ta kia cũng không tương xứng cho lắm, có thể nhìn thấy biểu tình, đôi mắt của người trẻ tuổi đẹp trai bức người kia đã đỏ bừng, giống như là bị ủy khuất cực kỳ lớn, mà bác sĩ Bàng lại là một vẻ mặt bình tĩnh không hề sợ hãi.


Hắc Tuyến

Ngay sau đó, chỉ mất mấy giây, người trẻ tuổi kia liền bị vài bảo vệ chạy vào trở tay giữ lại, không thể động đậy, Bàng Thiếu Hoa nhanh chóng đứng dậy, cầm kim tiêm đã sớm chuẩn bị xong đến gần, mà khóc tiếng la của cậu ta dần dần từ gào lên biến thành cầu cứu mềm yếu vô lực.

"Buông tôi ra, tôi không có bị bệnh tâm thần, tôi tới đây thực tập, tiểu gia tôi là bác sĩ khoa tâm thần, không tin anh xem chứng từ của tôi... Không thì, anh không cho tôi thực tập ở đây thì tôi đi còn không được sao, như vầy không đáng giá mà, chỗ này của mấy người không phải là hắc bệnh viện chứ... Này, anh đừng tới đây, anh~~ con mẹ nó anh nhanh kêu họ buông tôi ra, anh mà không buông tôi ra, cẩn thận ba tôi giết chết anh... Này, đừng~~ đừng chích tôi, đậu má, mấy người có nhân tính hay không a, a a a~~ đau~~ Tôi thật sự không có bệnh, con mẹ nó đồ khốn kiếp... Đệt mẹ, ba mẹ ơi, cứu mạng a~~~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net