02 - Tiêu dao thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Oa công nương.

"Ông chủ cho vịt..."

Lôi Vô Kiệt còn chưa nói hết câu đã bị Tiêu Sắt đưa tay bụm miệng lại: "Chúng ta không có nhiều tiền, kêu mấy bát mì được rồi."

Lôi Vô Kiệt bĩu môi: "Tính ngươi vẫn keo kiệt như ngày nào."

Bọn họ lần này đi khá vội, trên người cũng không mang theo nhiều tiền. Ai cũng nghĩ Tiêu Sắt đã có chuẩn bị từ trước, nhưng không nghĩ tới chuyện hắn cũng là vừa mới nghĩ tới.

Tư Không Thiên Lạc thấy mấy người nam dồn một người nữ vào góc tường, trên tay còn cầm đao, người nữ bất lực cầu xin mạng, trong quán có người nhìn thấy, rồi lại làm như không thấy.

Tư Không Thiên Lạc nắm chặt thương đứng lên, đi tới cao giọng: "Dừng tay!"

Tất cả mọi người trong quán sửng sốt, đang cùng Lôi Vô Kiệt cãi nhau, Tiêu Sắt quay đầu lại nhìn.

Nam nhân béo, cầm thanh đao nham nhở nói: "Nếu cô nương bồi đại gia, ta đây liền tha cho nàng một mạng."

Tư Không Thiên Lạc mặt chán ghét, cầm thương giơ lên: "Xem thương!"

Nam nhân béo tức giận, gào lên: "Tất cả cho ta lên."

Tư Không Thiên Lạc thấy một đám người xông lên, giọng quát lên: "Nổi gió!"

Gió khắp nơi bay tới xoay quanh trường thương, một thương đâm ra, mấy ngươi nam trở nên hoảng loạn, bọn họ chỉ là đám tép riu, cầm đao múa may hăm doạ người một chút, gặp cao thủ chỉ có thể buông đao bỏ chạy.

Trước khi rời đi, nam nhân béo lớn tiếng nói: "Ngươi cho ta chờ."

Thiên Nữ Nhụy đỡ cô gái bị thương lên: "Cô không sao chứ?"

Cô gái lắc đầu: "Ta không sao, cảm ơn các vị đại hiệp ra tay giúp đỡ."

Lôi Vô Kiệt vỗ ngực nói: "Nếu gặp khó khăn cứ nói, bọn ta giúp cô giải quyết."

Cô gái ánh mắt khẽ nhúc nhích, Tư Không Thiên Lạc nhìn thấy mặt cô biến hoá ra rệt, liền hỏi: "Cô gặp phải chuyện gì à? Tại sao đám nam nhân đó lại muốn bắt cô?"

Cô gái được hai người đỡ đến bên bàn, Tiêu Sắt rót một cốc trà đưa sang cho Tư Không Thiên Lạc. Đường Liên thấy vậy bất đắc dĩ rót một cốc trà cho cô gái.

"Ta không có họ, mọi người có thể gọi ta là Oa."

Lôi Vô Kiệt gãi đầu: "Tên cô nương thật đặc biệt."

Tư Không Thiên Lạc dùng chân đạp chân hắn, Lôi Vô Kiệt mếu máo: "Thiên Lạc sư tỷ sao ngươi đạp chân ta."

"Không sao." Oa nói: "Ta là được một bà lão nhặt được, bà ấy nói bản thân không biết chữ, ngày còn nhỏ ta khóc không ngừng, bà ấy liền gọi ta là Oa, oa oa."

"Cái này không xem như cái tên đi." Tư Không Thiên Lạc do dự hỏi.

Oa gật đầu, nó vốn không phải một cái tên, nàng chính là không có tên: "Mấy ngày trước một vị lão gia nhìn trúng ta, ta không đồng ý..."

Lôi Vô Kiệt xen ngang vào nói: "Bởi vì cô không chịu, nên bọn họ muốn bắt cô?"

"Nó chỉ đúng một phần." Oa trầm mặc "Phu nhân vị lão gia ấy biết chuyện cho người đến cảnh cáo ta không được giật phu quân bà ấy, ta đã giải thích rõ ràng. Vị lão gia từng đến tìm ta một lần, nếu ta đồng ý làm tiểu thiếp cho lão ấy thì mọi chuyện chấm dứt tại đây, nhưng nếu ta không đồng ý, thì phu nhân ngài ấy muốn làm gì ta, lão cũng mặc kệ."

Tư Không Thiên Lạc tức giận, một tay đập mạnh lên bàn: "Ngang ngược, ép người quá đáng!"

"Sư tỷ nói đúng, chúng ta đi cho đôi vợ chồng đó một bài học." Lôi Vô Kiệt cầm lên thanh kiếm.

Tiêu Sắt kéo người quay về: "Lôi Vô Kiệt ngươi bình tĩnh chút, bây giờ còn là ban ngày."

Vô Tâm đặt cốc trà xuống bàn nói: "Muốn dạy đám người đó một bài học, vào đêm tối thanh vắng là thích hợp nhất."

Oa khoé mắt hồng hồng: "Cảm ơn mọi người ra tay giúp đỡ."

"Không có gì, gặp việc giúp đỡ, đó là chúng ta nên làm." Tư Không Thiên Lạc vỗ ngực nói.

...

Đêm khuya tĩnh lặng, một nhóm người trèo tường vào bên trong một căn nhà lớn.

Còn không có đi tìm người, người đã tự nộp lên.

"Ông dám đi tìm con hồ ly tinh đó thử xem?"

"Trong phủ có nhiều người cho ông chơi như thế, vẫn còn không đủ?"

"Bà không tự hỏi đem về là mặt hàng gì, lùn béo xấu, cho không cũng không ai cần."

Tiếng thanh âm đổ vỡ, không rõ là vật gì!

Đứng trước cửa phòng mấy người nhìn nhau, thật sự không thể nghe tiếp được. Đạp cửa đi vào bên trong, hai vợ chồng già sửng sốt.

"Các người là ai?! Người đâu!!"

"Câm miệng!"

Mũi trường thương nhắm vào cổ họng ông lão.

Hai vợ chồng sợ sệt khóc lóc xin tha, mọi người cũng thật sự có ý định giết người, nhưng cũng không thể để hai vợ chồng tiếp tục cưỡng bức dân nữ nhà lành. Biết cả hai người không phải thứ tốt, tiền bạc đều dơ bẩn, mấy người không cần ngại vơ vét từ trong ra đến bên ngoài, ngay cả quần áo, khế nhà cũng lột sạch.

Trong một đêm rất nhiều người nghèo khó, nhận được tiền từ trên trời rơi xuống, có những người bật khóc, bởi vì đây là tiền cứu mạng đối với họ.

...

"Oa cô nương, kế tiếp cô có dự định gì không?"

Oa suy nghĩ rất lâu, nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể đi cùng mọi người không? Ta biết yêu cầu này có chút quá mức, nhưng ta không có nơi để đi! Nên nếu được ta muốn đi ra bên ngoài ngắm nhìn phong cảnh."

Mấy người nhìn nhau, sau đó nở nụ cười: "Không vấn đề!"

Vô Tâm nói: "Chẳng phải cô nói mình không có tên, Oa tên này vẫn là nhũ danh, vậy đại danh gọi là Vô An. An! bình an, an lành."

Ngoại trừ Oa, mọi người vẻ mặt phức tạp nhìn Vô Tâm, Tư Không Thiên Lạc đang muốn nói chuyện. Oa đã nở nụ cười nói:

"Đa tạ đại sư đặt tên, Oa từ nay sẽ tên Vô An."

"Không phải, Oa, tên này..."

Oa mỉm cười nói: "Tuy ta không hiểu ý nghĩa, nhưng đại sư đặt tên thì không sai được! Mọi người về sau gọi ta Vô An!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net