07 - Tiêu dao thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Thiên Lạc đấu với Vô Song.

Trường thương đột ngột phóng tới, như có hàng loạt mũi thương, một chiêu này Vô Song nhất thời ngây người, cũng không kịp dùng kiếm, mà ngả người ra sau để tránh đi.

Đường Liên kinh ngạc: "Chiêu này trước đây chưa từng thấy."

Lôi Vô Kiệt ngây người: "Sư tỷ học được chiêu mới."

Vô Song mày khẽ nhíu lại, hắn cảm được uy lực của đối phương, miệng quát lớn một tiếng.

Mấy thanh kiếm đồng thời bay về phía Tư Không Thiên Lạc.

Tư Không Thiên Lạc cầm thương xoay một vòng, tạo ra gió lốc, mấy thanh kiếm biến mất.

Tiêu Sắt cười cười, nương tử tiến bộ rất nhiều.

Vô Song lại rút ra một thanh kiếm bay tới, trường thương chặn lại, gió khắp nơi ngưng lại, nghe theo lệnh của nàng tấn công người đối diện. Vô Song vội bay về sau tránh đi.

"Sư tỷ, lợi hại!" Lôi Vô Kiệt ở bên ngoài dùng sức reo hò, tay chân múa loạn xạ.

Vô Song phất tay một cái, mấy thanh kiếm bay về trước, trường thương đối diện đâm thẳng về trước, tiếng va chạm mạnh vang lên, không bên nào chịu thua.

"Vô Song lúc này đánh nghiêm túc hơn so với ban đầu." Đường Liên nghiêm túc nói.

"Ừ, lúc đầu hắn không xem trọng Tư Không cô nương như đánh với Lôi Vô Kiệt." Vô Tâm gật đầu đồng ý với lời nói của Đường Liên.

Lôi Vô Kiệt nghe thấy Vô Song xem trọng hắn hơn, ngây ngô cười.

Vô An khó hiểu hỏi: "Người kia khinh thường Thiên Lạc tỷ? Nhưng Thiên Lạc tỷ và Lôi ca ca ở cùng một cảnh giới."

"Đó là bởi vì Lôi Vô Kiệt sắp bước vào nửa bước thần du, cái hắn thiếu là cơ hội." Tiêu Sắt nói.

Vô Tâm cười cợt: "Nhưng trước mắt xem, người thứ hai bước vào nửa bước thần du... có thể là tiểu tăng!"

"A." Tiêu Sắt cười lạnh: "Chờ xem."

Lôi Vô Kiệt khó hiểu: "Hai người đang đánh cái gì bí hiểm?"

Tiêu Sắt mắt thấy mấy lá cây và bùn đất sắp bay lại, liền dùng khinh công né đi, còn lại không kịp tránh, từ đầu đên chân đều dính bùn đất và lá cây. Mặt đất và cây cối chung quanh cũng bị cả hai tàn phá.

"Tuyết Nguyệt Hoa Thanh." Tư Không Thiên Lạc quát lên một tiếng, lần này không những gió mà tất cả lá cây chung quanh đều tập trung xoay tròn quanh trường thương.

Nàng nhảy lên một cái, một thương bay thẳng về trước.

Vô Song cũng gọi ra tên chiêu thức, xoay người một cái, mũi kiếm thẳng về phía đối diện, một trên một dưới.

Trường thương và kiếm đan chéo nhau, lại trở về tay chủ nhân.

Mũi thương vừa chạm đất, tạo thành một bức tường phòng thủ, ngăn đi tầm nhìn của Vô Song.

Vô Song mượn hai thanh kiếm phá tan bức tường phòng thủ, bùn đất lại bay ra khắp nơi.

Lần này Tiêu Sắt đã tránh trên cây, nhìn mấy người đen thui bên dưới, có chút cảm thán, cũng may tránh kịp, nếu không y phục quý giá phải bỏ đi rồi.

Tư Không Thiên Lạc xoay người một cái, biến mất ngay tại chỗ.

"Sư tỷ đâu?" Lôi Vô Kiệt ngây người, nhìn chung quanh kiếm người: "Vô Song, ngươi làm gì sư tỷ ta rồi, tam sư tôn sẽ không tha cho ngươi."

Nhờ tiếng la của Lôi Vô Kiệt mà Vô Song hoàn hồn, trừng mắt nói: "Cái gì kêu không tha cho ta?!!"

Cãi nhau với Lôi Vô Kiệt, làm tâm tình hắn tốt hơn một chút. Vô Song cẩn trọng quan sát chung quanh, ngay khi thấy lơ mơ một thân ảnh, thì dùng khinh công bay ra một khoảng cách.

"Xem kiếm."

Hàng loạt mũi kiếm mang theo sát thương bay đến.

Tư Không Thiên Lạc xoay xoay mũi thương, tạo thành vòng lốc xoáy.

"Các chiêu thức đều rất lạ." Đường Liên nhíu mày, trước đây hắn chưa từng thấy Thiên Lạc đánh qua, không lẽ tam sư tôn mới dạy? Nhưng hắn cũng không thấy tam sư tôn đánh qua.

"Mỗi một chiêu tung ra đều rất đẹp, gọi gió có gió." Thiên Nữ Nhụy khen ngợi.

Đánh một lúc rất lâu, cả hai đều thấm mệt, không phân thắng bại, ăn ý mà kết thúc trận đấu bằng một đường thương và đường kiếm.

Vô Song cảm nhận được nguy cơ cùng áp lực, chuyến này về không thể nới lỏng luyện tập.

"Lâu ngày không gặp, võ công của Tư Không cô nương lại cao hơn một bậc." Đánh xong tâm tình cũng thoải mái nhiều, Vô Song mở miệng trêu ghẹo.

Tiêu Sắt cười khẽ một tiếng, kiêu ngạo đáp lời: "Cũng không xem là nương tử của ai."

Vô Song đảo mắt nhìn một qua vòng, cười cười: "Bên người nhiều cao thủ thế, không muốn tiến bộ cũng rất khó."

Lôi Vô Kiệt buồn bực nói: "Sư tỷ cũng tiến bộ, chỉ có ta là giậm chân tại chỗ."

Vô Song mặt nghiêm túc nói: "Không, ngươi cũng tiến bộ, tuy rằng lúc đánh với ta ngươi chỉ có thủ. Nhưng là ta cũng không đánh tới ngươi, chúng ta xem như hoà."

Lôi Vô Kiệt hai mắt sáng lên: "Thật?!"

Vô Song hắn không nói dối, bất kể Tư Không Thiên Lạc hay Lôi Vô Kiệt đều mang đến cho hắn cảm giác uy hiếp. Ban đầu hắn chỉ xem trọng Lôi Vô Kiệt, bởi vì từ lần đầu gặp mặt đến bây giờ, tên này không đơn giản. Còn Tư Không Thiên Lạc hắn chỉ biết nàng là con gái Thương Tiên, nhập tiêu dao thiên cảnh, nhưng hắn cũng là tiêu dao thiên cảnh, cho nên đối với nàng không xem trọng, thậm chí là nói xem thường, dựa lưng vào cha mà nổi tiếng trên giang hồ.

"Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi, chúng ta đang ở đâu?" Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái.

Vô Song trợn tròn mắt: "Không biết?! Vậy các ngươi tới đây bằng cách nào?"

Lôi Vô Kiệt ngượng ngùng nói: "Chúng ta gặp một chút chuyện."

Vô Song có chút vô ngữ, nhưng vẫn trả lời: "Đây tất nhiên là thành Vô Song của ta, nếu không sao ta lại đứng ở đây?!"

Tiêu Sắt không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh Vô Song, tay đặt vai hắn: "Vô Song thành chủ, nếu đang địa bàn của ngươi, xem mặt người quen, ngươi chiêu đãi chúng ta một chút!"

"Đúng vậy, dù sao Tiêu Sắt cũng là con rể thương tiên Tư Không Trường Phong, ngươi không thể làm như không thấy đi." Vô Tâm đặt tay lên vai còn lại nói.

"Mãn hán toàn tịch." Lôi Vô Kiệt nhận được ám hiệu của Tiêu Sắt và Vô Tâm, vội hô to.

"Đây là đồ đệ của nhị thành chủ thành Tuyết Nguyệt, ngươi biết đi." Vô Tâm chỉ vào Lôi Vô Kiệt nói.

Vô Song khoé miệng giật giật: Các ngươi thật dám yêu cầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net