24 - Tiêu dao thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Truyền thừa rơi xuống!

Mấy mùa qua đi, nàng không biết đã ở lại đây bao lâu, chờ đợi hắn bao lâu. Ở năm trước nàng trở về thăm cha, mới biết được Tiêu Sắt không thiếu tiền, hắn chỉ đang gạt nàng, nhưng nàng vẫn quay lại chỗ này, bản thân cũng không rõ đang hy vọng điều gì.

Mấy ngày trước, một cô nương đến tìm hắn, rất đẹp, dịu dàng, đoan trang, tri thư đạt lễ, là con gái của đại tướng quân, người sẽ trợ giúp hắn rất nhiều sau này.

Nàng ấy làm cho hắn rất nhiều chuyện mà nàng không làm được.

"Ngươi ở đây, chờ ta quay lại."

Tiêu Sắt chỉ để lại một câu, rồi xoay người theo cô nương đó rời đi, không chút lưu luyến.

Tư Không Thiên Lạc nhìn tấm lệnh bài trên tay, hoạ tiết điêu khắc đặc biệt, nhỏ giọng nói một câu: "Ta không giúp được gì cho ngươi, nhưng có một việc ta có thể làm."

Nàng leo lên ngựa theo một hướng khác rời đi.

Mấy ngàn quân lính đứng trước mặt nàng, Tư Không Thiên nở nụ cười, giơ Ngân Nguyệt thương lên:

"Ta dùng một thương vào tiêu dao, giúp ngươi một về lại Thiên Khải, nhận lại long vị."

Trường thương vung xuống, vô số binh lính ngã xuống.

Càng lúc càng nhiều binh lính chạy tới, nhưng nàng không hối hận.

Tư Không Thiên Lạc cũng ngã xuống, miệng phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn cố chống đỡ, trước khi hắn vào được Thiên Khải, nàng nhất định sẽ còn thở.

Không bao lâu, lại có thêm một đám binh lính chạy tới, nàng chưa giơ thương lên, đã có một côn đánh ra trước nàng, quét sạch binh lính đi.

Tiêu Sắt ôm nàng vào lòng, khàn giọng hỏi: "Chẳng phải đã nói ở yên tại chỗ đợi ta quay về."

Tư Không Thiên Lạc thều thào: "Ta là Chu Tước, đây là ta nên làm."

"Đây không phải nghĩa vụ của ngươi." Tiêu Sắt gào lên.

Tư Không Thiên Lạc nở nụ cười, giơ tay lên chạm vào mặt hắn: "Cha ta nói, năm đó hắn không tới là vì nhận được một phong thư của Lang Gia vương..."

Tiêu Sắt ngắt lời: "Đừng nói nửa, ta dẫn ngươi đi tìm Hoa Cẩm."

Tư Không Thiên Lạc mỉm cười: "Nhưng ta rất buồn ngủ."

"Không được ngủ, ta không cho phép." Tiêu Sắt ôm chặt lấy nàng, hai bên gò má đầy nước mắt: "Không phải như vậy, không phải như thế nàng, Thiên Lạc không có chết."

...

"Phụt!"

Một ngụm máu tươi phun ra, người đứng gác ngước mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt: "Hoá ra tâm ma của ngươi từ lâu đã thay đổi. Là ta thua."

Tay áo vung lên một cái, hắn biến mất khỏi nơi này!

...

Tiêu Sắt từ trong ảo cảnh lấy lại ký ức, nhìn nữ nhân ngủ say trong lòng, trên tay Vô Cực côn đã biến trở lại thành Thiên Trảm kiếm, một kiếm đâm về trước, phá bỏ kết giới.

Một nam tử xuất hiện, trên người mặt áo giáo hiên ngang, trên tay cầm Thiên Trảm Kiếm.

Tiêu Sắt đoán được người trước mắt là ai! Hoàng đế khai quốc Tiêu Nghị.

Mấy đường kiếm bay ra biến hoá khôn lường, bất giác kiếm trên tay Tiêu Sắt cũng theo mà động.

Tư Không Thiên Lạc ngồi một bên, nhưng có một luồng khí đi vào ngươi, sắc mặt dần trở nên hồng hào.

Trên tay Thiên Trảm kiếm càng lúc càng nặng, nhưng Tiêu Sắt vẫn cầm cự được, dùng hết sức vung thanh kiếm lên, là người điều khiển kiếm, không phải kiếm điều khiển người.

...

Tiêu Sắt dịu dàng giúp nàng lau mặt, nàng luôn vì hắn, làm rất nhiều chuyện, là hắn không xứng nàng với, đã hứa phải chăm sóc nàng thật tốt, vậy mà lúc nào cũng để nàng đứng ở phía trước, bảo vệ hắn, vì hắn mà bị thương.

"Thiên Lạc, nàng thật ngốc."

Tư Không Thiên Lạc hơi hơi nhíu mày, mí mắt nặng nề mở ra, xoay đầu nhìn hắn: "Chàng nói ai ngốc?! Có phải muốn ăn một thương của bổn tiểu thư."

Tiêu Sắt khoé hồng hồng: "Nàng đã tỉnh." Hắn nắm chặt tay nàng: "Đợi khi nàng khoẻ, ta lại chạy cho nàng đuổi."

Tư Không Thiên Lạc tức giận, chân giơ lên muốn đạp hắn một cái. Tiêu Sắt né người sang một bên: "Là ta nói sai, ta sẽ đứng yên cho nàng đánh."

Tư Không Thiên Lạc hừ nhẹ một tiếng.

Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa. Tiêu Sắt bước ra mở ra cửa.

Lôi Vô Kiệt thò đầu vào bên trong, thấy Tư Không Thiên Lạc đang hoạt động gân cốt, đẩy Tiêu Sắt sang một bên, nhanh chân chạy vào. Còn chưa ôm được người, đã bị Tư Không Thiên Lạc giơ chân đạp bay, Tiêu Sắt cũng lấy ra Vô Cực côn gõ gõ trên tay nhìn hắn.

Đường Liên đi vào bên trong: "Sư muội, ngươi cảm thấy trong người thế nào."

Tư Không Thiên Lạc cầm Ngân Nguyệt thương múa múa: "Ta đã không việc gì, nếu không đánh thử mấy trận."

"Được!"

Lôi Vô Kiệt còn chưa rút kiếm ra, Tiêu Sắt đã dùng Vô Cực côn đè lại hắn: "Được cái gì?! Nàng quay trở về giường nằm cho ta." Lại đưa mắt nhìn người nằm dưới mặt đất: "Ta đánh với ngươi, vừa lúc ta đạt được truyền thừa, đang muốn tìm người bồi luyện."

Tư Không Thiên Lạc bất mãn nói: "Ta cũng muốn cũng chàng luyện."

Đường Liên thở dài: "Sư muội ngươi vẫn là nghỉ ngơi, đợi khoẻ hẳn rồi tính tiếp."

Tư Không Thiên Lạc còn đang muốn nói chuyện, nàng cảm thấy mình đã không sao, nhưng chạm đến ánh mắt của Tiêu Sắt, tâm như bị treo lên. Tư Không Thiên Lạc ngoan ngoãn nằm lên giường đắp chăn lại.

"Tiêu Sắt, ta muốn ăn mứt hoa quả."

Tiêu Sắt mỉm cười: "Ta đi mua cho nàng."

Thấy Tiêu Sắt rời khỏi phòng, Lôi Vô Kiệt vội đuổi theo gọi: "Tiêu Sắt, ngươi chẳng phải nói ta bồi ngươi luyện."

"Sư đệ, đại sư huynh bồi ngươi."

Đường Liên nắm cổ áo sau của Lôi Vô Kiệt kéo đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net