69-end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
với nguy hiểm không hề giống bậc cha chú.

Mỗi một người khi còn trẻ, đều cho rằng mình không giống với người khác, người khác không làm được, mình có thể làm được, người khác sẽ chết, mình sẽ không chết.

Dung Huyền vác Cổ Nhẫn Long Bối mà Diệp Bạch Y tự tay truyền cho trốn đi, Dung Trường Thanh và Dung phu nhân cãi nhau một trận nảy lửa. Nữ tử có được cả tài năng lẫn mỹ mạo, tâm chí kiên định trung trinh không thay đổi ngày xưa, sau mấy chục năm băng tuyết quạnh quẽ, đã biến thành một phụ nhân già nua và tuyệt vọng, nàng khác với họ, nàng là một đóa hoa, cần sự rộn ràng, cần ánh nắng và hơi người.

Gió tanh mưa máu ba mươi năm, như số mệnh đi bước đầu tiên – có lẽ bắt đầu từ Dung Huyền, có lẽ bắt đầu từ Dung Trường Thanh, hoặc là sớm hơn, bắt đầu từ lão ăn mày lang thang kia, bắt đầu từ khi thanh “tướng quân Đại Hoang” kín tiếng này xuất thế.

Có lẽ nó chỉ là một vòng luẩn quẩn, nhiều lần lặp đi lặp lại trong lòng người, truyền qua nhiều thế hệ.

Ba mươi năm sau, bị Ôn Khách Hành bắt được một chút manh mối và ra tay, thế là náo loạn long trời lở đất.

Nhưng đó đều là chuyện quá khứ rồi... Một buổi chiều nọ, Diệp Bạch Y nơi tửu quán nhỏ húp hết một hơi mì nước cuối cùng, bỗng nhiên hờ hững nghĩ thầm trong lòng, người còn sống, và người đã chết, đó đều là chuyện quá khứ rồi.

Những người thân ở trong cuộc tự mình bi ai ấy, ví dụ như ông ta, ví dụ như Dung phu nhân, ví dụ như Ôn Khách Hành, ví dụ như Chu Tử Thư, ví dụ như Triệu Kính, thậm chí Cố Tương, Tào Úy Ninh, bọn họ đều toan tính “nhảy ra”.

Diệp Bạch Y muốn nhảy ra khỏi nguyền rủa thiên nhân hợp nhất; Dung phu nhân muốn nhảy ra khỏi núi Trường Minh băng tuyết ngập trời; Ôn Khách Hành muốn nhảy ra khỏi vùng đất ma quỷ để trở về nhân gian; Chu Tử Thư muốn nhảy ra khỏi Thiên Song để tự do tự tại; Triệu Kính muốn nhảy ra khỏi quy tắc của cả giang hồ, đứng trên cao nhìn xuống, nắm giữ càn khôn; Cố Tương và Tào Úy Ninh thì muốn nhảy ra khỏi thành kiến thâm căn cố đế của thế gian, thoát khỏi thế giới này mà sống bên nhau.

Bọn họ đấu đá, tranh đoạt, vắt óc tính toán, không màng sống chết.

Tựa như một vực sâu, ai nhảy qua thì ra ngoài, ai không qua được thì ngã chết.

Mà vực sâu ấy có một cái tên, gọi là – giang hồ.

[1] Cá đồng âm với Vu.

[2] Vấn Lưu thập cửu – Bạch Cư Dị.

[3] Giang tuyết – Liễu Tông Nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ttnk