69-end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69: Trở về

Hạt Tử dùng mũi chân nâng cằm lão lên, nở nụ cười, nói: “Ôi, là Vu chưởng môn này.”

Vu Khâu Phong toàn thân run rẩy, hai mắt rời rạc, giống như thần trí không tỉnh táo lắm, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Hạt Tử, nói đứt quãng: “Ta... ta không phải... không ở chỗ ta... không ở ta...”

Hạt Tử lắc đầu, ghé sát lại rỉ tai lão: “Kỳ thực đêm hôm đó ở bên ngoài Triệu gia trang ở Thái Hồ tổng cộng đã chết ba người, một kẻ là Mục Vân Ca trang chủ Đoạn Kiếm sơn trang, một kẻ là Vu Thiên Kiệt con trai cưng của ông, còn một kẻ... các ông đều không biết, hắn chết trong một địa huyệt, là Quỷ Lưỡi Dài của Quỷ cốc, Vu chưởng môn có muốn nghe đây là chuyện thế nào không?”

Lúc hắn nhắc tới ba chữ “Vu Thiên Kiệt”, toàn thân Vu Khâu Phong thoáng co giật như cá mắc cạn sắp chết, tròng trắng cũng sắp trợn lồi ra, nhìn Hạt Tử chằm chằm.

Hạt Tử nói: “Các ông đều sớm biết sự tồn tại của Lưu Ly giáp từ trước khi đi Động Đình, vì thế ông kêu đứa con trai cưng chờ ở Thái Hồ, dõi chặt tiểu quỷ Trương gia, thừa cơ rình mò Lưu Ly giáp, không ngờ... lão già xui xẻo Mục Vân Ca kia, duyên số đẩy đưa phát hiện Triệu gia cũng có một mảnh Lưu Ly giáp. Lão nhân đêm trộm đi, Vu Thiên Kiệt tự cho là chỉ có mình theo dõi lão, thật ra... đêm đó còn có hai người khác theo dõi Mục Vân Ca.”

Vu Khâu Phong giống như đã hiểu rõ điều gì, lại giống như điều gì cũng chẳng hiểu rõ, lão cảm thấy hết thảy đều trở nên hoang đường, dường như ở trên cao có một bàn tay âm thầm cầm quân, mỗi người họ đều chỉ là quân cờ giãy giụa không thôi trên bàn cờ khổng lồ kia.

“Một kẻ là Hỉ Tang Quỷ Tôn Đỉnh, sở dĩ chưa kịp lấy đi Lưu Ly giáp, là bởi vì hắn cảm thấy được sự tồn tại của một người khác, một người lúc ấy hắn không thể trêu vào – Vô Thường Quỷ Mạnh Huy đại diện cho cốc chủ Quỷ cốc, không khéo... đó cũng là một vị khách khác của ta. Đứa con tự cho là thông minh của ông đần độn lấy đi Lưu Ly giáp trên người Mục Vân Ca, đang hưng phấn muốn rời khỏi thì bị Lão Mạnh cho người giết, người đó là một viên đại tướng từng dưới trướng Tiết Phương, về sau trở giáo trong cuộc nội đấu Quỷ cốc – Quỷ Lưỡi Dài.”

Hạt Tử dừng lại, trên mặt Vu Khâu Phong nhòe nhoẹt nước mắt nước mũi, các loại chất lỏng không rõ chảy xuôi xuống khuôn mặt phủ đầy bụi bặm gió sương ấy, trông vừa gớm vừa tội nghiệp.

Hạt Tử nói: “Lúc ấy càng không khéo là, vị Quỷ Chủ thần thông quảng đại kia vào thời điểm trăng treo đầu cành, đang gặp mặt tiểu tình nhân của hắn, thế nên Lão Mạnh không dám lộ diện. Quỷ Lưỡi Dài trở giáo dùng tuyệt kỹ của chủ tử cũ giết Vu Thiên Kiệt giá họa, muốn cố ý khiến Quỷ Chủ nghĩ lầm, ai ngờ vị đại nhân kia đi thật sự quá nhanh, nhanh đến mức khiến Quỷ Lưỡi Dài không kịp trốn tránh, vì thế... hắn to gan lớn mật nảy sát ý, kết quả ư...”

Hạt Tử khẽ cười khẩy một tiếng, đẩy Vu Khâu Phong ra, xiêu vẹo dựa lên chiếc ghế mây bên cạnh chẳng biết Độc Hạt kiếm từ đâu cho hắn, khá cảm khái mà thở than: “Người như thế nào đáng buồn nhất? Chính là kẻ không biết mình mấy cân mấy lạng, ngông cuồng ôm chí lớn – Vu chưởng môn, ông có biết cùng một trái tim, sinh trong ngực ông và sinh trong ngực ta, có gì khác nhau không?”

Hắn nhẹ nhàng chỉ ngực mình, cao cao tại thượng mà nhìn Vu Khâu Phong bằng vẻ thương hại, lắc đầu than thở: “Sinh trong ngực ta, đó chính là dã tâm, sinh trong ngực ông, đó chính là si, tâm, vọng, tưởng.”

Thần sắc Vu Khâu Phong hơi tỉnh táo, lão bỗng nhiên mở miệng hỏi nhỏ như muỗi kêu: “Ta... Hoàng đạo nhân, Phong Hiểu Phong... tất cả bọn ta, tin tức mơ hồ không rõ nhận được lúc trước, kỳ thực đều là ngươi... đều là ngươi...”

Trên mặt Độc Hạt xuất hiện một nụ cười thận trọng, hắn nói: “Không sai, hiếm khi Lão Mạnh là khách hàng của ta, muốn lợi dụng ta lặng lẽ giết người, Triệu Kính là khách hàng của ta, muốn lợi dụng ta kiềm chế Lão Mạnh người cộng tác của mình, Tôn Đỉnh cũng là khách hàng của ta, muốn lợi dụng ta tạo ra đủ các dấu hiệu giả để giá họa hết những việc hắn làm cho Tiết Phương đến nay không biết tung tích, mượn quy củ của Quỷ cốc và tay Quỷ Chủ để diệt trừ kẻ địch lâu năm... Ta ấy à, vốn là một người làm ăn lập nghiệp dựa vào giết người và bán đồ, không đục nước béo cò vớt một khoản thì làm sao xứng với danh hiệu Độc Hạt này, ông thấy có đúng không Vu chưởng môn?”

Hắn lắc đầu đứng dậy, một Độc Hạt lập tức tiến đến, khoác một tấm áo choàng lên người hắn, Hạt Tử không nhìn Vu Khâu Phong nữa, nói: “Tứ Quý trang mai danh ẩn tích mười mấy năm, nghe nói là đã làm chó săn cho triều đình rồi. Ha... bọn họ thì tính là gì? Trước mắt võ lâm này, chính là nằm trong lòng bàn tay ta... Vu chưởng môn, ông thật đúng là vận khí tốt, đến nông nỗi này rồi mà còn có thể gặp được ta, tiếc rằng ta cũng không thể rủ lòng từ bi, Lão Mạnh và Triệu Kính đều bảo ta xử lý ông, ta thật sự không nhẫn tâm đâu... Nhưng mà có biện pháp nào đâu? Đành phải cố hết sức để ông làm ma được minh bạch, không cần cảm kích.”

Hắn vừa dứt lời, người đã đi đến nơi rất xa, Độc Hạt phía sau lập tức đuổi theo, toàn thân Vu Khâu Phong chấn động mạnh, lão cúi đầu – một cái móc của Hạt Tử từ sau lưng đâm xuyên cơ thể lão đến trước ngực, chọc thủng quần áo rách rưới, lộ ra một chút mũi nhọn màu lam nhạt.

Đau đớn dữ dội bao phủ lão, Vu Khâu Phong gào rú thảm thiết, Độc Hạt áp giải lão dửng dưng rút móc kia ra, kéo bay một tảng lớn máu thịt, sau đó chẳng thèm nhìn lão, quay người đuổi theo đồng bọn.

Toàn thân Vu Khâu Phong run lên, lão biết mình sắp chết rồi, cả đời này lão chưa từng tuyệt vọng như vậy, cảm giác đau nhức từ từ trở nên trì độn, mới đầu là tê dại, sau đó cả người lạnh run, lão giãy giụa trợn to hai mắt, nhưng tầm nhìn vẫn tối đi – giống như có một loại sức mạnh không thể kháng cự đang kéo lão xuống.

Tay Vu Khâu Phong vô thức túm cỏ mọc dưới đất, nhổ tận gốc cỏ kia, nắm lấy như co giật. Bỗng nhiên, lão nhìn thấy một đôi giày dừng lại trước mắt, Vu Khâu Phong cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng không thấy rõ là ai, miệng phát ra vài âm vỡ vụn: “Cứu... cứu... cứu...”

Người kia tựa hồ ngồi xổm xuống bên cạnh lão, mở miệng nói: “Bình Giang liễu sắc thanh, hoa nguyệt dao tương thủ. Tuế tuế phục niên niên, phùng thử... phùng thử cái gì?”

Vài câu từ ngữ nhẹ nhàng bâng quơ ấy như thể sấm sét, nháy mắt nổ tung bên tai lão, Vu Khâu Phong ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, vẫn chẳng nhìn rõ diện mạo người ấy, dường như sinh ra ảo giác, ngay cả người nói chuyện là nam hay nữ cũng không biệt được, chỉ mang máng nhớ... có một cô nương thích mặc áo xanh, cười “khanh khách”.

Liễu Thiên Xảo, một nữ nhân xấu xí cỡ nào, còn si tâm vọng tưởng được ở bên mình. Nàng ta là một kẻ ngốc, chỉ cần một cây quạt, một bài từ, là có thể dụ được nàng khăng khăng một lòng.

“Phùng thử... băng tiêu hậu.” Những câu thuận miệng ngâm ra mà lão đã quên lãng từ lâu, bỗng nhiên thức tỉnh trong ký ức vào khoảnh khắc sống chết giao nhau, “Kỷ hồi thương hải bình, sơn tuyết... biệt vân tụ. Nhất nhãn... nhất nhãn vạn niên khinh, duy thử tâm... duy thử tâm... như... cựu...”

Chớp mắt đã vạn năm, chỉ có lòng này là vẫn như xưa.

Lão chỉ thuận miệng nói, mà nàng khắc ghi đến chết. Lão cả đời tính kế người khác, bị người khác tính kế, chỉ từng có một nữ nhân như vậy thật lòng với lão, bỏ lỡ rồi là chẳng còn nữa.

Môi Vu Khâu Phong khe khẽ hé ra rốt cuộc không nhúc nhích nữa, các ngón tay bấu cỏ xanh dính đầy nước bùn, hai mắt vô thần nhìn về một bên, đồng tử đã rã rời, mang theo thề non hẹn biển lão không biết chân tình giả ý, chiếu rọi con đường u minh thập vạn uy nghiêm, âm u lạnh lẽo.

Bụi về bụi, đất về đất.

Chu Tử Thư ngồi xổm bên cạnh lão một hồi, ánh mắt nhìn xuống giống như đang suy nghĩ điều gì, sau đó thở dài đưa tay vuốt mắt lão, nói không mấy thành ý: “Đa tạ ông đã cho ta biết.”

Rồi đứng dậy đi theo tung tích của Độc Hạt.

 

Triệu Kính tập kết các lộ anh hùng Trung Nguyên, lấy danh nghĩa “giúp đỡ chính đạo, báo thù rửa hận”, muốn tái chiến núi Phong Nhai. Thề ước “không được vào, không được ra” ba mươi năm trước đã bị phá vỡ, trong thế đạo yêu nghiệt ùn ùn này, sắp sửa bắt đầu một cuộc tẩy trừ triệt để.

Cùng lúc đó, một nhân vật rất lâu không xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người đã đến núi Phong Nhai.

Núi Phong Nhai non cao chót vót, vờn quanh tứ phía, giữa có dãy Thanh Trúc.

Đang vào đầu hạ, cỏ cây mới bắt đầu xanh um tươi tốt, chim chóc hoành hành, một con đường nhỏ quanh co thông thẳng vào trong cốc, nếu không phải có bốn chữ “sinh hồn dừng bước” rất to ở lối vào, thì thật sự giống một chốn đào nguyên phong cảnh tuyệt đẹp.

Đây chính là Quỷ cốc.

Một bóng người dong dỏng xuất hiện cạnh tấm bảng đá ấy, ngẩng đầu nhìn một lúc, trên mặt thoáng hiện lên nét cười.

Chính là Ôn Khách Hành, không biết y đi đường nào mà đến Quỷ cốc trước một bước so với tất cả mọi người. Y dắt một thớt ngựa toàn thân đen tuyền, súc sinh ấy như có linh tính, sốt ruột bước chậm lại ở nơi gần tấm bảng đá, giống như không muốn đi vào.

Ôn Khách Hành cười cười, đưa tay cọ mặt ngựa, nhất tịnh tháo hết yên cương hàm thiếc, vỗ người nó một phát, nói: “Đi đi.”

Con ngựa kia dường như hiểu tiếng người, chớp đôi mắt to nhìn y một hồi, chạy chầm chậm vài bước, giống như lại có chút quyến luyến không nỡ rời xa mà quay đầu nhìn nam nhân, thấy y phất tay với mình, bấy giờ mới rảo bước chạy đi.

Ôn Khách Hành đứng tại chỗ một lúc, cười gằn nói: “Sinh hồn dừng bước...” Y phất tay, trong tay áo như có một luồng kình phong, sắc bén sượt qua đá phiến, “ầm” một tiếng, bốn chữ bị y chà mất ba, mảnh vỡ ào ào rơi xuống, tiếng nổ kia giống như cuốn theo tiếng gió xâm nhập Quỷ cốc, vang vọng không ngừng.

Chốc lát, một bóng xám từ hư không chui ra, tiếng la trong miệng cực kỳ chói tai, giống như mảnh sắt cọ vào nhau, khiến người ta nổi hết da gà lên, gã nói the thé: “Kẻ nào cả gan xông vào...”

Đoạn còn lại bị kẹt trong họng gã, bóng xám nọ đứng ở nơi cách Ôn Khách Hành ba trượng, thấy rõ là ai đến, trên mặt tích tắc lại sinh ra thần sắc cực kỳ sợ hãi không thể tả thành lời, trong cổ họng kêu “ặc ặc”, cơ hồ thanh không thành điệu: “Cốc, cốc, cốc... cốc chủ.”

Gã lập tức có phản ứng, quỳ thụp xuống, đầu rạp xuống giống như sắp vùi vào trong đất, giọng run run nói: “Cung nghênh cốc chủ.”

Ôn Khách Hành chẳng buồn nhìn gã một cái, thản nhiên nói: “Lão Mạnh và Tôn Đỉnh về chưa? Gọi họ đến gặp ta.”

Y không hề chờ tiểu quỷ này trả lời, đi thẳng qua trước mặt gã, nhưng tiểu quỷ áo xám kia giống như đã trải qua một hạo kiếp sinh tử, mãi đến khi y đi rất xa rồi, mới nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trên mặt gã dần dần hiện lên vẻ thù hằn, gã đứng dậy, yên ắng ẩn vào rừng – cốc chủ Quỷ cốc, đó mới là kẻ điên thật ác ma thật, y hỉ nộ vô thường, một khắc trước còn cười khanh khách nói chuyện với người ta, một khắc sau đầu đối phương có thể đã bị y lấy mất rồi.

Ngoại trừ Tử Sát y nuôi từ nhỏ đến lớn, rất nhiều năm rồi chẳng ai dám thở mạnh một tiếng trước mặt y, bởi vì y là kẻ điên, y không yêu gì hết, giống như không có dục vọng, cả người như một cỗ máy chỉ biết giết chóc.

Không ai có thể lấy lòng y, không ai biết y đang nghĩ gì, không ai biết y muốn gì, không ai biết khi nào y làm khó làm dễ, không ai biết làm sao tránh thoát một đòn của y.

Người ngoài hoàn toàn không biết gì, nhưng nơi này là vùng đất của ác quỷ.

Không có đạo nghĩa, không có nhân tính, chỉ có cá lớn nuốt cá bé – y mạnh, cho nên y có thể làm gì tùy thích, dù y chỉ đứng nhìn phong cảnh, nói chuyện nhà chuyện cửa, cũng sẽ khiến người ta như gặp đại địch.

Bởi vì thông thường mà nói, sói chẳng có kiên nhẫn để nói chuyện nhà chuyện cửa với thỏ.

Nhưng dù kẻ điên này thoạt nhìn không giống người, y chung quy cũng là người, ánh mắt tiểu quỷ áo xám lóe lên – hiện giờ kẻ điên này đã tự mình đi đến đường chết, chỉ là y còn chưa tự biết mà thôi.

Chưa đầy ba khắc, Lão Mạnh đã chạy tới Diêm La điện, trong đại điện không hề có những kẻ không phận sự, chỉ có một mình Ôn Khách Hành, một thị nữ lạ mặt đứng bên cạnh, Ôn Khách Hành đã thay bộ quần áo gió bụi đường xa, khoác trường bào màu tối, uể oải ngồi trên chiếc ghế rộng lớn.

Tóc y xõa xuống giống như là mới gội, thị nữ bên cạnh đang chải cẩn thận.

Non nửa khuôn mặt Ôn Khách Hành giấu dưới mái tóc đen nhánh, khóe miệng hãy còn mỉm cười, đỏ thẫm, trường bào kia được thắt qua loa bằng một chiếc đai lưng màu đỏ sậm, cả người lại có vài phần yêu khí.

Lão Mạnh âm thầm tính kế y, biết mình nắm chắc thắng lợi, nhưng nhìn dáng vẻ này của y, không biết vì sao lại sinh ra mấy phần ớn lạnh từ trong xương, miễn cưỡng trấn tĩnh, cung kính quỳ xuống, cúi xuống tránh né ánh mắt Ôn Khách Hành, cao giọng nói: “Cung nghênh cốc chủ.”

 

Quyển IV: Xem xong rồi những ân, oán, tình, thù

Chương 70: Đêm trước

Ánh mắt Ôn Khách Hành nhìn xuống, y hơi nghiêng đầu, tựa như một đứa trẻ tò mò đánh giá Lão Mạnh, như thể mình mới lần đầu tiên nhìn thấy lão vậy. Lão Mạnh cố gắng quỳ ở đó, chưa bao lâu lão đã bắt đầu hoài nghi rằng mình sẽ không thể kiềm chế mà run rẩy...

Không, còn chưa đến lúc, đơn đả độc đấu mình tuyệt đối không thể thắng được nam nhân này, lão cần nhờ cậy...

Ôn Khách Hành bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hửm, Tôn Đỉnh đâu?”

Lão Mạnh biết y vừa bắt đầu chắc chắn sẽ hỏi vấn đề này, vì thế không hề hoảng loạn, nói ra đáp án đã chuẩn bị sẵn sàng – từ cuộc nội đấu của Cao Sùng, Triệu Kính, đến sự xuất hiện của Tiết Phương, lại đến Tôn Đỉnh nóng vội làm bừa và tới nay không rõ sống chết.

Ôn Khách Hành “a” một tiếng, nói không nặng không nhẹ: “Theo như ngươi nói thì rất có thể Tôn Đỉnh đã tổn chết ở trong đây rồi?”

Lão Mạnh cúi đầu nhận lỗi: “Là thuộc hạ làm việc không tốt.”

Ôn Khách Hành im lặng, bốn bề yên tĩnh cực kỳ, Lão Mạnh không nhịn được muốn ngẩng đầu xem phản ứng của y, lại kìm nén gắt gao – khoảng thời gian tám năm, nam nhân này từ lâu đã là sự tồn tại làm người ta run rẩy, lúc y im lặng mới càng khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

Nhưng ai ngờ, lão đợi cả buổi, lại nghe thấy Ôn Khách Hành nhẹ nhàng buông ra một câu: “Khách khứa đã muốn đến, thì ngươi cứ xuống chuẩn bị đi, đều là giang hồ danh túc, đừng thất lễ.”

Lão Mạnh rốt cuộc không thể kiềm chế ngẩng đầu nhìn y một cái, lão ôm suy nghĩ lột da, nào ngờ đối phương buông tha cho lão dễ dàng như vậy.

Ôn Khách Hành hỏi với khuôn mặt không cảm xúc: “Ngươi còn chuyện gì nữa?”

Lão Mạnh vội rạp đầu xuống đất, nói: “Vâng, thuộc hạ cáo lui.”

Lão khom người cúi đầu, quay về phía Ôn Khách Hành mà lùi đến cửa, bấy giờ mới lại cung kính hành lễ lần nữa, muốn quay người rời khỏi, song Ôn Khách Hành như bỗng nhiên nhớ tới điều gì, gọi giật lại: “Đợi một chút, ngươi khoan đi đã.”

Gò má Lão Mạnh hơi co rúm lại, lão không dám ngẩng đầu lên, theo lời dừng bước.

Ôn Khách Hành nói với một chút ý cười: “A Tương mới tìm được nhà chồng, ta đã đồng ý cho hai con phố rưỡi của hồi môn, ngươi đi chuẩn bị cho ta, đừng bủn xỉn quá.”

Lão Mạnh khom người đáp: “Vâng.”

Lão lui ra ngoài, đến dưới ánh mặt trời, bấy giờ mới khẽ khàng lau mồ hôi lạnh trên mặt, đanh mặt lại đi khỏi. Trong lòng Lão Mạnh bỗng nhiên ập xuống một tầng dự cảm xấu, cứ cảm thấy dường như nam nhân kia đã nhìn thấu điều gì... Trước mắt lão nắm chắc bảy, tám phần, nhưng vẫn có một vài rủi ro, ví dụ như Điếu Tử Quỷ Tiết Phương đến nay không biết tung tích.

Kế hoạch của Lão Mạnh cũng rất đơn giản – lão biết loại như Tiết Phương là sẽ tuyệt đối không tìm đến người trong danh môn chính phái, trước kia duyên số đẩy đưa từng có tiếp xúc với Triệu Kính, lần này ở gần được lợi, để Triệu Kính lầm tưởng chìa khóa trên tay mình, vậy là có sự kết minh ban đầu. Giờ đây ngoại địch đã đi hết, Lưu Ly giáp đầy đủ, kết minh tự nhiên sụp đổ, phải đấu một trận với Triệu Kính, xem rốt cuộc ai là người cuối cùng mở võ khố... Hoặc là sống, hoặc là chết.

Lão đẩy Ôn Khách Hành ra vào lúc này, chính là để họ đấu một trận không chết không ngừng, Tiết Phương cầm chìa khóa giấu đầu lòi đuôi chẳng lẽ thật sự có thể ẩn ẩn nấp nấp mãi đến bây giờ? Hắn cầm chìa khóa chính là để mở võ khố, trước mắt Lưu Ly giáp xuất hiện hết, Lão Mạnh không tin Tiết Phương còn có thể nhẫn được.

Không sai, một mục đích khác của trận chiến này, chính là muốn dụ Tiết Phương ra, đến lúc ấy lão ngồi làm ngư ông đắc lợi, còn có nhân thủ của Độc Hạt để dùng.

Sau khi Lão Mạnh lui ra, Ôn Khách Hành đưa tay nghịch lá của một gốc hoa trồng trong chậu bên cạnh như trêu động vật nhỏ. Thị nữ cẩn thận chải đầu cho y, bỗng nhiên nàng vô tình kéo đứt một sợi tóc của Ôn Khách Hành, nam nhân hơi cau mày, thị nữ lập tức quỳ thụp xuống đất, cả người run rẩy như chiếc lá mong manh trong gió lớn, tiếng nói như tơ nhện: “Cốc chủ... nô tỳ...”

Ôn Khách Hành nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm nàng lên, thấy thiếu nữ này sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vậy là thở dài nói: “Thế nào? Đắc tội với người khác, bị người khác dùng làm quỷ chết thay đẩy tới hầu hạ ta?”

Trên mặt thiếu nữ gượng ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nàng gượng gạo nói: “Hầu hạ cốc chủ, là... là phúc phận của nô tỳ, là...”

Ánh mắt Ôn Khách Hành lạnh đi, y buông tay thả nàng ra, thản nhiên nói: “Không vui lòng thì cứ nói không vui lòng, nếu ta là ngươi, chắc chắn cũng chẳng muốn đến trước mặt một đại ma đầu để chịu chết. Nhưng mà ngươi kỳ thực...”

Y nhìn thiếu nữ run run rẩy rẩy như sắp bị hù chết, lời nói bỗng nhiên dừng lại, mất đi hứng thú nói chuyện với nàng. Ôn Khách Hành đứng dậy, khom lưng nhặt chiếc lược rơi dưới đất, khoát tay nói: “Ngươi đi đi.”

Thiếu nữ thoạt tiên ngẩn ra, sau đó mừng rỡ như điên, quả thực giống như là tránh được kiếp nạn mà ngẩng đầu nhìn y, lại lập tức kiềm chế biểu cảm của mình, không dám biểu hiện quá rõ ràng, nhỏ giọng trả lời một câu: “Vâng.”

Rồi nhanh chóng chạy mất, chỉ sợ y đổi ý.

Diêm Vương điện rộng lớn, chỉ còn lại mình y và một chậu hoa, thật sự hệt như âm phủ, chẳng có lấy một tẹo hơi người.

Ôn Khách Hành cảm thấy tâm trạng của mình dường như đều bị những người này phá hỏng rồi – y từng vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh này, xung quanh không có ai, y mới cảm thấy an toàn, cảm thấy yên tâm, nhưng đi ra ngoài một vòng trở về, y lại thấy nơi từng ở suốt tám năm này quá ngột ngạt.

“Kỳ thực các ngươi không cần lo lắng đâu,” Ôn Khách Hành lặng lẽ nghĩ thầm, “chờ ta tìm được con đường thật sự trở về nhân gian rồi, sẽ trở lại làm người, trở thành giống ta khi ở ‘bên ngoài’, vừa tùy tính vừa tốt tính, không còn hỉ nộ vô thường, không còn điên điên khùng khùng, không còn giết người tùy ý. Cũng sẽ... có một người bầu bạn với ta... y không sợ ta, ta cũng tốt với y, người có thể bên nhau suốt đời...”

Y cụp mắt xuống, giống như nhớ tới điều gì, trên mặt hiện lên một nụ cười không u ám cũng chẳng lạnh lùng, nhẹ nhàng thả cái cây đang cuộn tròn kia ra.

Sống – đây là một từ tốt đẹp nhường nào.

 

Chu Tử Thư trước mắt trông hơi thảm hại, dù là ai truy tung đám Độc Hạt này hơn nửa tháng cũng sẽ không dễ coi lắm, nhưng việc này đối với y không tính là quá vất vả.

Thuốc của Đại vu là thuốc tốt, gần như thuốc đến bệnh trừ, nói áp chế độc của Thất Khiếu Tam Thu đinh là có thể áp chế ngay, đau đớn lúc nửa đêm mỗi ngày tất phải phát tác mất nửa cái mạng bỗng nhiên mất đi, vẫn khiến y hơi không quen. Vả lại y cũng chẳng phải là người yếu ớt, nhiệm vụ cần y tự thân xuất mã trong Thiên Song bình thường đều vất vả hơn nhiều.

Sau hơn nửa tháng, đám Độc Hạt dừng lại trong trấn nhỏ cách núi Phong Nhai ba mươi dặm, Hạt Tử ra lệnh một tiếng, tất cả Độc Hạt được huấn luyện nghiêm chỉnh đều thay bộ quần áo đen kịt ra, ăn mặc thành đủ các hạng người, giống như nhỏ một giọt nước vào đám đông, nhanh chóng “biến mất” trong trấn nhỏ.

Chu Tử Thư bắt chước làm theo, trấn nhỏ không mấy nổi bật này lập tức cuồn cuộn sóng ngầm dưới vẻ ngoài yên bình.

Hạt Tử dường như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ttnk