-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Trương Chân Nguyên bị tiếng sấm làm tỉnh giấc, điều này rất hiếm khi xảy ra.

Hắn nghe thấy từ phòng khách truyền đến âm thanh kim loại rơi xuống đất, kèm theo một tiếng rống giận, chuyện này đã quá quen thuộc. Đồng hồ quả lắc trong phòng khách điểm tám giờ sáng, hắn tính toán còn có thể ngủ thêm một lúc nữa, vừa mới trùm chăn che kín đầu chuẩn bị ngủ tiếp trong cơn bão táp, bao tử hắn tự dung vang lên không đúng lúc.

Ngay lập tức, chiếc gối ôm của Hạ Tuấn Lâm đập mạnh về phía hắn – dĩ nhiên hắn chưa lo liệu trước chuyện này, Trương Chân Nguyên rón rén từ trên giường lần mò xuống mở cửa phòng.

Bụng lại sôi, và lần này chiếc gối của Nghiêm Hạo Tường cũng bay tới. Hắn tức giận đóng sầm cửa lại sau lưng tỏ ý kháng cự đôi cẩu* nam nam chỉ biết ngủ thẳng cẳng đến tận khi mặt trời mọc. Thậm chí còn không như thường lệ là tốt lòng nhặt gối cho chúng, phủi bụi rồi ném trả lại giường. (*đôi cẩu: cặp đôi yêu nhau)

Khi cánh cửa dần khép lại còn một khe hở sét lại nhẫn tâm đánh xuống. Hắn nghe được giọng nói rất nhỏ của Hạ Tuấn Lâm. "Anh Tường, em sợ." Hắn biết Nghiêm Hạo Tường có thể sẽ ôm Hạ Tuấn Lâm vào lòng hoặc duỗi cánh tay ra trấn an người kia. Hai người họ thường làm như thế. Mà bất kể là khả năng nào đi chăng nữa, đối với Trương Chân Nguyên tình yêu không quan trọng.

Bởi vì ngay lúc này, dù chỉ vừa mới qua vài phút mà hắn đã cảm thấy não bộ gần như trì trệ vì đói.

Hắn xoa xoa thái dương rồi đến phòng khách để chống chọi với ngày mới và cả cuộc chiến vẫn còn đang lên men.

Đập vào mắt hắn đầu tiên là đôi chân dài trắng nõn của Đinh Trình Hâm bọc trong chiếc áo ngủ rộng quá cỡ, thoải mái buông thả đung đưa trên mặt đất. Mã Gia Kỳ ngồi phía sau dựa trên lưng ghế dựa, thờ ơ – anh ta vẫn luôn như vậy, thấy Trương Chân Nguyên đi tới anh ta mới chậm rãi mở lời quan tâm. "Dậy rồi à?"

Đinh Trình Hâm bước đến trước mặt Trương Chân Nguyên, mắt hồ ly xinh đẹp cong lên nhìn hắn. "Hạ Nhi và Hạo Tường đâu?". Từ góc nhìn của Trương Chân Nguyên, hắn có thể nhìn thấy cảnh xuân* lộ ra từ dưới cổ áo lỏng lẻo của Đinh Trình Hâm, và bờ môi còn ứa nước như thể vừa kết thúc một nụ hôn. (*cảnh xuân: dấu vết ái muội)

Hắn luôn cảm thấy Đinh Trình Hâm gầy đến đáng sợ, quyết định lùi về sau không dám nhìn lâu.

"Kiểu gì chẳng biết là chưa dậy." Lưu Diệu Văn đá cái tô xuống đất rồi lộn vòng nằm trên sô pha gần đó.

"Em ném cái tô thì được gì?" Lần này là một tông giọng trầm thấp nhẹ nhàng. Ngồi trên ghế sô pha, Tống Á Hiên cúi xuống cầm cái tô vừa nãy lên, nhưng giọng điệu rõ là có hàm ý khác.

"Nếu không thì làm thế nào, trút giận lên Tiểu Mã sao?" Đinh Trình Hâm nghịch chiếc vòng bạc trên tay, chiếc vòng quá to so với cánh tay gầy guộc của anh, rộng đến mức có thể lọt xuống tới khuỷu tay. Khuôn mặt xinh đẹp pha nét dịu dàng, ấy thế mà giọng điệu sắc bén không chứa một chút nhân từ.

Đầu hắn lại nhói lên cơn đau, bụng đói cồn cào, hắn không có thời gian ở đây so đo với đám thần kinh này. Trương Chân Nguyên nhìn đống hỗn độn trên mặt đất. "Ai lấy đồ ăn tôi để trong tủ lạnh tối hôm qua ra đây?"

"Là em. Em định hâm nóng cho anh, nhưng vừa mới..." Trương Chân Nguyên khó nhìn ra được lời xin lỗi chân thành từ trong ánh mắt Tống Á Hiên, hắn khều cái bát vừa bị Lưu Diệu Văn đá lăn ra sàn, không cảm thán được gì.

"Cậu lấy cho ai không cần phải giải thích đâu." Đinh Trình Hâm chậm rãi dũa móng tay.

"Anh có ý gì?" Giọng Tống Á Hiên cao lên.

"Im hết đi!" Trương Chân Nguyên quát xong cảm thấy trước mặt đều mờ ảo, vịn bàn nén chịu cơn choáng váng bất thình lình ập đến. "Tôi chịu đủ rồi, mấy người không thể bình thường một ngày được sao?"

Lần này họ không nói nữa, ngay cả Lưu Diệu Văn cũng chỉ hừ mũi ngồi xuống cạnh Tống Á Hiên hờn dỗi. Trương Chân Nguyên mở cửa phòng bếp vơ vét những thứ còn sót lại trong tủ lạnh có thể giúp hắn chống đỡ qua buổi sáng. Tống Á Hiên len lén theo sau, thành thục lấy ra một chiếc hộp màu trắng trong tủ lạnh có viết SONG đưa cho Trương Chân Nguyên. "Bữa sáng sắp đến rồi, anh ăn tạm cái này trước đi."

Trương Chân Nguyên cảm kích nhìn đối phương, vừa bật lò vi sóng vừa hỏi. "Sáng nay đã xảy ra chuyện gì?"

"Không biết anh Mã tìm thấy chiếc vòng ở đâu, Đinh Nhi mượn xem rồi đeo luôn." Tống Á Hiên chậm rãi kể lại nhưng cũng một mực tố cáo. "Em nói cho em xem nữa. Dù sao anh Mã cũng chưa cho anh ta thế nên em mới đi xin Tiểu Mã. Đinh Nhi ngược lại còn tức giận. Anh ấy tức giận vì cái gì chứ? Tụi emđang nói chuyện thì bị Lưu Diệu Văn thấy được."

"Thằng nhóc trách anh Mã cố tình dây dưa với em?" Trương Chân Nguyên mở hộp ra mùi thơm của cơm rang bốc lên, hắn vừa ăn vừa nói, cuối cùng cũng lấy lại được khả năng tư duy.

"Anh cũng biết Lưu Diệu Văn nóng tính rồi. Em ấy luôn cho rằng em và anh Mã có quan hệ quá thân mật." Tống Á Hiên cúi đầu than thở. "Nhưng mà dạo này Đinh Nhi và em ấy cũng thân thiết lắm."

Trương Chân Nguyên không có hứng thú tiếp tục chủ đề này nữa, hắn biết Tống Á Hiên cũng không trong sạch vô tội như những gì thằng bé kể, nhưng hắn không có ý định hay cần phải đào sâu vào. Bọn họ luôn như vậy, đột nhiên cãi nhau rồi đột nhiên làm hòa, đem một tiết mục tầm thường nhỏ xíu diễn đến đặc sắc phấn khích, hắn cảm thấy không có hứng thú, và cũng biết rõ không có việc gì mà bọn họ có thể làm tốt hơn.

Thay vào đó hắn mới là "người bình thường" duy nhất bị gạt bỏ khỏi cái bọn họ cho là thú vui tiêu khiển này.

Đến bây giờ Trương Chân Nguyên vẫn còn nhớ cái liếc mắt lạnh lùng của Mã Gia Kỳ nhìn hắn, anh ta luôn cao ngạo như vậy, khiến cho Trương Chân Nguyên không khỏi lạnh sống lưng.

Mã Gia Kỳ từng nói: "Đừng quá tỉnh táo." Rồi mỉm cười vỗ vai hắn như chưa có chuyện gì xảy ra. "Chân Nguyên Nhi, thà ngốc một chút lại tốt."

"Hôm nay trên TV có dự báo mưa bão gì không?" Vào lúc 7h30 hàng ngày, đường truyền duy nhất mà họ có thể nhận được là dự báo thời tiết trong ngày.

"Có. Hồi sáng em xem và nó nói rằng hôm nay sẽ lại có mưa lớn. Sau đó anh Tiểu Mã đến phòng khách đọc sách nên em tắt TV." Tống Á Hiên chớp mắt lè lưỡi tinh nghịch. Trương Chân Nguyên biết biểu hiện đó có ý nghĩa gì: Em là người hiểu rõ anh Mã nhất.

Trương Chân Nguyên thở dài, ném cái hộp cơm đã xử xong vào thùng rác, xoa đầu Tống Á Hiên nói lời cảm ơn.

Hắn thực sự phải trở về phòng để nghỉ ngơi hồi phục một chút, sẵn tiện gọi hai người Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm dậy.

Sau cùng, hắn vừa chậm rãi đi về phòng vừa nghĩ, bữa sáng hôm nay sẽ là gì nhỉ?

02.

Hạ Tuấn Lâm dụi mắt ngồi dậy từ bên cạnh Nghiêm Hạo Tường, Trương Chân Nguyên mở rèm cửa nhưng không có ánh sáng mặt trời nào chiếu vào như mọi khi.

"Vẫn chưa hết mưa sao?" Hạ Tuấn Lâm nheo mắt nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, những đám mây nặng nề đen kịt bao phủ toàn bầu trời.

"Hiên Nhi xem dự báo thời tiết và nói rằng hôm nay sẽ lại mưa cả ngày." Trương Chân Nguyên vén rèm lên, hắn vẫn luôn như vậy, một bộ dáng không nhanh không chậm. "Dậy ăn sáng thôi."

Nơi bọn họ sống giống như một cơ sở chăn nuôi với nhiệt độ ổn định, ít khi có thời tiết khắc nghiệt ảnh hưởng đến sự phát triển của họ. Hạ Tuấn Lâm cau mày nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, ít nhất là có gì đó bất thường đang âm thầm sản sinh ra, cậu không thể nói rõ nó là cái gì chỉ là nhờ vào trực giác nhạy cảm suy đoán.

Mặc kệ đi, Hạ Tuấn Lâm nghĩ vậy rồi lại nằm xuống, dựa vào nửa cánh tay Nghiêm Hạo Tường. Suy nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa, cậu lười lo lắng vì chuyện còn chưa xảy ra. Dù sao cậu cũng chỉ là người vô hình trong bảy người, chỉ cần đảm bảo giấc ngủ của mình an ổn là được.

Nghiêm Hạo Tường nhích lại gần, dụi những lọn tóc rối vào mặt cậu. "Không sao đâu, đừng sợ, chỉ là sấm sét thôi. Đợi anh làm nút tai cho em."

Hạ Tuấn Lâm bật cười, đẩy người ra. "Vậy thì anh phải tỉ mỉ chút, tai em rất dễ bị dị ứng."

Nếu có ngày đó, cậu vô thức gõ ngón tay lên bệ cửa sổ hai lần, cơ thể lại mềm nhũn tựa vào giường.

Có lẽ cũng sẽ không có gì tồi tệ hơn bây giờ, nhưng nếu thực sự có ngày đó, cậu nghĩ, cậu cũng muốn Nghiêm Hạo Tường có thể sống tốt.

Hai người thu dọn xong đi ra ngoài, đồ ăn đã đến, Mã Gia Kỳ đứng ở cửa phát cho bọn họ, trên túi của mỗi người đều có viết tên. Mã Gia Kỳ đưa cho Hạ Tuấn Lâm phần của cậu. "Hôm nay mọi người ăn cùng nhau đi?" Anh ta tiếp tục cúi đầu lấy phần của Nghiêm Hạo Tường, như thể vừa nãy là thuận miệng hỏi.

Lông mày của Hạ Tuấn Lâm khẽ nhướn lên, cậu nắm dây buộc ở miệng túi, hạ mí mắt theo dõi phản ứng của Mã Gia Kỳ. Rõ ràng là khéo léo cự tuyệt, lời từ miệng lại thân thân thiết thiết. "Thôi, em và anh Tường với Tiểu Trương Trương về phòng ngủ ăn. Sao vậy, hôm nay anh Mã có chuyện gì lớn cần thông báo sao?"

Cậu hài lòng nhìn khóe miệng cong lên hoàn hảo của Mã Gia Kỳ bị đứt một vết nứt nhỏ, sụp đổ từng mảnh.

"Đã lâu rồi mọi người chưa ăn cùng nhau. Cùng nhau cho vui." Đúng như dự đoán, khi Mã Gia Kỳ ngẩng đầu đưa túi đồ cho Nghiêm Hạo Tường đã khoác lên chiếc mặt nạ tinh xảo. "Anh Tường thấy sao?"

Hạ Tuấn Lâm cảm nhận được Nghiêm Hạo Tường lại gần mình một bước, khẽ chạm phần thắt lưng cậu, không cần quay đầu cũng có thể đoán được biểu cảm trên khuôn mặt Nghiêm Hạo Tường – hoàn hảo như Mã Gia Kỳ, cũng khiến người ta chán ghét.

"Tôi theo ý Hạ Nhi." Thanh âm từ tính của Nghiêm Hạo Tường gần như thiêu đốt tóc gáy cậu.

Hạ Tuấn Lâm thở dài trong lòng, cậu quá buồn ngủ, quá lười suy nghĩ, trước sau gì cũng không muốn hòa vào trò chơi đấu mắt như đùa với lửa này, chưa kể cậu còn cần được cõng.

"Vậy thì chúng ta cùng ăn đi." Cậu bại trận, đẩy vai Nghiêm Hạo Tường. "Anh đi gọi Tiểu Trương Trương đi."

Bảy người cùng nhau ngồi xuống bàn ăn dài, Mã Gia Kỳ ngồi ở ghế chủ nhà, những người khác tản ra hai bên. Không một ai đưa tay mở gói đồ trước mặt, tất cả đều trầm mặc.

Nội tâm Hạ Tuấn Lâm cười nhạo, đúng thật là cảnh tượng vui vẻ.

Cuối cùng vẫn là Mã Gia Kỳ phá vỡ im lặng. "Ăn đi chứ?" Giọng nói của hắn vẫn là ôn hòa ý cười, tiên phong mở đồ ăn của mình.

Âm thanh xé túi đồ ăn thưa thớt vang lên trong phòng ăn, Hạ Tuấn Lâm dùng nửa người chặn Nghiêm Hạo Tường ngồi bên cạnh, tay đồng thời chắn tầm nhìn của Tống Á Hiên.

Không có gì khác biệt so với trước đây, vẫn là ba hộp sữa, vài miếng vụn canxi và ngũ cốc trái cây. Mấy tấm ghi chú dưới đáy cũng là nội dung cũ.

"Thầy Tiểu Hạ phải cao thêm nữa!"

"Hạ Tuấn Lâm ăn nhiều một chút!!"

"Uống nhiều sữa sẽ giúp phát triển cơ thể!!"

Hạ Tuấn Lâm ném tờ giấy sang bên cạnh hộp cơm, thoải mái để Tống Á Hiên ở phía đối diện nhìn, không có gì phải che giấu cả.

Cậu cắm ống hút, ung dung đưa mắt quan sát sáu người còn lại.

Nghiêm Hạo Tường ở bên cạnh không có biểu cảm gì đặc biệt.

Tống Á Hiên tuy rằng đang khống chế cảm xúc nhưng bàn tay mở túi vẫn run rẩy, khi nhận được tờ giấy của mình, cậu ta rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Diệu Văn ở bên cạnh cậu ta, Hạ Tuấn Lâm ngạc nhiên khi thấy cậu nhóc cũng đang cẩn thận nhìn túi của Tống Á Hiên.

Hạ Tuấn Lâm thậm chí không thèm nhìn Mã Gia Kỳ vì biết rằng vẻ mặt anh ta sẽ chẳng có gì thay đổi, nhưng khi ánh mắt chạm tới nơi Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm, mí mắt không nhịn được run lên.

Đinh Trình Hâm đã thay quần áo, thời tiết nắng nóng* nhưng anh vẫn mặc quần dài áo dài tay, bàn tay Mã Gia Kỳ đặt trên tay anh xoa nhẹ nhàng, hộp đồ ăn của họ đều đã mở ra. Cậu thấy Đinh Trình Hâm đang đổ mồ hôi lạnh, và anh ấy khó có thể kiềm chế được biểu hiện sợ hãi trên khuôn mặt vốn đã tái nhợt của mình, đôi đồng tử xinh đẹp mở to hệt như một con thỏ sợ hãi. (*hơi cấn khi ở trên tác giả nói trời mưa mà xuống đây lại thành nắng nóng?)

Hạ Tuấn Lâm không thể không nghĩ, Đinh Trình Hâm rõ ràng so với mình càng giống thỏ, một con thỏ sắp chết – cậu không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, có thể là bởi vì khuôn mặt xinh đẹp của Đinh Trình Hâm hôm nay trắng bệch không có sức sống – con thỏ sắp chết. Nhẩm nghĩ trong đầu như thế, cậu uống thêm một ngụm sữa.

Hạ Tuấn Lâm từ từ dời tầm mắt sang Trương Chân Nguyên, người đã bắt đầu ăn như hổ đói.

Chẳng có gì thú vị, một căn phòng có quá nhiều vấn đề và một Tiểu Trương Trương không quan tâm thứ gì khác khi đang ăn. Hạ Tuấn Lâm ườn ra bàn, mắt nhắm hờ trong khi vô thức nhai, từ bỏ giao tiếp, áp suất thấp trong phòng ăn hệt như đám mây mưa mù mịt ngoài trời.

Cậu phát hiện mình đã sắp quên mất cái hồi đám người bọn họ nhiệt tình náo nhiệt ngồi ở bàn ăn nói chuyện phiếm chơi game là khi nào.

Một trận sấm khác giáng xuống.

Hạ Tuấn Lâm biết có điều gì đó đã xảy ra, nhưng cậu quá lười để suy nghĩ.

03.

Nghiêm Hạo Tường ăn xong theo thường lệ trở về phòng nghỉ ngơi với Hạ Tuấn Lâm, đương nhiên hắn không thực sự nghiêm túc về việc làm thế nào để làm nút tai cho Hạ Tuấn Lâm.

Nghiêm Hạo Tường cũng thấy phản ứng bất thường trong ánh mắt Hạ Tuấn Lâm, ngạc nhiên là não bộ của hắn đã vận hành tốc độ suy tính yếu tố nào có thể dẫn đến dấu hiệu bất thường này.

Trời sinh hắn đã là một doanh nhân, từ ngày đầu tiên đến đây, hoặc thậm chí từ trước đó.

Nghiêm Hạo Tường là người cuối cùng bị giam giữ ở đây.

Vào thời điểm đó, những người ở đây đều chưa mất trí như bây giờ, ít nhất là sự điên rồ không quá rõ ràng.

Chỉ có hai kẻ điên, chí ít thì hắn đã nghĩ như vậy, chỉ có hắn và Mã Gia Kỳ, cái tên luôn treo một nụ cười ôn hoà trên môi, nhưng cũng chỉ có Mã Gia Kỳ là người xem thường mọi người với vẻ giễu cợt và khinh thường.

Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm giải thích các quy tắc của căn phòng.

1. Hàng ngày, bữa sáng sẽ được phát lúc 9h30, bữa trưa lúc 12h30 và bữa tối lúc 18h30.

2. Tất cả những thứ trong phòng được phân riêng và mỗi người chỉ được cho chứ không được trao đổi, đặc biệt là đồ ăn, chỉ được ăn một phần của mình, không ăn được thì cho người khác.

3. Chỉ được sống theo cách hệ thống chỉ định, không được phép tự ý đổi phòng.

4. Không được vi phạm bất kỳ điều luật nào của hệ thống.

5. Tuyệt đối không được trốn thoát bằng mọi cách, ra khỏi thang máy ở tầng dưới là cả một khu rừng, không ai có thể thoát ra khỏi khu rừng này nên mọi cố gắng đều vô ích.

"Không đổi phòng, không đổi đồ ăn và đồ dùng hàng ngày, không xuống lầu, nhất định phải ngoan ngoãn." Đinh Trình Hâm kết luận rồi nhún vai cười với Nghiêm Hạo Tường. "Cũng khá đơn giản."

Cho và trao đổi, một vòng tròn bảo toàn*. Các quy tắc được viết rõ ràng, và Nghiêm Hạo Tường đã bí mật quyết định cho riêng mình. (*một vòng tròn bảo toàn: một phép ẩn dụ các cá thể trong khu vực nội bộ cùng tương trợ và hợp tác để vượt qua giai đoạn khó khăn.)

Trong nháy mắt hắn có thể nhận ra rằng những người này đã tạo thành một vòng riêng biệt, mặc dù bọn họ đều nhiệt tình như nhau nhưng lại không có linh hồn nào chào đón hắn. Nghiêm Hạo Tường cũng có thể thấy rõ rằng Mã Gia Kỳ là trụ cột của tất cả những người này, bọn họ hết thảy đều che dấu biểu hiện chấp thuận hoặc phản đối của mình dưới sự dẫn dắt của Mã Gia Kỳ.

Những người còn lại, Đinh Trình Hâm có một sắc đẹp vô hạn của anh ấy, nhìn thôi cũng biết lòng dạ nguy hiểm – là người phụ thuộc vào Mã Gia Kỳ. Khi đó anh ấy còn chưa lợi dụng vẻ đẹp của mình như bây giờ, dịu dàng nhìn Nghiêm Hạo Tường không lộ vẻ câu dẫn rõ ràng.

Tống Á Hiên luôn rụt rè nấp sau mọi người, hay đố kị nhưng bản chất không làm hại người khác, đại khái vẫn là một nam sinh trung học hiểu chuyện hoà nhã.

Lưu Diệu Văn tính nết ngang ngược, hung hổ đến mức thô lỗ nhưng nhìn chung không có gì xấu xa, một học sinh cấp hai ngỗ nghịch.

Tính tình Trương Chân Nguyên hiền lành tốt bụng với tất cả mọi người, một người trung thực và rất thích ăn.

Mặc dù không ai thừa nhận, bọn họ cũng không tự giác mà sống theo phương thức của Mã Gia Kỳ, ỷ vào anh ta, và thậm chí bị anh ta kiểm soát ở một mức độ nào đó.

Duy nhất Hạ Tuấn Lâm là khác biệt, rất thích nói chuyện và rất gần gũi với mọi người, nhưng tính cách lại lười biếng. Thoạt nhìn tưởng chừng như là người vô hại nhất, nhưng Nghiêm Hạo Tường là người đầu tiên nhận ra đó là người cô lập nhất tập thể này, tỉnh táo và không bị thao túng, là người duy nhất có thể tổ chức một nhóm và biết nắm bắt cơ hội.

Đôi mắt đào hoa tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo khiến Nghiêm Hạo Tường cảm thấy run rẩy. Hạ Tuấn Lâm kịp thời che giấu hết thảy sự khôn khéo của mình, chỉ để lộ một mặt làm người ta tin tưởng. Ngay cả Nghiêm Hạo Tường cũng không đọc được tâm tư đối phương.

Ngay từ đầu Nghiêm Hạo Tường đã đưa ra quyết định cùng hội cùng thuyền với Hạ Tuấn Lâm, điều này có thể giúp hắn trở thành cá thể trung lập trong tập thể này.

Vì vậy trong bầy sao bọn họ, bọn họ hỗ trợ nhau nhưng cũng để tự do cho nhau, mà Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường đều thiếu cảm giác an toàn vừa vặn trở thành hai ngôi sao gần nhau nhất.

Những người xung quanh ngày càng trở nên điên cuồng, thường xuyên cãi vã rồi bất ngờ làm hoà, dần dần ngay cả sự khống chế của Mã Gia Kỳ cũng không còn tác dụng. Ác thú trong hắn dường như từng ngày một thức tỉnh, mong muốn chiếm hữu mọi thứ của Nghiêm Hạo Tường càng mãnh liệt hơn, có đôi khi một đêm hắn phải choàng tỉnh bảy hoặc tám lần để kiểm tra xem Hạ Tuấn Lâm có còn ở bên cạnh hay không. Thời gian tỉnh táo của Hạ Tuấn Lâm cũng rút ngắn, giọng nói càng ngày càng chậm đi.

Tuy vậy, hắn chỉ cần dựa vào đôi mắt sắc lạnh của Hạ Tuấn Lâm là có thể tìm lại lý trí cho mình, hắn biết mình hoàn toàn có thể nắm giữ được Hạ Tuấn Lâm, điều đó làm hắn an tâm.

Trương Chân Nguyên không biết đã đi đâu, Nghiêm Hạo Tường vươn tay giúp Hạ Tuấn Lâm che lỗ tai. "Lâm Lâm, đừng sợ, anh ở đây."

Hạ Tuấn Lâm mê man sắp ngủ tiếp, tay nhẹ nhàng chạm vào khuỷu tay Nghiêm Hạo Tường. "Anh nói nhiều quá đi."

Nghiêm Hạo Tường ghé vào tai đối phương một câu không đầu không đuôi, đôi tay kia có thể ngăn cách tiếng sấm chớp cũng có thể để lời thì thầm dịu dàng của hắn xuyên qua.

"Anh biết rồi."

Ngay sau câu nói, cửa phòng bọn họ khẽ vang lên.

"Anh Tường, anh Tường, anh có đó không?" Là giọng của Lưu Diệu Văn.

"Cho dù không liên quan gì đến chúng ta, cái gì có thể giúp được vẫn nên giúp một chút." Hắn nghe Hạ Tuấn Lâm trầm thấp nói thêm trước khi nhắm mắt lại yên tâm nằm xuống gối. Nghiêm Hạo Tường giúp cậu vén chăn rồi đi ra mở cửa.

Yêu cầu này hoàn toàn trái với bản tính thương nhân của hắn, nhưng hắn thật sự nguyện ý vì Hạ Tuấn Lâm mà đối xử tử tế.

04.

Có một kính thiên văn trong phòng của Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên.

Đây là một bí mật mà chỉ có hai người họ biết.

Từ một góc gồ ghề trên cửa sổ, họ có thể nhìn thấy quá nửa căn phòng của Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm, mãi đến tận góc giường.

Ban đầu Lưu Diệu Văn chỉ định dùng kính thiên văn để quan sát các thiên thể cùng Tống Á Hiên, đơn giản mà nói là ngắm trăng và sao, dùng kiến ​​thức đã học trong sách giáo khoa trung học cơ sở giải thích cho Tống Á Hiên. Tống Á Hiên sẽ không bao giờ khinh thường nó vì sự ngây thơ trẻ con, mà sẽ yên lặng ngồi bên cạnh để nó tự do hứng thú nghịch kính thiên văn, luyên thuyên những kiến ​​thức thiên văn mà chính mình đã được học từ lâu. Ở bên Tống Á Hiên, ngọn lửa nóng nảy trong lòng Lưu Diệu Văn sẽ được dập tắt.

Cho đến khi Tống Á Hiên điều chỉnh kính đến phòng của Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm, Lưu Diệu Văn biết làm vậy là sai, tuy thế nó sẵn sàng tin tưởng Tống Á Hiên vô điều kiện.

Tống Á Hiên chưa bao giờ giải thích lý do tại sao làm việc đó, cũng như không có ý định giấu nó chuyện gì.

Họ không bao giờ đề cập đến vấn đề này.

Tống Á Hiên thỉnh thoảng vẫn đưa mắt trước ống kính và Lưu Diệu Văn vờ như không biết.

Mãi cho đến ngày hôm qua, sau khi phát bữa tối bọn họ đáng nhẽ phải trở về phòng riêng, nhưng Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên lại sáp gần nhau và bắt đầu thì thầm. Tình huống như vậy rất hiếm khi thấy, Tống Á Hiên thường ngày sẽ cùng về thẳng phòng với nó nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net