Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trong phòng dịu đi thấy rõ sau câu nói của Trương Chân Nguyên.

Tống Á Hiên cũng cười, nụ cười dè dặt nhưng tràn đầy vui vẻ. Đã lâu lắm rồi cậu mới cùng người khác ăn cơm như thế này, thêm nữa dù đây là lần đầu cậu gặp những người này, vẫn có một cảm xúc thân thuộc khó nói khiến cho cậu thoải mái buông lỏng bản thân mình.

"Diệu Văn, nhóc nói tình hình trước mắt cho Á Hiên biết chưa?" Mã Gia Kỳ thôi cười vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Lưu Diệu Văn rầu rĩ lắc đầu.

"Anh ấy chưa có lại ký ức, em cũng chẳng biết bắt đầu nói từ đâu."

Trương Chân Nguyên ăn no, buông đũa xuống gật gù.

"Kỳ lạ thật, tiểu Hạ lẫn Đinh ca dù ít dù nhiều cũng đã nhớ lại một số chuyện trước đây. Vấn đề là ở đâu nhỉ?"

"Mọi người đã tìm Nghiêm Hạo Tường chưa?"

Hạ Tuấn Lâm đột nhiên hỏi, cắt đứt mạch suy nghĩ của những người còn lại.

Vấn đề này vốn dĩ họ đã muốn bàn từ lâu, nhưng cả ba người Mã, Lưu, Trương không tính Đinh Trình Hâm chưa có lại toàn bộ ký ức, đều ngại nói trước mặt Hạ Tuấn Lâm. Trước đây chính cậu là người có thái độ gay gắt nhất khi Nghiêm Hạo Tường dùng cấm thuật, bước vào con đường Ma đạo.

"Chuyện này... thật ra anh đã nghe ngóng được vị trí của em ấy rồi, chỉ là chưa thể xâm nhập vào thôi."

Trương Chân Nguyên do dự, tìm lời để giải thích.

"Nghiêm Hạo Tường hiện tại vẫn ở thế giới bên kia, thay thế vị trí đứng đầu của người thuộc dòng dõi Ma tộc ở Ma giới. Bọn người trên Thiên giới đang gây sức ép cho Thiên đế đòi đánh Nghiêm Hạo Tường. Của đáng tội, âu cũng là nhân quả cả."

Mã Gia Kỳ bình tĩnh vừa nói vừa gắp mì.

"A, khụ khụ."

"Hiên nhi, cậu có sao không?" Hạ Tuấn Lâm vội vàng đưa nước tới trước mặt Tống Á Hiên đang ho sặc sụa.

"Tôi... tôi không sao." Tống Á Hiên xua tay.

"Mì này hơi cay đấy, Mã ca lại còn cho thêm ớt nếu anh ăn không được thì để em gọi đồ ăn ngoài nhé!" Lưu Diệu Văn dịu dàng vỗ lưng Tống Á Hiên.

"Tôi không sao, thật đấy, mì này ngon lắm không cần gọi đồ bên ngoài đâu. Có điều..."

"Sao? Anh cần gì cứ nói."

"Tôi không hiểu lắm những gì mọi người nói, tôi không chắc việc tôi ở đây có làm phiền tới mọi người không. Cảm ơn vì bữa ăn, có lẽ tôi nên đi rồi."

Mã Gia Kỳ đặt trước mặt Tống Á Hiên một ly sữa, dùng thanh âm nhẹ nhàng như để dỗ trẻ con.

"Em nghĩ rằng chúng tôi sẽ để một người không liên quan ở đây ư? Á Hiên, từ từ em sẽ hiểu thôi, còn giờ thì chưa vội đâu."

"Đúng vậy, em không cần vội. Đến tôi cũng chẳng hiểu hết nữa là." Đinh Trình Hâm ung dung cầm khăn giấy đưa cho Tống Á Hiên.

Đột nhiên trong căn phòng kín có một cơn gió lạnh thổi ngang qua chỗ bọn họ đang ngồi, bóng đèn trong căn hộ chợt tắt rồi chợt sáng. Một bóng đen xuất hiện khiến ai nấy đều sững sờ.

"Xin chào, lâu rồi không gặp, có vẻ mọi người đã tập hợp đủ rồi nhỉ?"

"Nghiêm Hạo Tường."

"Tường ca."

"Hạo Tường."

Chàng trai tên Nghiêm Hạo Tường nhìn những người phía trước mặt cậu rồi nở một nụ cười đầy khiêu khích.

"Hạo Tường, em tính làm gì? Chúng tôi khó khăn lắm mới tìm được ba người bọn họ, lần này nhất định không để cho các người tiếp tục bắt họ đi nữa đâu." Trương Chân Nguyên tiến về phía trước, đối diện với Nghiêm Hạo Tường.

"Đừng căng thẳng như vậy chứ, tôi đến đây không phải để hại ai cả. Nhưng mà..." Nghiêm Hạo Tường cố ý kéo dài thanh âm.

"Tôi muốn nhắc nhở các anh, ở thế giới này việc dùng sức mạnh là điều tối kị. Thế mà ba người các anh lại dám dùng, người đứng đầu ở đây đã biết được sự tồn tại của các người rồi, họ kêu tôi đến đưa các người đi."

"Bọn họ muốn gì ở chúng tôi?" Lưu Diệu Văn từ khi nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đã nắm chặt tay Tống Á Hiên, ánh mắt lộ vẻ hung ác tựa như muốn nói rằng "Anh dám đụng vào người của tôi, tôi liền liều mạng với anh".

Nhìn thấy thái độ đầy thù địch của cậu em cùng cha khác mẹ, Nghiêm Hạo Tường chỉ cười cười.

"Không có gì, chỉ muốn nhờ các anh giúp một vài chuyện vặt ấy mà. Cụ thể là gì thì trên đường tôi sẽ nói. Còn ba người họ, dẫn theo hay không là quyền của các anh. Các anh nếu không muốn bị ép buộc trục xuất khỏi thế giới này thì hãy ngoan ngoãn đi theo tôi, chớ hỏi nhiều, nên nhớ ba người họ giờ không khác người thường là mấy đâu."

Thế là, nhóm bảy người ngồi trên chiếc xe minivan cũ kĩ của Nghiêm Hạo Tường đến một công xưởng bỏ hoang gần đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net