Chương 11: Âm thầm nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy người bị âm thanh "dong dong" trong nhà tắm thu hút, lại một lần nữa quay trở về phòng tắm, thành công thực hiện việc mở cửa phòng tắm lần thứ ba. Đinh Trình Hâm dựng hết cả tóc gáy, làm cái gì vậy trời, hai lần trước tới đây có cái gì đâu. Nếu để cậu biết ai đang giả thần giả quỷ nhất định sẽ đấm vỡ đầu người đó!

Lại là một cuộc tìm kiếm không có kết quả. Cũng không nhìn thấy nơi phát ra âm thanh "dong dong" ban nãy. Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đứng sát vào nhau theo thói quen, đại khái là mệt rồi nên ngồi trên sofa bên ngoài. Đinh Trình Hâm và Trương Chân Nguyên đứng dựa vào bên cạnh tủ sách xem tới xem lui quyển nhật ký của Anna.

Chỉ còn Nghiêm Hạo Tường, Mã Gia Kỳ và Hạ Tuấn Lâm ở mãi trong phòng tắm không thấy đi ra.

Mã Gia Kỳ đứng trước gương suy nghĩ gì đó, sau đó muốn giơ tay gõ vào cái gương. Lúc nãy Nghiêm Hạo Tường cũng gõ vào gương như vậy đó, nhưng bị Đinh Trình Hâm cản lại. Bị Nghiêm Hạo Tường gọi chặn lại: "Mã ca, ra ngoài nhỉ?"

"Đợi một chút." Mã Gia Kỳ quay người đi vào bên cạnh bồn tắm, trong dòng máu loãng có vật gì đó màu đen. Đây là nơi mà bọn họ luôn bỏ qua, bởi vì quá mức ghê tởm cho nên không một ai chú ý đến bên trong bồn tắm có đồ vật hay không. Hình như là một khung ảnh...

Mã Gia Kỳ quay lưng lại với Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm. Nghiêm Hạo Tường đi đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, dùng âm lượng mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy: "Cậu phải tin tưởng tớ, tớ có thể đưa mọi người ra ngoài, cầm lấy con dao găm này..." Con dao găm lạnh ngắt bị nhét vào trong tay Hạ Tuấn Lâm, trên người Nghiêm Hạo Tường có một mùi hương gì đó rất đặc biệt khiến cho Hạ Tuấn Lâm mất đi chủ kiến, đại não bị Nghiêm Hạo Tường chiếm giữ.

"Chỉ cần cậu giết anh ta." Nghiêm Hạo Tường nói xong liền đẩy nhẹ Hạ Tuấn Lâm một cái. Hạ Tuấn Lâm vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến gần sát bên cạnh Mã Gia Kỳ, đâm mạnh vào eo Mã Gia Kỳ một phát.

Sự đau đớn truyền đến bất ngờ khiến cho Mã Gia Kỳ ớn lạnh: "Hạ nhi?" Cảm giác đau đớn từ từ biến mất, chỉ để lại vết thương không ngừng chảy máu và một Mã Gia Kỳ sắc mặt không được tốt lắm. Dao găm trong tay Hạ Tuấn Lâm rơi xuống đất, đột nhiên cậu bừng tỉnh: "Mã...Mã ca, em...em không phải là cố ý đâu..."

Nghiêm Hạo Tường cười hưởng thụ. Như thế này Mã Gia Kỳ sẽ không nghi ngờ hắn nữa, ngược lại sẽ nghĩ rằng ngay từ lúc bắt đầu vẫn luôn là Hạ Tuấn Lâm nghĩ cách chia rẽ bọn họ. Mà ngay sau khi đắc ý hắn ngay lập tức xông đến chỗ Mã Gia Kỳ, giả vờ đưa tay che lấy vết thương của Gia Kỳ rồi hét lên: "Cậu làm cái gì vậy!" Cực kỳ lớn tiếng trách mắng Hạ Tuấn Lâm. Bốn người bên ngoài bị tiếng la bên trong thu hút.

"Gia Kỳ! Xảy ra chuyện gì vậy!" Sau khi Đinh Trình Hâm nhìn thấy, liền lao ngay đến bên cạnh Mã Gia Kỳ. Trương Chân Nguyên nhìn vết thương trên eo Mã Gia Kỳ và con dao găm ở dưới đất rồi lại nhìn sang Hạ Tuấn Lâm tay dính đầy máu, không thể tưởng tượng được mà nhìn về Hạ Tuấn Lâm. Cố gắng tìm kiếm từ trong mắt em ấy một phần nào phủ nhận sự việc trên.

Nhưng mà Hạ Tuấn Lâm chỉ là mí mắt sụp xuống. Cậu biết bản thân bây giờ trăm miệng khó cãi, có nói ra đi chăng nữa bọn họ cũng không nhất định sẽ tin.

Nghiêm Hạo Tường đúng là mèo mù gặp phải chuột chết, bắt chuẩn ngay Hạ Tuấn Lâm đứa nhỏ này, chịu biết bao nhiêu ủy khuất đều chỉ bấm bụng chịu đựng. Bất cứ chuyện gì đều không muốn nói ra. Mỗi ngày đều là dáng vẻ một mặt vui vẻ cười hihi haha, giống như là chưa từng buồn bã bao giờ. Cũng chưa bao giờ từng vì bản thân mà giải thích thanh minh.

Nhìn xem, bây giờ Hạ Tuấn Lâm tay dính đầy máu đang run lẩy bẩy, mà dáng vẻ không nói một câu nào của em ấy như đang thay em ấy thừa nhận 'là em là đó, chính là như mọi người nhìn thấy đó'.

"Hạ nhi! Tại sao cậu lại làm hại Mã ca, cậu nói cho tớ biết không phải cậu làm đâu đúng không?" Tống Á Hiên viền mắt đỏ hoe, cậu hiểu rõ Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm sẽ không làm như vậy đâu.

Tống Á Hiên muốn đi đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, nhưng lại bị Lưu Diệu Văn giữ lại.

"Là tớ làm đó." Hạ Tuấn Lâm thừa nhận, nhưng lại không hề nhắc tới việc khi bản thân chạm vào con dao liền không còn ý thức, trong đầu chỉ có mỗi câu nói đó của Nghiêm Hạo Tường.

"Đừng ngơ ra đó nữa! Mau đi lấy hộp thuốc tới đây đi!" Đinh Trình Hâm hét lên. Trương Chân Nguyên hoàn hồn trở lại liền chạy đi lấy hộp thuốc. "Lúc đó đều ước nguyện hy vọng trong nhóm sẽ không có người bị thương nữa, xem ra nói ra điều mong ước thì sẽ không còn linh nữa." Đinh Trình Hâm vừa băng bó cho Mã Gia Kỳ vừa thì thầm nói.

Trên khuôn mặt bảy người đều nhuốm rõ sự mệt mỏi và sợ sệt. Hạ Tuấn Lâm một đứa nhỏ sợ tối, bản thân lại ngồi cạnh chậu cây xanh trong góc.

Rất ăn ý, không một ai nói chuyện. Bọn họ đều bị cái trò chơi kì quái này làm cho cạn kiệt sức lực.

Mã Gia Kỳ kéo lê thân thể nặng nề đi đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu nhìn anh, Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng ngồi xuống: "Hạ nhi, anh muốn nghe em nói."

Hạ Tuấn Lâm quay đầu đi không nhìn anh, chỉ là di chuyển ánh mắt nhìn về Nghiêm Hạo Tường. Lại cúi đầu nói: "Mã ca, em không có gì để giải thích cả. Sự thật chính là như mọi người đã nhìn thấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net