Chương 14: Mặt gương vỡ nát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người vẫn đang dốc hết tâm tư để tìm kiếm con đường có thể rời khỏi căn phòng, lại nghe thấy từ trong phòng tắm truyền đến một âm thanh cực lớn, không giống với âm thanh "dong dong" trước đó. Càng giống như là có thứ gì đó bị đập vỡ vậy.

Bọn họ lại một lần nữa quay trở lại trong phòng tắm, mặt gương lúc trước có ghi dòng chữ bị đập vỡ rồi, mảnh vỡ của tấm gương rơi đầy trên bồn rửa tay và khắp trên mặt đất, là từ phía chính giữa bị đập vỡ ra đó.

Phía sau khi tấm gương bị vỡ đến không thể nhìn được nữa có che giấu một camera nhỏ xíu. Nhưng mà sáu chàng thiếu niên lúc này không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy An Kì muốn động thủ, cũng biết rõ rằng bản thân bây giờ nếu như đánh nhau với hắn đã định trước là rơi vào thế yếu. 36 kế, chạy là thượng sách, Nghiêm Hạo Tường từ từ di chuyển, đến bên cạnh cầu thang bộ liền trèo lên trên không chút do dự.

Sau khi chạy ra ngoài cũng không lật đổ mấy cái giường ra khắp mặt đất, sau đó xông thẳng về phòng của mình mà không hề quay đầu lại. Cậu khóa cửa lại, lại đi vào trong nhà vệ sinh, thuận tay khóa luôn cửa nhà vệ sinh lại. Đứng trước tấm gương, Nghiêm Hạo Tường thở hổn hển, nhìn chăm chăm vào tấm gương.

Lòng nghĩ: Giả sử thật sự là phản chiếu, vậy nếu mặt gương vỡ đi, thì có phải hai người có thể hoán đổi trở lại.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh chìa khóa tra vào, vặn cửa. Nghiêm Hạo Tường không thể quan tâm nhiều như vậy, thở ra một hơi, vung nắm đấm đấm vào gương.

Tấm gương vỡ rồi, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy xung quanh sáng lên, sau đó phía sau là một khoảng không trống rỗng. Cậu nhìn thấy các anh em của mình ở trong phòng tắm không có một chút đầu mối nào, nhìn thấy sảnh lớn bệnh viện không một bóng người và nữ y tá c.h.ế.t ở giữa thang bộ, cũng nhìn thấy An Kì lúc này đang ở ngoài cửa. Sau đó nữa hình như là ngọn lửa đang cháy hừng hực ở khắp nơi nhào tới. Nghiêm Hạo Tường không cảm nhận được độ nóng của ngọn lửa, cậu nghe thấy tiếng kêu cứu của trẻ em, đứa trẻ đó là Anna.

Ngọn lửa rất nhanh liền nuốt chửng tầm nhìn của Nghiêm Hạo Tường, cậu chỉ nhìn thấy có một bóng dáng ôm lấy Anna, sau đó nhảy ra ngoài, sau khi đợi đến lúc ngọn lửa bị dập tắt, có người tới nhặt con búp bê của Anna mang đi.

Nghiêm Hạo Tường xem rất nghiêm túc cảnh tượng trước mắt. Cậu nghĩ cái này có lẽ là có mỗi quan hệ vô cùng chặt chẽ với những việc xảy ra ở đây. Nhưng cậu lại không biết tại sao những thứ này lại xuất hiện trong đầu cậu, đại khái có lẽ là vì cậu với An Kì từng hoán đổi thân phận, đây là những trải nghiệm của An Kì, trong thời gian cậu biến thành An Kì, những kí ức này bị niêm phong lại, cúng giống như An Kì không hề hiểu rõ bản thân cũng không hiểu gì về anh em của mình.

Bây giờ thân phận được hoán đổi trở lại, những kí ức bị niêm phong còn sót lại dần dần tái hiện lại trong đầu.

Hỏng bét...

Cũng chính là nói An Kì bây giờ, hiểu rõ những trải nghiệm của bản thân cũng hiểu rõ về anh em của mình. Càng huống hồ, bây giờ cảm giác đau đớn đã quay trở lại trên người An Kì rồi, đoán chắc rằng các anh em cũng có thể nhìn ra được, trước khi hoán đổi trở lại, An Kì sẽ không đau, nhưng mà trước mắt không cảm thấy đau lại chính là bản thân mình.

Bình tĩnh suy nghĩ khiến Nghiêm Hạo Tường trong một khoảng thời gian ngắn nghĩ ra rất nhiều. Nếu như bây giờ cả hai người cùng lúc xuất hiện trước mặt sáu anh em, An Kì có thể nói là không chút sơ hở.

Điều khẩn cấp lúc này là làm sao để cho anh em có thể phân biệt được bản thân.

Âm thanh bên ngoài không còn nữa, xem ra là đi tìm các anh em của mình rồi.

Nghiêm Hạo Tường mở cửa, An Kì đang chuẩn bị quay người đi đến nơi bọn họ tới. Nghiêm Hạo Tường xông qua ấn hắn xuống dưới đất, tay phải ấn chặt lấy tay trái của hắn. Qua được một lúc trán của An Kì nhễ nhãi mồ hôi.

"Đừng nghĩ đến việc đi lừa anh em của tao nữa." Nghiêm Hạo Tường áp chế hắn thật mạnh. Môi của An Kì trắng bệch, đột nhiên hắn cười, một mùi biến thái phả vào mặt: "Vậy thì còn phải...xem xem bọn chúng tin ai."

Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu nhìn, trên hành lang đã có bong dáng, bước tiếp theo đi tới là sáu anh em của mình.

Mã Gia Kỳ biết rằng Nghiêm Hạo Tường thật sẽ biết đau, bởi vì người giả kia sẽ không thấy đau là do hai người tráo đổi rồi. Nghiêm Hạo Tường bây giờ chỉ cảm thấy to đầu.

Sau người nhìn thấy An Kì sắc mặt trắng bệch, cảm giác đầu tiên chính là, Nghiêm Hạo Tường chuẩn bị giết người diệt khẩu, nếu không tại sao tay lại ấn chặt lấy tay trái của An Kì thế kia.

"Buông anh ấy ra!" Lưu Diệu Văn xông đến đẩy Nghiêm Hạo Tường ra. Nghiêm Hạo Tường cũng không ngạc nhiên, đều trong dự liệu.

Cậu đứng dậy, lạnh mặt nhìn xem An Kì chuẩn bị diễn như thế nào. Quả nhiên, An Kì được dìu lên giả vờ nói với Hạ Tuấn Lâm: "Hạ nhi, tớ đều nhìn thấy rồi, xin lỗi để cậu ủy khuất rồi." Sau đó lại nói tiếp: "Hắn tên là An Kì, là anh trai của Anna. Mỗi một phòng bệnh đều có một người giống hệt với với mọi người."

Sáu người nhìn nhau, rồi lại nhìn hai Nghiêm Hạo Tường giống hệt nhau ở trước mắt, có chút không biết phải làm thế nào, rốt cuộc nên tin tưởng ai.

Mã Gia Kỳ đi đến trước mặt Nghiêm Hạo Tường, nhấc tay cậu lên. Nghiêm Hạo Tường không có phản ứng. Lại đi đến bên cạnh An Kì, hắn phản ứng rất lớn.

Nghiêm Hạo Tường đối mặt với An Kì, mặt không cảm xúc nói: "Là phản chiếu, tấm gương vỡ rồi. Hoán đổi trở lại rồi, Mã ca, có phải anh không cảm thấy đau nữa đúng không? Vậy nên em cũng sẽ không đau."

Mã Gia Kỳ vẫn còn sót lại những suy nghĩ ban đầu bây giờ chỉ cảm thấy trong đầu loạn như một nồi cháo. Không biết nên tin tưởng ai.

Nghiêm Hạo Tường cũng không muốn nói nhiều, bởi vì cậu biết thứ mà bản thân biết, An Kì cũng biết toàn bộ, nói nhiều cũng không đủ để làm thành chứng cứ, thậm chí có thể khiến cho bản thân bị nghi ngờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net