Chương 16: Tuyên cáo tử vong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Hạo Tường và An Kì bị trói lại với nhau, một người mặt không chút biểu cảm chấp nhận mọi sự sắp xếp, người còn lại thì liên tục nói: "Trương ca! Diệu Văn! Mọi người vẫn không chịu tin tưởng em sao!" Mà người có khuôn mặt đẹp trai giống hệt hắn, bị trói cùng với hắn lại lên tiếng trả lời: "Không, hoàn toàn ngược lại, bọn họ đều rất tin tưởng mày, chỉ có mày là không tin tưởng bọn họ thôi."

Tình cảm quấn quít, thân thiết nhiều năm như vậy, cho dù là có thể khắc ghi hết tất cả những chi tiết nhỏ trong đầu cũng không thể nào có được sự đồng cảm sâu sắc tuyệt đối giữa anh em với nhau. An Kì muốn giả mạo Nghiêm Hạo Tường, nhưng lại tính sai ở bước này, cũng chính là đánh giá thấp tình cảm giữa bảy người bọn họ.

Dường như đáp án đã hiện ra một cách rất rõ ràng rồi...

Cùng lúc khi Nghiêm Hạo Tường phát ra giọng nói, cổ tay của hai người lộ ra dưới ánh mắt theo dõi của mọi người không hề bị che chắn chút nào.

"Cởi trói đi." Mã Gia Kỳ ra hiệu để Trương Chân Nguyên cởi trói cho Nghiêm Hạo Tường. An Kì lại cười: "Tụi bây cho rằng tụi bây có thể thoát khỏi đây sao?"

Không một ai quan tâm hắn, sáu người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm. Trong chớp mắt Hạ Tuấn Lâm trở thành trung tâm của sự chú ý, đều đang đợi cậu nói ra nguyên do.

Dưới ánh mắt của mọi người, Hạ Tuấn Lâm cười nói: "Haizzz ya, là...đợt năm 719, sau khi Phi ca đưa em về Thành Đô thì có thực hiện một cuộc tiểu phẫu."

.......

Thời khắc đó, không khí dường như dừng lại. Không một ai nói chuyện...Tất cả mọi người đều biết mùa hè năm đó trừ Mã Đinh Tống Lưu, những đứa trẻ khác đều bị đưa về nhà hết. Nhưng lại không hề biết trước đó Hạ Tuấn Lâm là làm sao để mang theo bệnh cùng đi luyện tập, cũng không một ai biết sau mùa hè năm đó Hạ Tuấn Lâm đã phải trải qua những gì.

Mùa hè năm 2019, khi mà bọn họ tụ họp lại với nhau một lần nữa, Hạ Tuấn Lâm đã trở thành một người không hề có một chút cảm giác an toàn nào nữa, một chàng trai nhỏ nội tâm tinh tế lại trở thành một chàng trai lớn không lúc nào không để lộ ra vẻ mặt hoan hỉ. Cũng có thể con người ngày trước mới thật sự là dáng vẻ vốn có của em ấy.

Không khí trầm tĩnh bị tiếng mở cửa phá vỡ, vừa quay người liền nhìn thấy An Kì không biết từ lúc nào đã mở dây trói trốn ra. Quay người nói với bọn họ: "Cùng nhau bồi táng đi."

Một con dao găm đâm thẳng vào tim, hắn cười hung dữ. Đợi An Kì ngã xuống trên mặt đất, trong âm thanh ngột ngạt bảy người mới tìm lại suy nghĩ của bản thân.

Không biết có phải là ảo giác không, lúc này dưới chân dường như đang chấn động. Chấn động dần dần càng lúc càng rõ ràng.

"Mau ra ngoài!" Nghiêm Hạo Tường la lên.

Bảy người lần lượt chạy ra khỏi phòng bệnh, mà chấn động lại không có vẻ như sẽ dừng lại, xem ra là muốn sụp đổ rồi. Trong lúc vội vàng cái bình hoa ở trong góc bị ngã vỡ trên đất, bức thư liền bị giấu bên trong hoa và lá của cây.

Lúc Lưu Diệu Văn bắt gặp bức thư theo phản xạ có điều kiện liền chạy ngược về để lấy. Lại bị Đinh Trình Hâm kéo lại: "Em làm gì đó, không cần mạng nữa à chạy nhanh đi!"

"Đinh ca! Bức thư kìa."

"Không kịp rồi Diệu Văn, mau chạy đi!" Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm kéo em ấy chạy về phía phòng làm việc.

Đã bắt đầu có những tảng đá rơi xuống rồi, Đinh Trình Hâm vừa bắt lấy Lưu Diệu Văn thì cây hoa liền bị tảng đá đè thành một đống hoang tàn.

Bảy người không dễ gì mới chui ra khỏi cái tủ, ngồi trên đất thở hổn hển, Nghiêm Hạo Tường lại đột nhiên cười lên.

Hạ Tuấn Lâm dùng chân khẽ đá Nghiêm Hạo Tường một cái: "Cậu cười cái gì." Nghiêm Hạo Tường nhìn các anh em của mình: "Không có gì, chỉ là cảm thấy có thể ở cùng với mọi người." Cậu ngập ngừng: "Thật tốt."

Chíu chíu chíu --! (Tiếng pháo hoa đọ)

Không biết âm thanh từ đâu truyền đến bao lấy xung quanh căn phòng. Lọt vào tai mỗi người một cách rõ ràng.

Thông báo: Mệnh cách tử vong, trò chơi thăng cấp.

"Ý gì vậy, tại sao còn thăng cấp nữa chứ, không một ai nói rằng sau khi mệnh cách c.h.ế.t thì sẽ tăng độ khó của trò chơi hết á!" Tống Á Hiên vẻ mặt cay đắng.

"Chẳn lẽ là trò chơi này còn có bản sao?" Lưu Diệu Văn phụ họa thêm.

"Dựa theo lối đi thông thường, dự đoán không tới 3 phút, đèn trong căn phòng này nên bị tắt đi rồi." Nghiêm Hạo Tường chống tay xuống đất, ngồi trên thảm để nói.

"Tường ca em đừng có...." Lời của Trương Chân Nguyên còn chưa kịp nói xong, đèn liền chớp nháy vài cái vô cùng phối hợp sau đó không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đèn lại tắt rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net