Chương 19: Cây nến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu người đối với nơi mà Tống Á Hiên đang ở hoàn toàn không biết gì, nhưng mà làm sao để cứu Á Hiên ra đây? Muốn để tự Á Hiên quay lại rõ ràng là không có khả năng, vậy thì chỉ có thể đi xuống dưới tìm em ấy thôi.

Tiếng hát lại ngân lên một lần nữa, mọi người trong nỗi sợ cẩn thận lắng nghe, âm thanh này...thật quen tai. Không, không phải là Anna đang hát. Âm thanh này rõ là giọng hát của con trai.

"Đây là, Á Hiên hát sao?" Hạ Tuấn Lâm hét ra một câu.

Có lẽ không phải là đoạn Tống Á Hiên hát vừa nãy. Nhưng mà giọng hát này thật sự rất giống, tuy rằng đã được gia công xử lý qua, nhưng vẫn có thể nghe ra được âm sắc.

"Tại sao giọng hát này lại giống giọng Á Hiên tới như vậy."

Không một ai trả lời câu hỏi này.

"Có khi nào bài hát mà Tống Á Hiên đăng weibo bị người ta dùng làm một trò đùa ác ý rồi không."

"Em nghĩ cái gì vậy? Nơi này là nơi nào chúng ta đều không biết, ai sẽ lấy bài hát của Á Hiên đùa giỡn ác ý với em chứ." Đinh Trình Hâm giáo huấn Lưu Diệu Văn.

Trương Chân Nguyên đi đến bên trên đài để đàn, "Lúc nãy sau khi Á Hiên đàn cây đàn liền biến mất rồi, vậy có khi nào lại đàn một lần nữa liền có thể đi xuống dưới?"

"Nhưng mà cây đàn cũng ở bên dưới rồi, chúng ta làm sao để đàn lần nữa?" Nghiêm Hạo Tường cũng đi theo lên trên.

Rất rõ ràng, phương án này không thể thực hiện được.

"Làm thế nào để đưa nến về lại vị trí?" Nghiêm Hạo Tường bắt lấy trọng điểm, "Á Hiên, cạu có thể miêu tả một chút cho tớ biết nơi cậu đang đứng có dáng vẻ như thế nào không?"

"Hai bên đường đi đều là gương...đi đến cuối là một bức tường, trên tường có rất nhiều ngọn nến đang cháy." Giọng của Tống Á Hiên đang run lẩy bẩy, là hiện tượng xảy ra khi ở trong hoàn cảnh đáng sợ.

Mã Gia Kỳ cầm lấy tờ giấy trong tay Lưu Diệu Văn, không ngoài dự đoán, phía sau tờ giấy là những cặp số chi chít. "Có giấy với bút không?"

"Cái gì?" Đinh Trình Hâm xông qua. "A Trình cậu xem, bên trong này toàn là những cặp số."

"Mã ca ý của anh là, những cặp số này có thể ứng với vị trí cần dời nến trở lại sao?" Nghiêm Hạo Tường hỏi.

"Có khả năng."

"Cái tủ thấp vừa nãy hình như có giấy bút." Trương Chân Nguyên nói xong liền đi vòng qua Viện trưởng đang nằm trên mặt đất, lấy giấy bút.

"Vậy Trương ca, anh đọc em bắt đầu viết. Á Hiên! Em dựa theo những cặp số mà anh đọc di chuyển nến!"

"Được..." Tống Á Hiên hít thở không khí loãng, phần ngực tức tối khó chịu.

Trương Chân Nguyên ở trên tờ giấy nhanh chóng vẽ sơ sài một trục tọa độ.

" (2, -3) , (3, -4) , (3, -5) , (2, -6) , (1, -6) , (-5, 0) , (-4, 0) , (-3, -1) , (-3, -2) , (-4, -3) , (-5, -3) , (-6, -2) ..."

Ngòi bút dừng lại, Trương Chân Nguyên nối 12 điểm lại, một chữ "S" hiện ra dưới ngòi bút.

"Không cần tiếp tục nữa, đã hiện ra phần nào ý rồi." Nghiêm Hạo Tường ngắt ngang Mã Gia Kỳ.

"Á Hiên? Bên cậu tình huống như thế nào rồi?" Nghiêm Hạo Tường hỏi Tống Á Hiên.

"Tớ...tớ không biết. Bên dưới, bên dưới có chút thiếu oxy." Tống Á Hiên trả lời xong liền đẩy cây nến cuối cùng vào vị trí.

S

Tống Á Hiên đang nói dối. "S" rất rõ ràng, một đoàn bảy người, không có người thứ hai có chữ bắt đầu là S. Tống Á Hiên không biết đây là ý gì, chắc hẳn các anh em cũng đã đẩy ra được chữ này.

"Thiếu oxy? Á Hiên anh không sao chứ?" Lưu Diệu Văn ở bên trên lo lắng.

"Không, không sao, anh đi đẩy..."

Tống Á Hiên trong chớp mắt không biết nên làm như thế nào, đứng trong căn phòng nhỏ với bầu không khí thiếu oxy, nhìn bức tường để đầy những cây nến. Sự nhấp nhô lên xuống của khoang ngực ngày càng rõ ràng, cậu vươn tay muốn động vào bức tường, ngay lập tức nến đều bị tắt cả rồi.

"Đinh ca....Đinh ca! Nến tắt hết rồi!"

"Tiêu rồi, trên giấy nói cẩn thận không được để nến tắt."

"Á Hiên? Á Hiên!" Bất luận là gọi như thế nào cũng không nhận được trả lời của Tống Á Hiên.

Không còn ai lên tiếng nữa rồi, hô hấp đều trở nên nặng nề. Qua một lúc lâu, bàn tròn được nâng lên trở lại, cây đàn cũng trở vẻ vị trí cũ. "Em đàn một chút bài Ngôi sao nhỏ?" Trương Chân Nguyên yếu ớt hỏi.

"Ừm, lần này tất cả chúng ta cùng đứng lên trên." Nghiêm Hạo Tường sải bước đi về phía bàn tròn. Mọi người đều đứng lên phía trên bàn tròn, đứng đầy ắp, chật kín.

Không có tác dụng. Trương Chân Nguyên đàn hát kết thúc nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào. Chẳng lẽ nói, vừa bắt đầu thì cái hố này là dành để Tống Á Hiên nhảy vào.

Cảm giác ngạt thở mạnh mẽ khiến Tống Á Hiên mất đi ý thức...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net