Chương 2: Nhật ký của y tá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy người nối đuôi nhau thành hình dáng của một đoàn tàu lửa nhỏ mò mẫm đi về phía trước, Nghiêm Hạo Tường đi trước tiên, Mã Gia Kỳ đi ở sau cùng. Vừa đi đến cầu thang bộ Nghiêm Hạo Tường liền cảm giác dưới chân ẩm ướt, đi thêm hai bước nữa khi cả người bước lên trên cầu thang bộ thì có một mùi rỉ sét khiến người ta kinh tởm bốc lên.

Bước chân của Nghiêm Hạo Tường dừng lại, những người ở phía sau cũng thuận theo mà dừng lại. Mã Gia Kỳ đâm sầm vào Đinh Trình Hâm: "Êy, Đinh ca sao cậu lại không di chuyển nữa rồi vậy?" Đinh Trình Hâm ít nhiều cũng có chút cạn lời, câu này không phải là nên hỏi Hạo Tường sao?, ghẹo: "Là sợ hãi sẽ khiến cho trí tuệ của con người bị giảm sút à?"

Sau khi cười nhạo thì nghe thấy giọng của Nghiêm Hạo Tường. "Không có bạn nào mang giày màu trắng phải không?" Cậu ấy dùng ngữ khí tinh nghịch để nói câu này, có lẽ là vì muốn làm dịu bầu không khí. Lưu Diệu Văn đi ở giữa, lo lắng cau mày: "Có chuyện gì à Tường ca?" Nghiêm Hạo Tường chỉ cười không nói, tiếp tục đi về phía trước.

Mãi đến khi cả bảy người đều lên trên thang bộ, Lưu Diệu Văn cười khổ: "Em có thể có bao nhiêu kiêu ngạo cơ chứ, không thể chịu nổi một đòn nào nữa đâu làm ơn đi" Đi lên phía trên có thể nghe thấy tiếng nước chảy tí tách tí tách, mùi rỉ sét càng ngày càng nồng.

Đi đến góc rẽ của thang bộ, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy chân mình hình như đụng trúng thứ gì đó. Cậu nắm chặt góc áo của Trương Chân Nguyên đang đi trước mặt mình. Trương Chân Nguyên cảm nhận được Hạ Tuấn Lâm có gì đó không đúng: "Tiểu Hạ, em làm sao đấy?"

Giọng nói của Hạ Tuấn Lâm run rẩy: "Dưới chân em hình như có cái gì đó..." Ngay lúc này không một ai dám giơ điện thoại lên để nhìn xem là thứ gì. Cả bảy người đều đang nín thở. Cuối cùng, Lưu Diệu Văn từ từ giơ đèn pin lên, chiếu sáng chỗ góc ấy.

Bên trong góc nhỏ là cô gái điên ban nãy, vết sẹo trên mặt cô ta lại bị cắt thêm vài đường nữa...vết máu trên môi có vết cũ cũng có vết mới. Bộ quần áo màu trắng đã thấm đẫm vết máu và chuyển thành màu đỏ. Càng khiến người ta rùng mình chính là phía trước ngực của cô ta chỉ lưu lại một lỗ máu với những vết máu tươi chảy đầm đìa, bên trong sớm đã không còn trái tim đang đập nữa.

Đinh Trình Hâm nhìn thấy, sắc mặt tái mét, nói đúng hơn là cả bảy người sắc mặt đều tái mét, Lưu Diệu Văn thiếu chút nữa là ném bay điện thoại rồi.

Nghiêm Hạo Tường hít thở một hơi thật sâu, lại tiếp tục đi về phía trước. Càng đi lên trên càng có lờ mờ ánh sáng màu xanh yếu ớt. Tối thiểu cũng có thể nhìn thấy rõ con đường phía trước. Mã Gia Kỳ ở cuối cùng xuất hiện một loại suy nghĩ: "Nơi này làm sao lại giống nhà xác tới như vậy?" Trương Chân Nguyên nhìn nhìn: "Có lẽ thật sự là nhà xác nhỉ."

Bọn họ nghĩ không hiểu, tại sao tầng 2 âm là bối cảnh của sảnh bệnh viện, còn nhà xác lại ở tầng 1 âm cơ chứ....

Ánh sáng màu xanh âm u ngày càng rõ ràng hơn, mà càng đi thì càng cảm thấy lạnh lẽo. Tống Á Hiên chỉ cảm thấy nơi này bức bối đến mức khiến người ta khó chịu. Nghiêm Hạo Tường quan sát xung quanh, nhìn thấy ở bên trong góc có một tủ sách đứng độc lập.

Trực giác nói cho Nghiêm Hạo Tường biết, ở đây chắc chắn có cơ quan... Trên tủ sách tầng thứ hai được đặt một bức tượng điêu khắc, toàn thân màu vàng đồng, là một con báo đen. Nghiêm Hạo Tường khẽ xoay bức tượng, không ngoài dự đoán, cái tủ chuyển động để lộ ra một khoảng không, ngó vào nhìn chỉ thấy một mảng đen kịt.

"Trốn xong rồi chứ? ! Tôi tới rồi đây!"

"Vết máu đáng ghét làm bẩn cái váy của tôi rồi."

"Trốn xong rồi chứ!"

"Ây da, không ai trả lời tôi một câu nào vậy!"

Âm thanh càng ngày càng rõ, lập lờ bên tai của các thiếu niên. "Khà khà!" Tiếng cười đó, là con búp bên ban nãy... "có người, mau đi vào trong!" Nghiêm Hạo Tường kêu các anh em đi vào không gian phía sau tủ. Phía trước phía sau đều không xác định được...

Bây giờ đi lên tầng trên đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể đi vào bên trong. Sau khi đi vào, cửa tủ tự động đóng lại rồi. Không đúng, chỉ là một con búp bê thì có gì đáng sợ cơ chứ? Thật khiến người ta hoang mang.

Đinh Trình Hâm giữ chặt Nghiêm Hạo Tường để em ấy đi phía trước dò đường. Đi về phía trước tầm 10 bước có một ngã rẽ, cứ mỗi 10 bước đều sẽ như vậy. Rẽ sang 4,5 cái ngã như vậy cuối cùng cũng có ánh sáng mờ nhạt. Là ánh sáng phát ra từ bên trong một cánh cửa.

Xuất phát từ sự lễ phép, Nghiêm Hạo Tường gõ cửa. Tống Á Hiên kể từ lúc đi lên tầng 1 âm, cuối cùng cũng thốt ra một câu: "Ở đây chắc là không có ai đâu nhỉ..." Lời nói vừa dứt, cánh cửa liền mở ra. Nơi này có lẽ là một mật thất, có một cái giường và một cái bàn học. Trên tường viết chi chít đều là những nét chữ. Giấy ghi chú có thể thấy ở khắp nơi.

"Anna..."

Trên tường có một nơi treo một bức ảnh, là bức ảnh mà Hạ Tuấn Lâm đã nhìn thấy... Lưu Diệu Văn lấy tấm ảnh ra, y hệt nhau. Mã Gia Kỳ nhìn thấy tấm ảnh bên cạnh thì thầm: "Cô gái này tên là...Anna?" Nghiêm Hạo Tường muốn đùa nghịch một chút liền cười nói: "Làm sao, Annabelle sao!" "Aaaa!" Dọa được Tống Á Hiên rồi.

"Mọi người đừng nghịch nữa, ở đây có một quyển vở." Trương Chân Nguyên từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển vở. Lật trang đầu tiên viết 3 chữ "Viện tâm thần". Lật về sau xem thì có lẽ đây là một quyển nhật ký...

"Ngày 2/10, ông ta nhốt tất cả người điên lại."

"Ngày 3/10, Anna mất tích rồi."

"Ngày 4/10, có người điên c.h.ế.t rồi, nhưng mà người bệnh tâm thần làm sao đột nhiên lại c.h.ế.t được, bọn họ chỉ là có vấn đề về tâm thần mà thôi..."

"Ngày 5/10, lại có người c.h.ế.t rồi, hôm nay khi tôi đưa người đó đi dạo ở trong sân vẫn còn tốt mà..."

.......


"Ngày 20/10, mỗi ngày đều có người c.h.ế.t đi. Mặt của tôi bị thương rồi."

"Ngày 21/10, Viện trưởng chính là một tên điên không hơn không kém..."

Nghiêm Hạo Tường đọc ra vài dòng đơn giản. Và đoán rằng, đây có lẽ là nhật ký của một y tá bên trong bệnh viện. Cô gái điên ban nãy rất có thể là chủ nhân của quyển nhật ký này. Cô ấy nói Viện trưởng là tên điên, vậy những người điên c.h.ế.t ở đây thì có mối quan hệ gì với Viện Trưởng?

Câu chuyện ở đây dường như không đơn giản như vậy....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net