Chương 26: Người thao túng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"An Kì và Viện trưởng đều đã chết rồi...vì vậy không thể nào xuất hiện ở nơi này được, vậy...vậy thì mình sẽ, không bị NPC bắt được đâu nhỉ...vậy nên mình có thể, có thể yên tâm xem xét nơi này rồi..." Sau một trận lục tung mọi thứ để tìm kiếm nhưng không có kết quả, Lưu Diệu Văn dùng một loạt những lời nói vô nghĩa để an ủi bản thân.

"Nhưng...nhưng mà nếu như gặp phải Anna thì phải làm sao đây..." Lưu Diệu Văn vẫn đang trong quá trình tự tẩy não.

Không biết là do cảm thấy tìm manh mối không có hy vọng hay là do quá sợ hãi, Lưu Diệu Văn không cẩn thận làm ngã khung ảnh. Khung chắn ở phía sau bức ảnh khá lỏng lẻo, giống như là có nhét thứ gì đó bên trong vậy.

Lưu Diệu Văn cầm khung ảnh lên, đang suy xét, đột nhiên tầm nhìn dời ra ngoài cửa sổ nhìn vào con quạ vẫn luôn mở to mắt nghiêng đầu không biết từ lúc nào đứng trên bệ cửa sổ nhìn bản thân mình. Trong mỏ của nó còn ngậm một bông hoa hồng đỏ như máu.

Lưu Diệu Văn giật mình, đôi tay run rẩy. Sau khi con quạ bị bản thân phát hiện liền thả cành hoa hồng xuống, dang rộng cánh "quạ quạ" rồi bay đi...

Sau khi con quạ bay đi, Lưu Diệu Văn mới hoàn hồn lại. Cậu thử mở tấm chắn phía sau khung ảnh, rơi xuống một tờ giấy A4 được gấp nhỏ. Lưu Diệu Văn mở tờ giấy ra, phát hiện ra đó là tư liệu cá nhân của một người. Bên trên viết là tư liệu của Sally.

"Đây....đây là ý gì? Sally không phải là một con búp bê sao?" Lưu Diệu Văn giống như là phát hiện ra một chuyện gì đó rất đáng sợ.

Cậu tiện tay bỏ tờ tư liệu vào bên trong túi áo. Chầm chậm đi ra ngoài cửa, muốn mở cửa ra, vào khoảnh khắc Lưu Diệu Văn mở cửa ra. Đứng trước mặt là một người đàn ông!

Người đàn ông vẫn luôn đứng phía trước mặt bản thân, khiến cho tim Lưu Diệu Văn như muốn ngừng đập. Nét mặt u ám của người đàn ông...ánh mắt ngước lên nhìn chằm chằm vào bản thân mình, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là lướt ngang qua bản thân để đi vào trong.

Lưu Diệu Văn vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, đứng ngây ngốc tại chỗ. Nội tâm: "Ông ta...ông ta không nhìn thấy mình sao? Không nhìn thấy sao? Ây da ôi mẹ ơi dọa chết mình rồi."

Quả thực, cảm giác bản thân sợ cái gì là cái đó lập tức đến rất đáng sợ. Còn có công kích vào chính diện không chút phòng bị như vậy...

******

Tống Á Hiên đứng bên cạnh vườn hoa, nhìn thấy các anh em của mình làm đến một thân toàn bùn đất.

Không được, phải phấn chấn trở lại. Bất luận là góc nhìn thượng đế hay là người thao túng trò chơi, dù sao cũng phải trả giá bằng sinh mạng của bản thân rồi. Vậy thì thực hiện một chút giá trị được đổi lấy từ cái giá kia thôi...

Tống Á Hiên quay lại nhà kho, nhấc chân dùng lực đá mạnh một phát lên cái cửa nhà kho lung lay sắp đổ, thứ đồ bị kẹp ở trên đỉnh cùng của khe cửa cũng thuận theo đó mà rơi xuống đất. Là một phần tư liệu cá nhân, giống như cái mà Lưu Diệu Văn lấy ra từ sau khung ảnh.

Động tĩnh truyền đến từ trong nhà kho khiến năm người cùng lúc nhìn về đấy, nhưng mà không đủ để khiến bọn họ có thể quay về nhà kho. Bởi vì từ góc của bọn họ mà nói, cánh cửa nhà kho chống đỡ không được mà sup đổ là chuyện sớm muộn thôi.

Trong đầu Tống Á Hiên đã tỉnh táo hơn nhiều: "Không đúng...nếu như là góc nhìn thượng đế, chắc hẳn có thể nhìn thấy tất cả những việc đang xảy ra ở đây, cũng nên nhìn thấy được hoàn cảnh của Diệu Văn hiện tại chứ. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? !"

Nghĩ cẩn thận lại một chút, giọng nói vang lên lúc đó nói người chơi số 3 tuyên bố tử vong. Nhưng cũng chỉ đơn giản là tuyên cáo tử vong mà thôi, không hề nói rõ là cậu đã chọn gì. Vậy thì...bất luận là chọn 1 hay 2 thì đều phải tuyên cáo tử vong!

Vậy nên hiện tại, bản thân có thể nhìn thấy các manh mối được giấu ở các góc khác nhau và có thể đi khắp nơi trong viện tâm thần đều là do quyền lợi của người thao túng! Vậy thì có phải là manh mối cũng có thể thông qua ý nguyện của bản thân mà thay đổi?

*****

"Bộ xương trắng này phải làm gì đây?" Trương Chân Nguyên hỏi. "Cho dù là chúng ta đào nó ra rồi thì có tác dụng gì cơ chứ." Đinh Trình Hâm nói.

"Chúng ta có phải nên là xác định rõ thân phận và lai lịch của bộ xương trắng này không?" Hạ Tuấn Lâm nói. "Đúng, vậy nên đi thôi, quay về trong nhà kho xem thử." Nghiêm Hạo Tường nói xong đã quay người lại đi về nhà kho.

"Đi thôi, bên trong nhà kho chắc hẳn là vẫn còn có manh mối khác." Mã Gia Kỳ cũng đi theo sau Nghiêm Hạo Tường quay về nhà kho.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net