Chương 29: Ngôi sao nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Diệu Văn đứng dậy không muốn tiếp tục quan tâm yêu hận tình thù của hai cha con phòng bên cạnh nữa. Cậu đứng yên một lúc, để cho mắt có thể thích ứng được với màn đêm, mãi đến khi có thể nhìn thấy sự vật một cách rõ ràng hơn thì mới bắt đầu di chuyển.

Trong phòng có tổng cộng ba bàn giải phẫu, trong đó có hai bàn giải phẫu là có những tấm vải trắng lòi lõm không bằng phẳng...cũng không thể nào bên dưới lớp vải trắng kia là người chết đâu nhỉ? Kết hợp với mùi hôi thối kia, dường như cách nói này đã được thành lập.

Khi Lưu Diệu Văn vẫn đang do dự không biết có nên kéo tấm vải trắng ra không thì từ cánh cửa phía sau lưng truyền đến âm thanh. Lưu Diệu Văn không kịp nghĩ nhiều kéo một tấm vải trắng trùm lên trên người rồi nằm lên trên bàn giải phẫu còn trống...còn không quên che đậy thật kĩ hai bên cạnh.

Chỉ nhìn thấy Viện trưởng bật đèn đi vào trong, dừng lại một chút bên cạnh bàn giải phẫu đầu tiên, vén tấm vải trắng ra. Đeo chiếc bao tay màu trắng sau đó cầm con dao phẫu thuật lên, người bên trên bàn giải phẫu đã bị rút máu, chỉ nhìn thấy còn lại một thể xác khô quắt vì cạn máu, xác thịt cũng bắt đầu thối rữa. Lưu Diệu Văn bị dọa cho trong phút chốc cả người đều đổ mồ hôi lạnh, người này sẽ không mở hết những tấm vải này ra để xem qua một lần chứ?

Viện trưởng loay hoay một lúc, tầm nhìn của Lưu Diệu Văn bị chắn mất nên không thể nhìn thấy toàn bộ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng "bận rộn vất vả". Tiếp sau đó ông ta đi đến bàn giải phẫu thứ hai, người này vẫn còn đươc xem là có dáng vẻ con người, chắc là vừa mới chết, vẫn chưa bị rút máu. Viện trưởng cắm một ống tiêm vào trên cánh tay của người kia bắt đầu rút máu vào trong bịch máu...

Liền sau đó, ông ta quay người, nhìn chằm chằm vào Lưu Diệu Văn, thậm chí còn nghiêng đầu để quan sát Lưu Diệu Văn.

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Lưu Diệu Văn không dám thở mạnh.

"Ai ở đó? !" Viện trưởng đột nhiên hét lên.

Lưu Diệu Văn kinh hãi nhắm chặt mắt, lòng thầm nghĩ thôi toang rồi. Nhưng mà Viện trưởng lại đẩy cửa gấp gáp chạy ra ngoài...

"Đây là chuyện gì vậy....?" Để lại Lưu Diệu Văn một mình ngơ ngác.

*****

Mọi người cũng không quan tâm là có dơ bẩn hay không trực tiếp ngồi bệch xuống đất dính đầy bụi tro.

"Chúng ta tổng kết một chút." Mã Gia Kỳ bắt đầu.

Manh mối có nhiều hơn nữa nhưng mà không thể hiểu được thì cũng xem như phí công, vậy nên Mã Gia Kỳ muốn để mọi người tụ họp lại cùng nhau suy nghĩ.

"Trước tiên không nói đến một loạt các sự việc xảy ra, chúng ta thử nghĩ xem trước khi đến đây chúng ta đã làm những gì."

"Thì là...hôm nay, không phải, cái hôm mà chúng ta đi xem phim không phải vừa hay là này nghỉ sao. Sau khi tỉnh dậy dọn dẹp một chút, ăn cơm trưa sau đó liền đi xem phim." Đinh Trình Hâm nỗ lực nhớ lại.

"Đúng vậy,  này không có gì khác thường." Trương Chân Nguyên đáp lời.

"Trước đó nữa thì sao? Hôm trước đó nữa chúng ta đã làm gì?" Nghiêm Hạo Tường hỏi.

"Buổi sáng thức dậy, tập luyện như thường ngày, sau khi kết thúc thì về nhà là hết rồi." Hạ Tuấn Lâm nói.

"Sau khi về nhà thì sao, chúng ta đã làm những gì?" Đinh Trình Hâm thật sự không nhớ rõ nữa rồi.

"Mã ca đi nấu mì, Diệu Văn gọi thức ăn ngoài, Á Hiên đăng weibo, Nghiêm Hạo Tường thì luyện kiếm, Trương ca thì xem ảnh chụp của bản thân, em thì ăn cơm, Đinh ca là người đầu tiên đi tắm." Hạ Tuấn Lâm báo cáo đầy đủ.

"Hoàn toàn không có điểm chung." Mã Gia Kỳ nghe Hạ Tuấn Lâm nói xong chỉ cảm thấy đau đầu.

"Đợi một chút, hôm đó bài mà Á Hiên đàn hát không phải là Ngôi sao nhỏ sao? Có khi nào có liên quan tới Ngôi sao nhỏ?" Nghiêm Hạo Tường đột nhiên nhớ tới lúc cậu xem bài đăng weibo đó của Á Hiên, chính là Ngôi sao nhỏ, lại trùng hợp đến mức ở trong trò chơi cũng có bài hát này sao.

"Đúng rồi nhỉ, chẳng trách cảm thấy bài hát Ngôi sao nhỏ vừa rồi lại quen tai tới vậy." Hạ Tuấn Lâm suy nghĩ kĩ càng cảm thấy cũng khá hợp lý.

"Vậy thì điểm chung thì sao? Hay là nói một người cũng có thể kích thích trò chơi?" Mã Gia Kỳ vẫn đang suy nghĩ về điểm tương đồng.

"Mọi người đã like bài đó chưa?" Trương Chân Nguyên tùy tiện hỏi một câu, "Em like rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net