Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đặt ra giả thuyết, nếu như người đăng video không liên quan đến vụ án mà đơn thuần là do xui xẻo nên bị vạ lây, vậy thì mục đích của hắn ta lúc này chẳng qua chỉ là muốn nhận được sự chú ý thôi sao? Phải biết rằng video đó đã đươc đăng lên trước khi các vụ án xảy ra là khoảng một tuần, tình huống này nếu dựa theo những người làm sáng tạo nội dung trên mạng thường nói thì nó đã qua thời điểm vàng để trở nên phổ biến rồi. Vậy đặt ra một giả thuyết khác, hắn đăng video lên chỉ để thỏa mãn sở thích cá nhân. Tuy nhiên, nếu như vậy thì thật sự có quá nhiều điểm nghi vấn khác rồi." Lưu Diệu Văn bắt đầu đưa ra suy luận của mình, tên nhóc bình thường thích là lối hôm nay lại điền đạm đưa ra những lời nhận xét đó khiến cho ba người Mã, Đinh, Hạ không khỏi bất ngờ.

"Lời Lưu Diệu Văn nói không hẳn là không có lý. Để kết luận người đàn ông đó vô tội cần nhiều điều kiện hơn là những bằng chứng cụ thể, trong quá trình phá án chúng ta cũng cần xem qua những vấn đề như là yếu tố hành vi, yếu tố tâm lý của nghi phạm chẳng hạn. Mọi thứ rõ ràng trước mắt chưa chắc đã là sự thật." Hạ Tuấn Lâm gật gù.

"Tuy nhiên, nếu chúng ta đặt ra quá nhiều giả thuyết sẽ khiến việc điều tra khó tránh khỏi bị sai hướng. Vì vậy khi điều tra cần tuân thủ các nguyên tắc chặt chẽ, nhưng cũng không quên sự linh hoạt trong suy luận để trách đưa vụ án đi vào bế tắc." Mã Gia Kỳ chậm rãi uống nước ép hoa quả rồi nói.

"Vụ án chặt xác, qua điều tra sơ bộ, bước đầu đã điều tra được nguyên nhân dẫn đến hành vi phạm tội. Người bị hại gọi tắt là cô B, hai mươi lắm tuổi, là nhân viên của một công xưởng gia công bóng rổ ở thành phố B. Cô xuất thân từ một gia đình ở vùng nông thôn xa xôi của tỉnh C, sau khi thi đại học vì mâu thuẫn trong gia đình nên cô B đã bỏ nhà đến thành phố B kiếm việc làm để nuôi sống bản thân. Vì tình hình tài chính eo hẹp, cô B đã thuê một căn phòng giá rẻ để ở. Hàng xóm của cô B là anh A, ba mươi lăm tuổi, cũng là kẻ đã sát hại cô, hắn ta sinh ra tại thành phố B, có ba mẹ là công nhiên viên chức nhà nước hiện tại đã nghỉ hưu. Dù đã lớn tuổi nhưng tên này ngoài việc ngồi trong phòng chơi game thì không tìm được một công việc nào để tự lập, thế nên vào một năm trước đã bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà. Theo như lời khai của tên này, nguyên nhân hắn giết cô B là do cô B đã từ chối hẹn hò với hắn, ngoài ra còn dùng lời lẽ khó nghe để nhục mạ, điều đó khiến cho hắn nổi lòng oán giận, cuối cùng giết luôn cô B và chặt xác nhằm phi tang chứng cứ. Người phát hiện ra đầu tiên là một cô công nhân quét dọn rác trong khu vực mà tên A đang sống. Cô ấy phát hiện ra một cách tay người trong một túi rác được bọc kín khi đang trong ca làm, vì thế nên đã báo cảnh sát. Trong quá trình làm việc, rất nhanh sở cảnh sát đã tìm được hung thủ, và đang bắt đầu thu thập hồ sơ để tiến hành tố tụng." Hạ Tuấn Lâm bắt đầu tóm tắt bản án mà mấy hôm nay cậu cùng các đồng nghiệp thức đêm để chỉnh lý.

"Nè Hạ nhi, cậu có thể tự do bàn chuyện này với chúng tớ như vậy hả?" Tống Á Hiên lén nhìn sắc mặt của ba người kia rồi nói.

"Không có gì phải ngại đâu, là anh bảo cậu ấy nói đó." Mã Gia Kỳ cười dịu dàng.

"Ồ." Tống Á Hiên nhìn thấy nụ cười của Mã Gia Kỳ lại không biết vì sao nổi lên mối e sợ vô hình.

"Thật ra chuyện này sớm muộn cũng sẽ lên báo thôi, nói cho các cậu biết trước cũng không phải là vấn đề gì lớn. Với lại anh cảm thấy, có lẽ các cậu có thể giúp gì đó cho bọn anh trong vụ án này." Đinh Trình Hâm tiếp lời.

"Nếu đi theo trình tự thì vụ án chặt xác, sau đó đến vụ đầu độc và kho lạnh. Vậy trong vụ án đầu tiên mọi người có ý kiến gì không? Không cần ngại, cứ nói với chúng tôi." Mã Gia Kỳ nói.

"Vụ này không có gì đáng để chú ý lắm, theo em là vậy. Vì từ cách thức gây án, cho đến lời khai của hung thủ, cũng như quá trình điều tra của cảnh sát đều khẳng định rằng người đàn ông A là kẻ sát hại B. Nếu muốn đưa ra ý kiến, thì em cần những thứ như thời gian tử vong của nạn nhân, hung khí, cách thức phi tang... nhưng đây lại là thông tin tuyệt mật đúng không ạ, thế nên chẳng có gì để nói ở đây cả." Nghiêm Hạo Tường nhún vai.

"Hạo Tường biết rõ thật nhỉ. Nhưng đại khái là như vậy, có nhiều thứ chúng tôi thật sự không thể cung cấp thêm cho mọi người." Đinh Trình Hâm bất đắc dĩ lắc đầu.

"Thật ra là có một điều, em nghĩ mọi người có thể nói cho tụi em nghe đấy ạ." Tống Á Hiên vừa lướt điện thoại vừa nói.

"Là điều gì?" Lưu Diệu Văn không kiềm được mà tiếp lời.

"Ba mẹ của hung thủ. Vấn đề ở đây là hắn đã được người nhà cung cấp chỗ ăn chỗ ở trong ngần ấy năm, theo như Hạ nhi kể thì ba mẹ hắn là công nhân viên chức nên sẽ có lương hưu. Vậy thì tại sao lại bất thình lình đuổi hắn ra khỏi nhà? Em nghĩ chẳng phải đơn giản là để hắn học cách tự lập đâu nhỉ? Vả lại căn nhà thuê đó, làm sao hắn được ở nếu không có tiền thuê. Có một sự thật là với hầu hết người Trung Quốc, việc tiếp nối hương hỏa còn quan trọng hơn con cái có nên người không đấy ạ." Tống Á Hiên chậm rãi gắp miếng thịt vừa chín tới vào bát, vừa thờ ơ đưa ra nhận xét.

"Vậy mọi người chắc đã điều tra về gia đình của hắn rồi nhỉ. Có điểm gì bất ngờ không?" Trương Chân Nguyên hỏi.

Đinh Trình Hâm lắc đầu.

"Ba mẹ hắn cũng cho lời khai không khác gì mấy."

"Nhưng có điểm bất thường đấy." Đột nhiên Lưu Diệu Văn xen vào lời của Đinh Trình Hâm.

"Mã ca, Đinh ca, các anh có nhớ lúc chúng ta tới nhà họ điều tra tình hình, người xung quanh có nói rằng gia đình họ có hai người con trai không?"

"Nhưng không phải người đó đã chết lúc năm tuổi khi về quê nghỉ hè cùng gia đình rồi hả? Như vậy thì sao chứ?" Đinh Trình Hâm thắc mắc.

"Em cũng không chắc nữa, vì nếu một gia đình có con chết trẻ thường sẽ lập bàn thờ nhỏ, nhưng nhìn quanh trong nhà thì không thấy."

"Ừm, tuy cũng có thể là người nhà họ không thờ cúng kiểu đó. Tuy nhiên đây vẫn là điểm đáng suy ngẫm, để khi về anh sẽ cho người tìm hiểu xem." Mã Gia Kỳ vỗ vai Lưu Diệu Văn.

"Ngừng không nói nữa, hôm nay đến để ăn chứ không phải để bàn việc. Mọi người cứ lo nói mãi Trương ca đã ăn gần hết thức ăn rồi kìa." Hạ Tuấn Lâm kéo hướng chú ý của mọi người về Trương Chân Nguyên.

"Đâu phải anh, Á Hiên và Hạo Tường ăn đấy." Trương Chân Nguyên vô tội giải thích.

"Hì, mọi người không biết đâu gần đây nhà xuất bản cứ bận việc suốt, hơn một tháng rồi em vẫn chưa ăn bữa nào ra hồn. Trưa nay còn dính thêm vụ của Tường ca, bụng đói đến mức sắp dán vào lưng rồi." Tống Á Hiên tội nghiệp khiếu nại.

"Lại đổ cho tớ rồi. Cậu tưởng bổn thiếu gia nhàn nhã chắc, bên nhà xuất bản các cậu cứ không ngừng hối thúc, khiến cho tớ mấy hôm nay ăn bao nhiêu liền ói ra bấy nhiêu. Lâu rồi mới có một bữa ăn thoải mái như thế này, hôm nay tớ phải quét bằng sạch thực đơn của quán." Nghiêm Hạo Tường vừa gắp thức ăn vừa nói.

"Hầy, thì ra đều là kẻ đáng thương cả." Đinh Trình Hâm đứng dậy rót nước cho từng người.

Rời khỏi quán, mỗi người mang trong mình một tâm sự. Kết thúc một ngày dài làm việc, cuối cùng vẫn phải ôm tâm tư phiền muộn để đi vào giấc ngủ. Người trẻ à, các bạn đúng là sống chẳng dễ dàng gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net