Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhắc đến gia đình giọng Đinh Trình Hâm bất chợt nghẹn lại, khóe mắt ửng hồng như cố gắng kiềm chế để không rơi nước mắt. Mã Gia Kỳ dịu dàng vuốt lưng, động viên cậu.

Mã: Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, tớ sẽ luôn ở bên cậu.

Đinh: Cảm ơn cậu...

Lấy lại tinh thần, Đinh Trình Hâm nở lại một nụ cười trên môi. Cho dù cậu có không còn người thân nào trên đời thì ít nhất vẫn còn một người bạn sẵn sàng sẻ chia, ở bên cạnh cậu khi cần.

   

Trương: Kia... là điểm cách li rồi!

Hạ: Mô phật, cuối cùng cũng đến rồi! Bố mẹ ơi con đến rồi!!

Cả bọn nhìn thấy điểm cách li thì mừng muốn rơi nước mắt, lúc này cũng đã sức tàn kiệt lực. Bảy người đi đến trước hàng rào thép vô cùng vững chắc, một đám người mặt đồ quân sự nhìn thấy liền chỉa súng về phía họ. Mọi người theo phản xạ đều lập tức giơ hai tay lên, Đinh Trình Hâm nhanh miệng vội giải thích.

Đinh: Chúng tôi không phải thây ma! Làm ơn đừng bắn!!

Sau khi nghe người nói vậy thì vài người quân nhân ăn mặc kín từ trên xuống đi đến, nòng súng vẫn hướng về bọn họ. Qua quan sát tổng thể, bảy người được đưa đến điểm xét nghiệm để chắc chắn là không ai nhiễm virus. Lúc bấy giờ cả bọn mới thực sự được thở phào nhẹ nhõm.

Đinh: Chà, coi bộ cũng đông ghê ha.

Nhìn đám người đông đúc chờ được xét nghiệm kia có vẻ mất ít nhất vài giờ hơn mới tới phiên bọn họ. Cả đám ngồi tụm lại một góc, ánh mắt láo lia cũng có chút hiếu kì mà nhìn tới lui xung quanh.

Hạ: Lâu lắm rồi mới thấy lại cảnh có nhiều người như vậy. Làm em nhớ đến hồi covid ghê.

Trương: Nghĩ lại cũng thấy kì diệu thật đó, mấy người chúng ta tuy không xuất phát cùng nhau nhưng lại cùng nhau đi đến đích đến. Mà còn là toàn vẹn không sứt mẻ tí nào!

Tống: Đinh ca sao nhìn mặt anh nhăn dữ vậy? Anh không sao chứ?

Đinh: Haiz, chắc là lại say nắng rồi...

Mã: Đây cậu uống chút nước đi, có cần nằm tí không?

Đinh: Nằm trên đùi cậu thì nằm.

Đinh Trình Hâm chỉ nói vu vơ thế mà Mã Gia Kỳ để đồ đang ôm sang một bên cho cậu nằm thật. Thấy mấy đứa nhỏ đang nhìn, cậu có chút mắc cỡ hất vai anh một cái rồi lẩm bẩm.

Đinh: Nói thế cũng làm thật, khờ chết cậu.

Chờ đến tầm một tiếng thì cũng đến lượt bảy người xét nghiệm và tất nhiên là cả bảy đều âm tính với dịch bệnh. Sau đấy nữa bọn họ được đưa đến khu ở tập trung, đó là một khu nhà trọ cho công nhân của một nhà máy cũ ở thành phố cạnh bên. Nay nơi ấy được tận dụng làm chỗ ở cho những người may mắn sống sót. Một phòng ở được tối đa tám người, đám của bọn họ có bảy người nên được xếp gọn vào ở chung với nhau. Trước đây cũng đã ở cùng nhau vài lần nên lần này coi như được dịp thân thiết hơn.

Đồ đạc mọi người mang theo không nhiều, bên cứu trợ cấp đến vài bộ đồ và một số tiền nhỏ để mọi người sinh hoạt. Trẻ vị thành niên thì được ăn uống miễn phí, còn thành niên rồi thì chỉ được nhận ưu đãi trong hai tuần đầu. Sang tuần thứ ba thì phải đóng phí hoặc tìm cách rời khỏi khu cách li tập trung.

Đinh: Chính phủ đúng là chẳng cho ai không được thứ gì.

Mã: Vậy cậu tính thế nào?

Đinh: Tớ không biết nữa, lúc đi tiền mang theo cũng chẳng còn bao nhiêu. Nếu rời khỏi khu cách li thì cũng phải qua thông duyệt mấy thứ phức tạp khác. Với lại như tình hình này, bọn họ còn cấm không cho tự do di chuyển nữa...

Trương: Mã ca, Đinh ca.

Đinh: Ủa anh tưởng em đi ăn với bốn đứa kia rồi chứ?

Trương: Em ăn xong rồi, có mang hai phần lên cho các anh.

Mã: Ay ya có cần phải như thế không chứ? Bao nhiêu tiền thế, tụi anh gửi lại.

Trương: Không không, không cần đâu, cái này chúng ta được mời mà.

Mã-Đinh : Được mời?

Trương Chân Nguyên kể lại một chút chuyện vừa nãy năm người đi xuống khu ăn uống kiếm gì ăn cho no. Thì may mắn gặp được người nhà của Nghiêm Hạo Tường, bố và mẹ của cậu ấy rất hào phóng. Ngay sau khi biết cậu ấy đi cùng sáu người bạn thoát khỏi địa ngục trần gian thì đã mời cả bọn ăn cơm. Coi như lời cảm ơn vì đã chiếu cố con trai của họ.
  

Ở khu ăn uống.

Mẹ Nghiêm: Ôi con trai của ta, tạ ơn trời vì con vẫn bình an.

Nghiêm: Được rồi mẹ à, vẫn còn bạn của con ở đây đấy...

Mẹ Nghiêm: Có sao đây, nhỉ mấy đứa? Cứ thoải mái ăn uống đi, không phải ngại. Ồ mà phải rồi con trai, con bị người ta xếp đến ở khu trọ bên kia à?

Nghiêm: Vâng.

Mẹ Nghiêm: Ais, ở bên đó vừa đông vừa bất tiện, ăn xong một lát nữa mang đồ qua ở riêng với mẹ.

Nghiêm Hạo Tường có chút khó xử nhìn mẹ, dù biết là mẹ chỉ muốn tốt cho cậu nhưng với tình hình này thì hơi khó.

Nghiêm: Không cần đâu ạ, con ở với mọi người không sao. Chính phủ ban phát lệnh hạn chế di chuyển tới lui mà. Con ổn, mẹ không cần lo cho con.

Trấn an mẹ xong, Nghiêm Hạo Tường có liếc trộm sang bố một cái. Cậu cũng nên đi đến hỏi thăm ông ấy vài câu, từ đầu đến giờ chỉ thấy bố yên lặng không nói gì cũng chả thấy mẹ kế của Nghiêm Hạo Tường đâu.

Nghiêm: Bố, dì Lê đâu rồi ạ...?

Bố Nghiêm: Đã nghỉ sớm ở phòng rồi.

Nghiêm: Tạ ơn trời vì dì không sao...

Bố Nghiêm: Ừm...

Ông Nghiêm khi nói chuyện là tránh né ánh mắt của con trai, như thể đã làm điều gì đó chột dạ vậy. Nghiêm Hạo Tường thừa biết tính tình của bố, cậu nhận ra nhưng không hỏi sâu. Hỏi thăm như thế là đủ với bố con hai người họ rồi. 

  

Tối đến, mọi người tụ lại phòng chung nói chuyện. Phải nói là khi đến được đây rồi ai cũng vui mừng ra mặt, bọn họ trong vòng mấy tuần qua đã phải cố giữ cái mạng nhỏ của mình khó khăn đến thế nào. Nhịn ăn, nhịn uống, lúc nào cũng thấp thỏm không yên, đến tối nay được ngủ thẳng giấc đã vô cùng quý giá.

Tối muộn khi đa số đã chìm trong giấc mộng thì ở trên sân thượng dãy nhà, Lưu Diệu Văn tay phì phèo điều thuốc lá khói bay mờ ảo. Một mình cậu ở trên này nhìn xa xăm về hướng thành phố Khởi Vinh vinh quang một thời. Là người nhỏ tuổi nhất trong đám với Đinh Trình Hâm nên cậu nhóc không nói chuyện nhiều với các anh, trừ Tống Á Hiên là đã quen biết từ trước đó.

Bất chợt, cậu nghe có tiếng bước chân từ phía sau tiến lại gần mình, bất giác quay đầu. Lưu Diệu Văn ngạc nhiên hỏi.

Lưu: Sao anh còn chưa ngủ nữa?

Tống: Lạ chỗ nên ngủ không quen.

Lưu: Anh mà lạ chỗ sao? Mấy đêm trước ngủ bụi thấy cũng được lắm mà.

Tống: Em nói nhiều quá rồi đó, gạt điếu thuốc trước rồi hẳn nói chuyện với anh.

Lưu Diệu Văn hút nốt hơi cuối rồi dập điếu thuốc trong tay đi.

Tống: Đến lượt anh hỏi em, sao giờ này chưa đi ngủ còn dám lẻn lên đây hút thuốc?

Lưu: Không thấy buồn ngủ.

Tống: Em... Không thấy thoải mái sao?

Lưu Diệu Văn chưa hiểu ý "không thoải mái" mà Tống Á Hiên nói là gì. Cậu ấy mới giải thích rằng vì thường thấy cậu nhóc chỉ lủi thủi một mình. Ngoài Tống Á Hiên ra cũng không nói chuyện với ai, mặt mày lúc nào cũng căng thẳng. Nghe cậu ấy nói thế, Lưu Diệu Văn bất giác bật cười thành tiếng Tống Á Hiên thấy thì lại hỏi.

Tống: Cười cái gì chứ...

Lưu: Không có gì, chỉ là thấy anh có chút... ngốc.

Tống Á Hiên đánh nhẹ vào vai cậu nhóc một cái.

Tống: Ai ngốc? Em ngốc chứ ai mà nói anh...

Lưu: Anh chỉ giỏi suy nghĩ lung tung.

Tống: Vậy... là không phải em không thích mọi người sao?

Lưu: Gì mà không thích chứ, chẳng lẽ anh nhìn mặt anh không vui một chút là liền nghĩ người ta không thoải mái sao?

Tống Á Hiên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn lên bầu trời tối với vài ánh sao lẻ loi giữa vòng trời rộng lớn. Lưu Diệu Văn nhìn cậu một cái rồi hỏi.

Lưu: Anh có muốn học cách nhìn xem người ta đang nghĩ gì không?

Tống: Làm cách nào?

Lưu: Anh gọi em một tiếng "Văn ca" thì em chỉ.

Tống: Ca ca cái rắm!

Lưu: Anh không muốn học thì thôi vậy?

Tống Á Hiên phồng má, nắm đấm nhỏ cuộn lại đấm đấm vào vai Lưu Diệu Văn.

Tống: Tiểu tử thối!

Lưu: Anh không gọi là không muốn biết, anh còn đánh em cái gì chứ.

Tống: ...

Lưu: ~~

Tống:V-Văn ca... Ais gjiajfwkoa!

Lưu: Ei~

Đạt được mục đích Lưu Diệu Văn cười tít mắt, Tống Á Hiên cũng bất giác cười theo.

Tống: Được rồi, mau nói đi!

Lưu: Hm... khi mà anh muốn xem người ta nghĩ gì thì chú ý vào ánh mắt của họ.

Tống: Chỉ vậy thôi sao?

Lưu: Chứ anh muốn gì nữa? Cách đó rất hữu hiệu đó, giờ anh thử đi nhìn vào mắt em rồi đoán thử em đang nghĩ gì?

Tống Á Hiên chưa từng nhìn chăm chăm thẳng vào mắt Lưu Diệu Văn bao giờ, chỉ mới đối mắt được vài giây đã phải ngượng ngùng quay đi hướng khác. Dù là đã quay mặt đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai bên tai cậu đã đỏ lên từ lúc nào

Tống: "Sao em ấy cứ nhìn mình hoài vậy, quay đi chỗ khác giùm đi trời ơi!?!"

Lưu Diệu Văn khoác vai Tống Á Hiên, áp sát mặt cậu hơn khiến cậu không chịu nổi nữa mà đỏ hết cả mặt.

Tống: Nhóc muốn làm gì đây?!

Lưu: Làm gì đâu, trên này lạnh quá đứng gần một chút cho ấm người.

Tống Á Hiên bĩu môi, biểu cảm "chê" Lưu Diệu Văn ra mặt. Cậu nhóc thấy thêd vẫn không tỏ ra khó chịu chỉ phì cười, ánh mắt tự đắc như vừa đạt được mục đích vậy.

Trêu đùa một chút cho khuây khỏa tâm trí, trời đã tối hầu hết mọi người ở đây đều đã ai về phòng nấy. Một không gian tĩnh mịch bao trùm lấy toàn bộ khu vực cách li, Tống Á Hiên bất giác sụt sịt mũi như sắp khóc.

Lưu: Sao vậy?

Tống: K- Không có gì...

Lưu: Anh sắp khóc đến nơi rồi còn bảo không có gì, nghĩ em là trẻ con lên ba chắc?

Nghe lời Lưu Diệu Văn nói vậy, ánh mắt Tống Á Hiên ngập trong lệ thủy sóng mũi hơi cay. Cậu cố gắng không mếu mặt trước cậu nhóc kia, từ từ nói ra suy nghĩ trong lòng.

Tống: Anh, anh nhớ bố mẹ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net