Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như thế trải qua hai tuần bình yên ở khu cách li, lúc này mọi người đều đã ổn định cả rồi đến lúc nên quyết định con đường phía trước như thế nào.

Đinh Trình Hâm khuôn mặt bơ phờ nhìn phần cơm mà bạn cùng phòng mang lên. Mấy ngày nay cậu nhìn thấy đồ ăn thì không có chút cảm giác thèm ăn nào. Trước mặt mọi người cũng miễn cưỡng ăn một chút nhưng sau đó đều phải nôn ngược ra. Sắc mặt thì nhợt nhạt, y hệt như người chết vậy. Bản thân Đinh Trình Hâm cũng không thể hiểu nổi, cứ như cậu biến thành một cái xác biết đi vậy. Những phản xạ đau đớn hay cảm giác đói bụng dường như biến mất.

Mã: Cậu vẫn chưa ăn sao?

Đinh: Ừm, tớ không thấy đói...

Vẻ mặt Mã Gia Kỳ lo lắng hẳn ra, anh ngồi xuống nhìn Đinh Trình Hâm gầy hơn lúc cả lúc trước, trong lòng có chút xót xa.

Mã: Cả người cậu lạnh lắm, uống thuốc cũng không thấy khá là bao...

Đinh: Tớ không sao đâu, để lát tớ ăn cũng được. Không cần dùng thuốc đâu.

Mã Gia Kỳ nắm nhẹ bàn tay trắng bệt của Đinh Trình Hâm như muốn truyền chút hơi ấm đến tay cậu. Ánh mắt hai bên nhìn nhau, khi anh định mở miệng nói gì đó bỗng có một tiếng đùng lớn vang lên khiến cả hai giật mình vô thức nhìn về hướng tiếng động phát ra.

Mã: Chuyện gì vậy?!

Đinh: ...

Đinh Trình Hâm như bị phần cổ trắng nõn của Mã Gia Kỳ thu hút, trong tâm trí đột nhiên có một giọng nói kì lạ thôi thúc.

"Cắn nó đi... Không phải mày đang rất đói sao? Mau ăn thịt nó đi!-"

Tầm mắt của cậu lúc này chỉ có thể tập trung vào người đối diện, cuối cùng Đinh Trình Hâm cũng lấy lại bình tĩnh bằng cách tự tát mình một cái chát-! Rõ rất đau.

Mã: A Trình cậu làm sao vậy!? Tự nhiên-

Cạch- cánh cửa phòng mở ra Trương Chân Nguyên từ từ đi vào, mặt cậu ấy nhăn nhó chân thì đi cà nhác. Thấy thế Đinh Trình Hâm liền hỏi.

Đinh: Tiểu Nguyên chân em sao thế?

Trương: Em vừa giẫm phải đuôi của một con mèo nên nó nhảy cẫng lên. Em cũng hết hồn ngã đập người vào cửa.

Mã: Vậy sao chân lại chảy máu thế kia?

Trương: Mèo giật mình quào.

Mã: Ở đây sao lại có mèo hoang vậy chứ...

Mã Gia Kỳ đi lấy bông băng thuốc đỏ giúp Trương Chân Nguyên. Kì lạ hơn, khi lúc này Đinh Trình Hâm nhìn vào vết thương của cậu em thì giọng nói kì quái ấy lại vang lên.

"Mau cắn nó để thỏa mãn cơn đói đi... nếu không mày sẽ chết đó..."

Tiếng nói quỷ quyệt cứ liên tục công kích Đinh Trình Hâm. Cảm giác đói mấy lúc trước tưởng như không cảm nhận được, thế mà bây giờ thấy bụng cồn cào lên một cách dữ dội. Trong cơn không tỉnh táo, Đinh Trình Hâm bật dậy đi vào nhà vệ sinh trong sự ngơ ngác của hai người kia.

Đinh: "Mình bị cái quái gì vậy?!?! Tại sao mình có thể nghĩ ra những thứ đó!? Mình điên mất thôi!!"

Đinh Trình Hâm hoang mang tột đột, cậu ôm đầu. Nghiêng đầu nhìn vào gương, cậu càng hoảng hốt chỉ thiếu chưa hét toáng lên. Một bên mắt đỏ ửng lên từng mao mạch đỏ tươi nổi có thể nhìn thấy rất rõ hằn trên con ngươi mắt. Tận mắt nhìn thấy sự biến đổi kì dị của bản thân, cậu kinh sợ lui về phía sau vài bước. Đinh Trình Hâm muốn dùng thuốc nhỏ mắt để rửa mắt nhưng nó không có dụng gì. Cậu nghĩ lại những suy nghĩ kinh tởm của chính mình lúc này vừa thấy tự buồn nôn vừa sợ hãi.

Đinh Trình Hâm tự tát mình nhiều cái để hòng níu giữ sự tỉnh táo cho bản thân. Cậu từ nhốt bản thân trong nhà vệ sinh cả một ngày trời, mặc cho Mã Gia Kỳ và mọi người lần lượt hỏi thăm. Cậu cũng không hé răng nửa lời.

*

*               *

Bên ngoài chốt, nơi tách khu vực an toàn khỏi thành phố đã nhiệm bệnh. Nhân viên A đang trong giờ canh trực. Một người đồng nghiệp vừa đi tuần ở bên ngoài về gọi anh ta đến mở chốt. Không nghi ngờ gì nhân viên A đi ra mở chốt cho đồng nghiệp của mình, miệng còn bâng khuâng cằn nhằn vài câu.

Nhân viên A: Nhanh chân lên đi, đến giờ đổi ca là cứ lề mà lề mề...

Lời buông ra vừa dứt, người đồng nghiệp ngước khuôn mặt thối rửa lúc nhúc dòi bọ của mình lên dọa cho nhân viên A một phen. Vị nhân viên kia dường như bị tha hóa, đầu óc bị thực thể nào đó điều khiển tâm trí, hiện tại chỉ muốn ăn thịt người thỏa mãn cơn khát máu thịt. Sau nhân viên bị lây nhiễm thêm vài con thây ma nữa được nước lao vào. Sai lầm của bọn họ chính là đã quá lơ là chỉ vì tình hình mấy ngày trước quá yên bình. Trước bão tố bầu trời trong xanh đến lạ kì, đó là một lời cảnh báo chết người.

Virus thây ma sau một khoảng thời gian đã bắt đầu sinh ra những biến thể đột biến mới. Thế mà chính phủ vẫn không có bất cứ biện pháp nào để áp chế ngày tận thế đang đến gần...

Mã: Cậu thực sự không sao sao?

Đinh Trình Hâm chỉ nằm đó mà không đáp lại lời. Những ngày gần đây cậu có nhiều biểu hiện lạ, không ăn uống, không nói chuyện với ai kể cả đối phương có là Mã Gia Kỳ.

Một đêm trời không mây, hàng loạt tiếng hét thảm thiết vang vọng đầy ám ảnh. Cơn ác mộng đã trở lại. Cả đám bảy người đều đã sớm chìm vào trong mộng đẹp từ trước, bị âm thanh kêu gào bên ngoài đánh thức tất cả thức dậy trong sợ hoang mang.

Hạ: Có chuyện gì vậy...??

Giường của Trương Chân Nguyên nằm gần khu vực cửa nhất nên tự giác đi xuống xem. Vừa mở cửa ra một người đàn ông khuôn mặt hốt hoảng lao đến, chạy tọt vào trong phòng đóng cửa lại.

???: THÂY MA TẤN CÔNG VÀO ĐÂY RỒI!!!!

Mã: CÁI GÌ CƠ?!

Giọng Mã Gia Kỳ lên cao lên như không thể tin vào tai mình và tất cả những người còn lại cũng thế. Tình thế bên ngoài vô cùng hỗn loạn, bảy người và một người mới đến tay không chỉ dám ở lì trong phòng không dám bén mạng ra bên ngoài. Cái cảnh tượng tiết gào khóc cùng tiếng kêu cứu vô vọng xé toạc bầu không khí yên lành buổi đêm hôm ấy. 

Tống Á Hiên khuôn mặt thất thần đột nhiên nhảy cẫng lên vì nhớ đến một chuyện.

Tống: Mẹ?! Mẹ em vẫn còn ở ngoài!!

Cậu nói hoảng lên rồi định phóng ra ngoài nhưng Lưu Diệu Văn nhanh tay giữ được cậu lại. Mã Gia Kỳ cũng trấn an cậu em họ, ra ngoài ngay bây giờ chẳng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết. Tuy nhiên sự sốt ruột lo lắng của Tống Á Hiên đã lên đến đỉnh điểm. Cậu quát lại cả lời của Mã ca.

Tống: ANH KHÔNG CẦN BỐ MẸ NHƯNG EM THÌ CẦN!!

Câu nói này đã vô tình chọc ngoáy vào vết thương tâm lý chưa lành trong tim Mã Gia Kỳ, khi này trong nhóm ai cũng biết đến chuyện nhà anh phức tạp. Không nên nhắc lại. Càng dẫu biết rằng Tống Á Hiên chỉ vì sự bất an và nông nỗi tức thời mà buông lời vô tâm nhưng thực anh lúc này cũng không thể giữ nổi bình tĩnh. Hai anh em bắt đầu một trận cãi nhau lớn. Lời qua tiếng lại không ai nhường ai nữa, Đinh Trình Hâm phải vào can nếu không sẽ có ẩu đả mất.

Đinh: Thôi đủ rồi! Giờ này là lúc cãi nhau à? Mỗi người nhịn nhau một tiếng chết hay gì? Á Hiên, anh biết em lo cho mẹ và mọi người đều lo cho người thân mình ở bên ngoài kia. Nhưng Mã Gia Kỳ không cho em liều mạng ra ngoài kia cũng là vì muốn tốt cho em, không muốn em bỏ mạng vô ích!

Tống: ...

Nét mặt Tống Á Hiên méo xệch đi vì bị mắng, cậu vùng vằng bỏ về giường chẳng nói chuyện với ai. Đinh Trình Hâm thấy tâm trạng cậu nhóc không tốt, có nói cũng sẽ như không. Nên thôi ,cậu kéo Mã Gia Kỳ ra một góc kín mà nói chuyện.

Đinh: Được rồi được rồi, Á Hiên vì nóng giận mới nói thế thôi, cậu đừng để bụng...

Đinh Trình Hâm vừa nói vừa xoa xoa má anh, Mã Gia Kỳ trước giờ chưa từng mắng Tống Á Hiên lần nào càng chưa từng nghe cậu ấy ăn nói như thế. Bản thân Đinh Trình Hâm chỉ ở phía ngoài nghe còn thấy chua ngoa thì huống chi là anh. Bị nói như vậy dù chỉ là vô ý nhưng sao mà không buồn cho được.

Mã Gia Kỳ ôm gọn Đinh Trình Hâm trong vòng tay, dạo gần đây sao lại thích nhõng nhẽo thế không biết. Đinh Trình Hâm không từ chối cái ôm mà ôn nhu đón nhận và đáp lại. Anh thủ thỉ bên tai cậu, hỏi.

Mã: A Trình... có phải cậu đang giấu tớ điều gì phải không...?

Đinh: Sao cậu... lại hỏi như thế?

Mã: Tớ không biết, tớ cảm thấy cậu mấy ngày nay thật lạnh lùng... Không thèm để ý tớ...

Đinh Trình Hâm im lặng không đáp, ánh mắt dần tối lại như đã trở lại hiện thực tăm tối. Cậu nhẹ nhàng đẩy Mã Gia Kỳ ra, mắt đối mắt cất giọng nói với anh.

Đinh: Đến một lúc thích hợp, cậu sẽ biết câu trả lời thôi. Được rồi, chúng ta quay lại với mọi người đi.

Trong lòng Mã Gia Kỳ bất giác thấy bất an nhưng cũng không hỏi thêm. Cả hai cứ thế trở lại cùng mọi người.

Người đàn ông ban nãy vẫn ở đây với tinh thần còn khá hoảng loạn chưa hoàn hồn. Trương Chân Nguyên đã mang cho ông ấy một chai nước uống để ổn định tinh thần. Đối với đám bọn họ chuyện này đã xảy ra lần thứ hai rồi, ít nhiều cũng đã có kinh nghiệm chút ít. Tuy nhiên đối với một vài người được đưa đến khu cách li từ trước thì chưa thực sự hình dung được mức độ kinh khủng của việc này. Và người đàn ông này là một trong số đó.

Đinh: Chú ấy vẫn chưa ổn định lại sao?

Hạ: Chắc là sang chấn tâm lý rồi, mang nước cho chú mà tay cứ run lên như thế kia...

Nghiêm: Tình hình bên ngoài đã loạn lắm rồi, chúng ta nên làm sao đây?

Câu hỏi của Nghiêm Hạo Tường cũng là câu hỏi chung của mọi người lúc này. Ai nấy đều hướng ánh mắt về Đinh Trình Hâm như chờ "khẩu lệnh". Cậu đi đến cửa sổ đã được kéo rèm lại nhìn ra bên ngoài hành lang vắng vẻ. Lúc này bên tai cậu có thể nghe được âm thanh ngấu nghiếng xác thịt bên ngoài, lông mao theo phản xạ dựng ngược lên. Đột nhiên trong đầu cậu bây giờ lóe lên một ý nghĩ táo bạo không kém phần liều lĩnh.

-----------

Mị comeback ròi đây!! Còn ai nhớ truyện của tui hông ta=")))
(Spoil nhẹ là diễn biến sắc lắm=)), tiếc chi 1 vote 1 cmt động viên tui update tiếp nèoo)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net