Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm nhanh chóng mang mớ đồ lụm nhặt được trở về, cậu mới đó mà đã thích nghi rồi. Đi giữa một bày thây ma cũng không lo bị cắn nên cậu cứ bay nhảy cố gắng đi đường tắt trở về tòa nhà nhanh nhất. Với thể chất đã phát triển một cách vượt trội, không những cái giác quan nhạy bén mà lực tay của Đinh Trình Hâm cũng được cải thiện. Đối với một người bình thường, vác theo một mớ vũ khí tầm bảy tám món hàng thật vô cùng nặng và chật vật. Nhưng nhìn Đinh Trình Hâm vừa đi vừa nhảy chân sáo là hiểu, cậu không ngờ biến thành thây ma có nhân tính lại có lợi như thế. Người ta nơm nớp lo sợ còn Đinh Trình Hâm thì cứ tung tăng.

Đinh: Trời xanh xanh ngắt xanh, gió tung tăng trên lá xanh. Một cô em trông rất xinh tươi~

Khá nhanh chóng cậu đã trở về.

Đinh: Mở cửa giùm đi! Hết tay mở rồi!

Giọng người vang từ ngoài cửa vào, lập tức có người ra giúp Đinh Trình Hâm mở nắm tay cửa.

Trương: Đinh ca về rồi!

Đinh: Muốn trẹo vai rồi! Đây, mỗi người cầm một cái phòng thân đi.

Mã: Tạ ơn trời vì cậu vẫn không sao...

Mã Gia Kỳ lầm bầm, anh đến bên cạnh Đinh Trình Hâm nhìn mồ hôi cậu nhể nhại mà lòng xót xa. Anh đang định nói gì đó thì giọng của Triệu Du bất chợt vang lên.

Triệu Du: Cậu trai, cậu ra ngoài trở về... không bị cắn chứ?

Câu nói ấy lập tức làm cả đám rơi vào bầu không khí sượng trân, Đinh Trình Hâm cũng phải xịt keo đứng hình vài giây. Cả bọn dù có hơi khó chịu trước câu hỏi của ông chú Triệu Du nhưng nghe xong cũng bất giác nhìn người anh cả. Được mỗi Hạ Tuấn Lâm nhanh miệng lên tiếng.

Hạ: Chú yên tâm, có thấy ai bị thây ma cắn mà vẫn toàn vẹn trở về đâu chứ. Phải không anh?

Đinh Trình Hâm hơi trầm tư, câu hỏi của ông chú Triệu Du hình như đã đánh vào tim đen cậu. Cậu cảm thấy chột dạ như một phản xạ tâm lý tự nhiên. Vết thương ở cổ tay đã lành hoàn toàn từ thuở nào một phần trấn an tinh thần Đinh Trình Hâm. Cậu hít một hơi rồi tự tin nói.

Đinh: Nếu mọi người muốn kiểm tra tôi sẽ cởi đồ cho mọi người kiểm tra.

Mã: Ấy không cần tới mức vậy đây, mọi người tin cậu mà.

Không khí có phần gượng gạo, Mã Gia Kỳ vội vàng giải vây. Anh thủ thỉ với Đinh Trình Hâm.

Mã: Mặc kệ ổng đi, đừng quá để tâm.

Đinh: ...

Mã: Cậu ra bên ngoài tình hình sao rồi?

Đinh: Xuất hiện thây ma đột biến, may mắn là không nhiều. Chúng ta tranh thủ rời khỏi đây tìm an toàn hơn, chứ ở lì chỗ này có mà thành bữa an cho chúng.

Anh gật nhẹ đầu tỏ ý tán thành.

Mã: Được rồi, chúng ta gói ghém hành lý lên đường. Cầm theo một thứ để phòng thân.

Đinh: Mấy cái này đều là đồ của chúng ta từ trước, sau khi đến đây thì bị thu lại cất vào kho riêng. Cứ như cũ, của ai nấy dùng như trước.

Triệu Du: Vậy còn tôi..?

Đinh: Chú dùng tạm gậy bóng chày này đi. Nếu không an tâm thì cứ đi giữa chúng tôi là được.

Nghiêm: Bây giờ chúng ta đi đâu đây Đinh ca?

Đinh: Chúng ta tạt qua nhà ăn thu thập đủ lương thực rồi đến thành phố B.

Mọi người đều nhất quán, bây giờ không mau chóng rời đi ở lại đầy chỉ có chờ chết. Cả bọn tám người quyết định rời đi ngay, tranh thủ trời tối quái vật bị cản tầm nhìn. Đinh Trình Hâm bạo dạng đi đầu, cậu đã thăm dò đường từ trước. Cậu tìm những lối ít nguy hiểm nhất để đến nhà ăn nhưng có một vấn đề phát sinh.

Nghiêm: Nhà ăn đông thây ma lắm!

Đinh: Mới đó mà đã tràn qua rồi, không ổn, nhiều như thế chúng ta đông cũng không chọi lại.

Hạ: Hay là dụ chúng đi sang chỗ khác, bớt được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Đinh: Quan trọng là có gì dụ đây?

Đinh Trình Hâm vừa dứt, Hạ Tuấn Lâm khum người nhặt mấy viên sỏi lớn lên.

Hạ: Thây ma nhạy cảm tiếng động, dùng mấy cái này chọi ra xa có thể ít nhiều dụ bớt thây ma đi.

Mã: Cách đơn giản nhưng có khả năng thành công. Chúng ta triển luôn đi.

Đinh: Vậy đưa đây, để anh.

Cậu nắm chắc sỏi cỡ vừa trong tay, quay người ném về một hướng khác. Kết quả dụ được thây ma nhưng không nhiều, hình như IQ của chúng đã tiến bộ hơn không còn dễ bị lừa nữa. Với xác suất hiệu quả ít ỏi này cả đám có ném đứt tay cũng chẳng lùa hết thây ma được. Giờ đây mới là lúc Đinh Trình Hâm phát huy khả năng của mình.

Đinh: Giờ chỉ đành lấy một người làm mồi nhử thôi. Có ai có thứ gì tạo ra tiếng động lớn được không?

Mã: Cậu nói vậy là lại muốn xả thân nữa đúng không?

Sắc mặt Mã Gia Kỳ cau lại, anh lặng lẽ giữ chặt cổ tay Đinh Trình Hâm như kiên quyết không để cậu lại liệu mạng nữa. Quả thật ngay từ đầu cậu đã xả thân rất nhiều lần vì tập thể. Nếu cứ để Đinh Trình Hâm hết lần này tới lần khác hy sinh thì không chỉ khiến người lo lắng mà còn làm những người còn lại cảm thấy khách sáo, không thoải mái. Trong khi một nhóm đều phải dựa vào một người, thì thật cái tôi của những thành viên còn lại không cho phép Đinh Trình Hâm lao đầu vào nguy hiểm nữa.

Trương: Lần này để em.

Hạ: Em đi với Trương ca.

Đinh: Nhưng m-

Cái kéo tay nhẹ của Mã Gia Kỳ làm Đinh Trình Hâm khựng câu nói lại, cậu nhìn anh gật nhẹ đầu.

Mã: "Hãy để hai đứa nó đi."

Đinh: Hai đứa đi cẩn thận... Cầm lấy một cái bộ đàm đi, có gì giữ liên lạc với mọi người.

Đinh Trình Hâm chỉ cho Trương Chân Nguyên và Hạ Tuấn Lâm bộc lối đi đằng sau, cả hai dùng giọng của mình để thu hút thây ma.

Trương: HÚUUUUUU!

Đám thây ma nghe thấy tiếng thú hoang dã của Trương Chân Nguyên thì gừ lên một tiếng rồi đuổi theo hai anh em. Sức chạy của hai người làm cho mấy người còn lại ngưỡng mộ đến kinh ngạc, mới đó đã mất bóng rồi. Đã xa một khúc thế mà vẫn còn vang vảng giọng Hạ Tuấn Lâm nghịch ngợm.

"ĐỐ ANH BẮT ĐƯỢC EM!! KHÔNG BẮT ĐƯỢC LÀM CHÓ!!"

Mã: Thây ma tảng ra rồi chúng ta đi thôi! Lấy nhanh, lấy luôn phần cho hai người kia!

Cả đám xông vào nhà ăn gom càng nhiều lương thực khô càng tốt. Đinh Trình Hâm vẫn luôn cố giữ liên lạc với hai người kia.

Đinh: Hai đứa chạy tới đây rồi?

[Hạ: Ha... ha... Tụi em cắt đuôi được chúng rồi! Có điều đáng trốn trong bụi cây chờ thời cơ quay trở lại với mọi người... ]

Hạ Tuấn Lâm thở hổn hển qua bộ đàm, may là cả hai vẫn ổn, Đinh Trình Hâm thở phào.

Nghiêm: Mọi người gom xong rồi chúng ta gọi hai người kia về không Đinh ca?

Đinh: Tiểu Trương và Tiểu Hạ đang ở cách chúng ta không xa. Xong rồi thì qua đấy rước họ luôn.

Nghiêm: Vâng.

Khi đã gom đủ lượng thức ăn, những người còn lại di chuyển đến vị trí của Trương- Hạ. Thời gian di chuyển chỉ tầm mười lăm phút, khi gần đến nơi Đinh Trình Hâm đột nhiên ngửi thấy một mùi máu vừa quen vừa lạ xộc lên. Bất giác cậu thấy bất an vô cùng. Đến chỗ được Hạ Tuấn Lám chỉ qua bộ đàm, cả bọn bàng hoàng khi chỉ thấy Trương Chân Nguyên ngồi một góc với cái đầu rỉ máu.

Máu là một trong những thứ vô cùng nhạy cảm trong thời thế này, không chần chừ Đinh Trình Hâm liền chạy qua kiểm tra cho cậu ấy. May quá, chỉ là vết thương do tác động vật lí chứ không phải bị thây ma.

Đinh: Mau! Mau đỡ thằng nhóc!

Triệu Du: Khoan đã! Làm sao biết nó không bị nhiễm bệnh!

Đinh: Chỉ là vết thương ngoài da do va đập, mắt thường không nhìn ra nữa sao?

Nghiêm: Phải đó, vết thây ma cào cắn đâu có trông như vậy?

Cũng hiểu là ông chú Triệu Du lo lắng đến an nguy nhưng mà những câu hỏi như thế thực làm người nghe phát cáu. Có lẽ vì nó đánh thẳng vào lòng tin của đám thanh thiếu niên dành cho nhau.

Mã: Ai đó dìu Chân Nguyên với! Khứa này-! Ăn cái gì mà nặng quá!

Lưu Diệu Văn gần đó nghe vậy cũng vội giúp Mã Gia Kỳ một tay.

Đinh: Á Hiên! Mau đưa anh bông băng!

Tống Á Hiên đã cầm sẵn bông băng đưa cho Đinh Trình Hâm, cậu nhanh tay giúp Trương Chân Nguyên băng bó và lâu bớt vết máu đầu. Mùi máu nồng dễ thu hút quái vật, giờ trong lòng mỗi người chỉ còn cách cầu xin Thượng Đế rằng Trương Chân Nguyên sẽ ổn. Băng bó cho cậu ấy xong vẫn còn một chuyện, Hạ Tuấn Lâm biến mất rồi?!

Nghiêm: Tiểu Hạ biến mất rồi, mọi người chờ ở đây em ra ngoài tìm cậu ấy sẽ quay lại liề-

Đinh: Mọi người ở lại chờ, anh đi tìm với chú em.

Hai người vắt chân đi tìm tung tích của Hạ Tuấn Lâm. Trương Chân Nguyên bị thương ở đầu dẫn đến hồn mê nên họ không thể hỏi gì về người biến mất kia. Đinh Trình Hâm và Nghiêm Hạo Tường chia ra mỗi người tìm một hướng.

Đinh Trình Hâm trong quá trình đi tìm Hạ Tuấn Lâm vô tình gặp lại một người thân quen. Nhìn thấy người, giọng cậu lắp bắp.

Đinh: Dì Kim?

(Kim Liên: mẹ của Syx trong truyện)

Không ngoài tầm dự đoán của cậu, bà ấy đã nhiễm virus rồi. Hiện giờ không còn là người chu đáo như trước chỉ còn là một phần xác vô hồn. Đinh Trình Hâm đã từng gặp dì Kim vài lần trước khi đại dịch bùng phát cho nên đối với cậu bà cũng vô cùng thân thuộc. Nhìn thấy dì Kim trở thành bộ dạng này Đinh Trình Hâm tính ra chỉ là người dưng còn thấy đau lòng. Huống hồ chi là Tiểu Tống...

*
* *

Trong màn đêm tối tăm, Nghiêm Hạo Tường miệt mài tìm người bạn như mò kim đáy biển. Còn chưa nói đến phải tìm trong sự thấp thỏm lo lắng những thế lực vô nhân tính hung tàn có thể tấn công nất cứ lúc nào. Bàn tay người giữ chắc cây cung nhưng đổ mồ hôi và run lên vì căng thẳng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net