04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Room.3

Trong bóng tối, cánh cửa được mở ra.

Lưu Diệu Văn trốn trong tủ giật mình bởi ánh đèn pin trong tay Đinh Trình Hâm rọi đến, Tống Á Hiên mơ hồ trợn tròn mắt nhìn xung quanh: "Tường ca đâu?"

Mã Gia Kỳ cúi người lật đật kéo Trương Chân Nguyên và Hạ Tuấn Lâm trốn dưới bàn giải phẫu ra, tất cả mọi người dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cảnh tượng đẫm máu vừa rồi.

"Nghiêm Hạo Tường bị bắt rồi."

Sau khi cửa lò thiêu được mở ra, Trương Chân Nguyên chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường bị ma nữ túm đi và mang khỏi căn phòng này.

"Chắc là Tường ca làm nhiệm vụ đơn, nhưng mà em ấy cầm chìa khóa của phòng thứ ba rồi." Đinh Trình Hâm hơi luống cuống: "Giờ chúng ta nên làm gì?"

Mã Gia Kỳ liên hệ nhân viên thông qua bộ đàm và có được hướng dẫn mới: "Có một chiếc điện thoại ở cuối hành lang, ở đó có thể lấy manh mối để mở căn phòng tiếp theo, nhưng để tránh ma nữ nên mỗi lần chỉ có thể cử một người đi qua hành lang."

"Hở? Một người? Hành lang tối như mực ngoài kia á?" Hạ Tuấn Lâm tuyệt vọng: "Giết tôi đi cho rồi."

"Anh đi cho." Trương Chân Nguyên xung phong: "Dù sao thì chắc chắn cũng phải có người ra ngoài thử, Đinh nhi đưa đèn pin cho em đi."

"Vậy Tiểu Trương Trương, em phải cẩn thận nhé." Đinh Trình Hâm lưỡng lự đưa đèn pin qua: "Nếu không được thì cứ quay về, bọn này ở đây chờ em."

"Dạ, em đi đây." Trương Chân Nguyên nói xong liền mở cửa, anh đứng ở cửa hít một hơi thật sâu, sau đó bước vào lối đi tăm tối đến ngón tay cũng không thấy rõ.

Phạm vi chiếu sáng của đèn pin có hạn mà con đường phía trước dường như kéo dài vô tận, dọc đường là bức tường treo đầy khung ảnh chụp quỷ dị: người bị khoét mắt, người bị cắt mũi, người bị khâu miệng. . . Trương Chân Nguyên không dám nhìn lâu, anh bước chầm chậm và nhỏ nhẹ, muốn cất tiếng hát để thêm can đảm nhưng lại sợ thu hút ma nữ khủng bố hoặc là thứ gì đó đáng sợ khác.

Ví dụ như anh luôn cảm thấy có thứ gì đó trên đỉnh đầu đang đi theo mình, song anh không dám ngẩng đầu nhìn lên.

Khi chuẩn bị rẽ vào góc cua, một loạt tiếng chuông chói tai đột nhiên vang lên ở cuối hành lang bên phải.

Trương Chân Nguyên bị giật mình bởi âm thanh vang lên đột ngột, trái tim bình bịch loạn động như muốn trào ra khỏi cổ họng.

Cuối ánh đèn pin là một chiếc điện thoại kiểu cũ, xung quanh không có gì, anh lấy hết can đảm bước tới và nhấc máy khi tiếng chuông sắp ngừng.

"Alo?"

. . .

Không có hồi âm.

"Alo, có ai không?"

. . .

Quay lưng với bóng tối, Trương Chân Nguyên chợt cảm giác mình đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, anh không dám quay đầu lại nhìn. Anh cảm thấy thứ đó đang đến gần mình, theo cảm giác lo lắng dần khếch đại trong lòng mình, anh nghiến răng và ngoảnh đầu lại -----

Không có gì cả.

Tuy nhiên, vào lúc này, một tiếng tim đập dữ dội từ trong loa đột nhiên vang lên.

Thình thịch, thình thịch, thình thìch thịch, thình thịnh thìch thịch. . .

Là của chính bản thân mình sao? Hay là của những người khác?

Trương Chân Nguyên thấy chân mình hơi mềm rồi, chung quanh không có tiếng bước chân nhưng anh rất chắc chắn có cái gì đó đang tới.

Anh cảm thấy mình giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt trong đêm tối, loại tâm lý kỳ lạ này khiến anh đột nhiên có sự cảnh giác vốn có của con mồi khi bị nhắm vào. Trương Chân Nguyên quẳng điện thoại đi rồi bỏ chạy, hành lang vang vọng bước chân dồn dập và tiếng thở dốc của anh. Vừa lúc anh đang liều mạng chạy lại, Đinh Trình Hâm nghe thấy động tĩnh ở hành lang liền mở cửa, Trương Chân Nguyên lao nhanh vào phòng, anh không có thời gian quan tâm đến những lời hỏi thăm của người đồng đội khác, chỉ biết phì phò há miệng thở hộc, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh làm người run rẩy.

"Trương ca anh có sao không? Khủng bố lắm ạ?" Tống Á Hiên đau lòng vỗ vỗ vai anh.

"Tiểu Trương Trương, bên ngoài có cái gì khiến em sợ đến vậy?" Đinh Trình Hâm quan sát ngoài cửa, nhưng hành lang vẫn đen kịt, không có cái gì.

Trương Chân Nguyên dần bình ổn rồi nói: "Bên ngoài không có gì cả, nhưng em luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình ở gần đó. Khi em bước tới để nghe điện thoại, chỉ nghe thấy một chuỗi nhịp tim đập, âm thanh đó rất vang, rất đáng sợ."

Mã Gia Kỳ không khỏi cau mày khi nghe điều này, anh biết rằng đôi khi bầu không khí kinh dị còn đáng sợ hơn cả sự khủng bố của thực tế: "Vậy thì em đã có manh mối gì chưa?"

Trương Chân Nguyên lắc đầu: "Em chỉ nghe thấy tiếng tim đập."

"Nhịp tim đó nhịp nhàng có tiết tấu, cần người đếm, sau đó báo số thật to." Máy bộ đàm trên tay Mã Gia Kỳ đột nhiên truyền đến lời chỉ thị lạnh lùng của nhân viên.

"Chân Nguyên, anh có nhớ được tiết tấu của nhịp tim không anh?" Hạ Tuấn Lâm hỏi trong vô vọng, và quả nhiên nhận được câu trả lời không mong đợi.

Bầu không khí lại chìm vào im lặng.

"Không được, em sẽ thử lại lần nữa." Sau khi bình tĩnh lại Trương Chân Nguyên nói.

"Thôi, anh đã bị dọa đến thế rồi. Không được thì để em thử đi." Lưu Diệu Văn giữ chặt anh.

Trương Chân Nguyên cười dịu: "Nào có chuyện anh trai không đi lại để em trai đi thay chứ, đã thế anh cũng từng thử một lần rồi, biết tình hình đại khái là như nào. Mấy đứa lần thứ nhất đi chắc cũng chả hơn anh đây đâu, nên anh thử lại vẫn tốt hơn."

Những người khác không nói nữa, Đinh Trình Hâm nhìn ánh mắt kiên định của Trương Chân Nguyên cũng im lặng, anh lại ra mở cửa: "Lần này bọn này không đóng cửa nữa, nếu em sợ thì chạy thẳng về anh đi cho."

"OK Đinh ca, em đi đây."

Trương Chân Nguyên cầm đèn pin lần nữa ra ngoài.

Lần này, anh nhắm mắt đi thẳng qua hành lang dài hẹp cho đến ngã rẽ chữ T cuối cùng, đến nay mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp, khi anh quay đầu trong giây tiếp theo, không có gì bất ngờ xảy ra. Chờ khi cú điện thoại kia lại thình lình vang lên thì anh đã sẵn sàng đón lấy rồi.

Nhưng, lần này điện thoại lại không đổ chuông.

Trương Chân Nguyên đột ngột đứng lại.

Ánh sáng từ chiếc đèn pin chiếu vào hành lang bên phải, cuối cùng vẫn không có ai, chiếc điện thoại màu đồng kiểu cũ lặng im nằm trên quầy bàn. Trương Chân Nguyên vừa cố kiềm lại con tim bồn chồn của mình, vừa cẩn thận từng li từng tí bước đến bên chiếc điện thoại.


Một bước.

Thình thịch.

Hai bước.

Thình thịch.

Ba bước.

Reng reng reng reng reng reng ————


Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Trương Chân Nguyên cũng không suy nghĩ nhiều, hai ba bước tiến lên nhấc máy.

"Alo?"

Không lời hồi đáp, sau một luồng điện ngắn ngủi, tiếng tim đập đáng sợ đúng hẹn vang lên, âm thanh này dần dần khếch đại, cuối cùng chiếm hết tâm trí anh lúc này.

Thình thịch, thình thịch, thình thìch thịch, thình thịch thình thịch. . .

Hai, hai, ba, bốn.

Trương Chân Nguyên giả vờ bình tĩnh, âm thầm nhớ kỹ mật mã bằng nhịp tim này. Ngay khi anh cho rằng chuyện đã xong muốn cúp máy thì trong điện thoại đột nhiên vang lên bài đồng dao khủng bố quen thuộc.


London Bridge is falling down,

Falling down falling down,

London Bridge bridge is falling down,

My fair lady.


Đột nhiên phía sau có một luồng khí lạnh lẽo đến gần, sự bất an trong lòng Trương Chân Nguyên dần to lớn hơn. Trong sự sợ hãi ngập tràn, anh có linh cảm lần này mình không thể quay lại căn phòng ban đầu được nữa nên hạ quyết tâm.

"Đinh nhi ———! Mật mã là —— hai hai ba bốn!"

Sau khi Trương Chân Nguyên hét lên, toàn thân như vô lực, mồ hôi lạnh toát ra.

"Nghe được rồi —— Tiểu Trương Trương em chạy về nhanh đi!"

Tiếng anh em kêu gọi vọng lại từ xa.

Bởi vì hoàn thành nhiệm vụ, vẻ mặt Trương Chân Nguyên lộ ra vẻ nhẹ nhõm thoải mái, vừa cúp điện thoại chuẩn bị quay người trở về thì chợt một ánh mắt xuyên qua hành lang lóe lên níu bước anh lại.

Tiếng bước chân.

Tiếng bước chân quỷ dị.

Bài đồng dao khủng bố vẫn vang lên, Trương Chân Nguyên lắng nghe cẩn thận rồi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.


Take a key and lock her up,

lock her up, lock her up,

Take a key and lock her up,

My fair lady.


Mãi cho đến khi tiếng hát gần kề tai, Trương Chân Nguyên mới nhận ra vấn đề nằm ở đâu.

Hóa ra là tiếng hát không phát ra từ trong loa.

Tiếng hát vang lên từ phía sau anh.

...

"Trương ca ——?"

"Tiểu Trương Trương? ?"

"Trương Chân Nguyên? ? ?"

Hành lang tối tăm không người đáp lại.

Nhận thấy có điều gì đó không ổn, Mã Đinh dẫn đầu xông ra ngoài, bọn họ đứng nơi góc khuất nhìn ánh sáng đèn pin yếu ớt lập loè.

Cuối hành lang u ám, chiếc loa của điện thoại kiểu cũ rơi xuống, lắc lư theo hình vòng cung kỳ lạ.

Trong loa, bài đồng dao kinh dị phát ra cùng với dòng điện ngắt quãng——


London Bridge is falling down,

Falling down falling down,

London Bridge bridge is falling down,

My fair lady.


Mà không thấy Trương Chân Nguyên đâu nữa rồi.

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net