07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Room.6

"Lưu Diệu Văn!"

"Chạy mau!"

Đằng trước tiếng gọi gấp gáp của Nghiêm Hạo Tường, đằng sau là hơi thở dốc dồn dập, một mùi hương tanh tưởi lẫn theo hương nước hoa đang tiến lại gần, tiếng móng tay cào tường ngày càng rõ hơn. Lưu Diệu Văn bị âm thanh này dọa cho dựng tóc lên, cố gắng lăn bò ra khỏi lối đi hẹp, cùng Nghiêm Hạo Tường kéo giá sách chặn lại lối ra hành lang.

Trong giây tiếp theo, một thứ gì đó đập mạnh vào giá sách, sau đó là tiếng gào rú vang vọng với sự cuồng loạn không cam lòng và đau khổ, nhưng lại không phải của con người.

Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường nhìn nhau, ánh mắt hai thiếu niên đều không sao giấu được sự sợ hãi tột cùng.

"Em nhìn rõ mặt người đó không?"

"Có anh, là ma nữ lúc trước."

"Sao thế được?" Nghiêm Hạo Tường nhíu mày: "Nãy ma nữ đó vẫn còn theo bọn Mã ca, sao giờ có thể đến đây dọa chúng ta chứ?"

"Ý anh là... bên Mã ca đang gặp rắc rối?"

"Hoặc là, bọn họ đã trốn khỏi ma nữ đi sang phòng khác rồi."

"Cũng có lý đấy."

Nghĩ vậy, họ dần bình tĩnh lại, bên kia giá sách cũng không còn động tĩnh nữa, Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng có thời gian thăm dò căn phòng mới lạ này.

Nhưng, cảnh tượng trước mắt khiến họ ngập ngừng và rơi vào nỗi sợ hãi vô tận.

Giá sách, bàn học, ánh sáng lờ mờ, giường đơn nho nhỏ.

"Đây là..." Lưu Diệu Văn không thể tin cúi xuống nhặt chi đã bị cụt rơi trên nền đất: "Sao thế này được chứ?"

Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn bàn học lộn xộn, mô hình ngâm trong Formalin ở góc phòng, anh chợt cảm thấy bối rối: "Sao chúng ta lại trở về căn phòng ban đầu rồi?"

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lưu Diệu Văn, cậu chạy về cánh cửa đầu tiên bọn họ đã mở ra, quả nhiên, cánh cửa này không mở được nữa.

"Gì đây? Ruốt cuộc đây là mật thất hay là mê cung?" Lưu Diệu Văn hoang mang: "Sao như bị nguyền rủa thế này, hay là bị ma che mắt*?"

//ma che mắt, ma đưa...: khiến bạn đang tỉnh táo nhưng đột nhiên lại rơi vào ảo ảnh và mất phương hướng, không xác định được lối ra hoặc bị lạc như rơi vào mê cung, đi kiểu gì cũng quay lại đúng chỗ vừa xuất phát.//


Vừa nói xong Nghiêm Hạo Tường đột nhiên đến gần che miệng cậu lại.

"Suỵt, đừng phát ra tiếng." Anh nói nhỏ bên tai người kia: "Trong phòng này còn có người khác."

Lưu Diệu Văn sợ hãi dựng tóc gáy, cậu theo ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường nhìn về phía gầm giường, một chiếc giày lấp ló dưới tấm chăn buông thõng.

Lưu Diệu Văn cố gắng kìm nén tiếng thét sắp trào khỏi cổ họng mình, cậu bị dọa đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, tay đang túm chặt Nghiêm Hạo Tường cũng lạnh đi. Nhưng Nghiêm Hạo Tường không đợi cậu chuẩn bị xong, trực tiếp tiến lên kéo phắt tấm chăn ra.

Bàn chân kia bỗng nhiên rụt vào.

"Ah ——————— "

"Ah —————————— "

Người dưới gầm giường và người cạnh giường đồng thanh gào thét.

Nghiêm Hạo Tường xoa xoa đôi tai đã phải chịu nhiều sự tra tấn của mình suốt từ kia bước vào mật thất, cậu uể oải nói: "Trương Chân Nguyên, ra đi, là bọn này."

Trương Chân Nguyên cả người bám bụi chui ra khỏi gầm giường, anh ngước mắt lên nhìn hai đứa em: "Khụ khụ... sao chỉ có hai đứa bây, những người còn lại thì sao?"

"Trương ca, anh sao lại ở đây?" Lưu Diệu Văn sau lưng Nghiêm Hạo Tường nhô đầu ra: "Anh đã đi đâu sau khi hét lên mật mã ở hành lang?"

Trương Chân Nguyên ngồi liệt trên giường như thể còn chưa hồi hồn: "Anh bị ma nữ kia kéo vào một con đường bí mật, theo mật đạo đó anh đến một căn phòng khác rồi phát hiện thêm một xác chết trẻ con ở đó."

Giọng anh bắt đầu run rẩy: "Sau đó anh đi thẳng theo mật đạo liền trở về căn phòng đầu tiên này."

"Vậy anh trốn ở dưới giường làm gì?" Nghiêm Hạo Tường hỏi.

Trương Chân Nguyên nghe vậy chần chừ nói: "... Bởi vì anh thấy... nơi này có thứ gì đó bẩn thỉu."

"Là sao cơ anh?" Lưu Diệu Văn ngồi cạnh anh: "Thứ gì không sạch sẽ, ma nữ kia ạ? Không phải đó là NPC của chúng ta sao?"

Trương Chân Nguyên quay đầu nhìn cậu: "Em không thấy trạng thái của NPC kia rất kỳ quái sao?" Anh cố gắng khiến giọng mình dịu lại: "Anh đã nhìn thấy rất nhiều bức ảnh kinh dị trên hành lang mà chúng ta đã từng đi qua, người thì mắt mù, người thì tai điếc, người bị khâu miệng... Anh thấy những bức ảnh đó đang ám chỉ gì đó, cả bài đồng dao khủng bố luôn được bật nữa, vì..." Trương Chân Nguyên muốn nói lại thôi.

"Vì sao?" Nghiêm Hạo Tường nhăn mày.

Trương Chân Nguyên hít một hơi thật sâu: "Anh đã thấy được... một số đồ dùng để tế tụng trong mật đạo đó."

"Đồ dùng để tế tụng?" Lưu Diệu Văn xoa xoa vai Trương Chân Nguyên: "Đồ dạng nào cơ anh?"

"Thì là mấy đồ bùa chú kỳ lạ, một số con dao găm đứt gãy, ... có cả một tế đàn." Trương Chân Nguyên khó chịu nhắm mắt lại: "Trên tế đàn đó được đặt bảy ngọn nến, sáu tượng người nằm dưới đài, cái thì không có ngũ quan, cái thì không có tứ chi, không có một cái nào là nguyên vẹn cả."

"Nên anh nghi, tất cả là để cử hành nghi thức nào đó?" Nghiêm Hạo Tường cúi đầu trầm tư.

"Ừ." Trương Chân Nguyên mặt trắng bệch đáp.

"Em không hiểu, chủ đề mật thất này của chúng ta không phải là cô nhi viện sao? Sao lại có cả nguyền rủa với tế tự?" Lưu Diệu Văn nói xong nói xong đột nhiên nhận ra được gì đó: "Không đúng, không phải Cô Nhi Viện mà là Cô Nhi Oán!"

//孤儿院 [gū'ér yuàn] # 孤儿怨 [gū'ér yuàn]

Cô Nhi Viện # Cô Nhi Oán (lời oán của cô nhi)//

Cậu chợt hiểu ra sau đó hưng phấn đứng lên: "Mật thất này.... là cô nhi viện bị nguyền rủa, lời cô nhi oán ở trong cô nhi viện!"

Nghiêm Hạo Tường dường như được cậu dẫn dắt, anh lấy ảnh chụp ra rồi cẩn thận so sánh, theo như những gì họ đã chứng kiến trước đây và manh mối hiện giờ, có lẽ đã có sáu đứa bé trong tấm ảnh bị sát hại một cách dã man, hung thủ tám phần mười chính là ma nữ điên loạn kia. Vậy thì, đứa trẻ còn lại đâu rồi? Mục đích của người phụ nữ này là gì.

Nghĩ tới đây, lại kết hợp với lời Trương Chân Nguyên vừa mới nói liền ra được một kết luận khiến chính bản thân cậu sởn hết cả gai ốc.

Nghiêm Hạo Tường đang muốn mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng piano, hình như là ở một chỗ khá xa, cách chơi nhẹ nhàng và êm dịu nhưng âm điệu lại có phần trắc trở và đổi thay liên tục, là biến tấu của bài đồng dao nguyền rủa kia.


London Bridge is falling down,

Falling down falling down,

London Bridge bridge is falling down,

My fair lady.


Lại vang lên rồi, tiếng ca quỷ dị đó.

Lần này, người cất tiếng hát nên xuất hiện rồi nhỉ?

Đột nhiên, một tia sáng từ từ lướt qua cửa kính trên cửa, bọn họ tới gần cạnh cửa nhìn ra ngoài, giây tiếp theo, Lưu Diệu Văn thấy rõ người tới liền không thể tin nổi mà che miệng lại.

Cuối hành lang, Tống Á Hiên lướt qua theo tiếng piano quỷ dị, tay cầm một ngọn nến, miệng hát bài đồng dao kinh dị quen thuộc ——


Take a key and lock her up,

lock her up, lock her up,

Take a key and lock her up,

My fair lady.


Khi đến ngã ba ở hành lang, cậu đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ.

Một giây sau, ánh sáng vụt tắt, người cũng biến mất.

Mọi thứ trở lại bóng tối, như thể chẳng có gì xuất hiện, cũng chẳng có gì xảy ra cả.

Chỉ có tiếng piano vẫn luôn vang vọng trong hành lang tăm tối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net