129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến hiện tại, mình vẫn ngu ngốc mà mong muốn tất thảy chỉ là một giấc mơ, hoặc chí ít, mình hy vọng mình ko phải là Kpoper, vậy sẽ chỉ buồn một chút...

Cho đến giờ phút này, khi phải nhìn anh ấy chính thức rời xa, khi thấy Kibum gục đầu mà khóc, thấy những người nghệ sĩ thân thuộc lặng người ko nén nổi bi thương, mình cũng ko còn chống đỡ được bản thân mà oà khóc, tâm trạng 3 ngày qua tích tụ cũng ko đè nén nổi nữa.

Từ ngày biết tin, chỉ cần thấy cái tên thôi cũng khiến mắt mình cay xè, lòng nặng trĩu. Mình đã dõi theo SHINee từ đầu, ko trở thành fan của họ, nhưng ít nhất mình vẫn luôn theo dõi từng hoạt động của nhóm và các thành viên. Nhìn cách họ cùng Super Junior chơi đùa, giúp đỡ nhau, yêu quý nhau giống như anh em cùng nhà. Mình đến giờ vẫn chịu ko nỗi sự bi thương này, vậy những người anh chị em bên cạnh và fan của anh còn đau đến nhường nào. Mình vốn dĩ luôn coi SHINee là sự tồn tại hiển nhiên vậy, có lẽ bởi vì ko phải fan, nên vẫn luôn cho rằng họ hạnh phúc.

Mình là đứa cực kỳ nhạy cảm, nhạy cảm đến mức “thái quá”, bất cứ câu chuyện hay hoàn cảnh buồn đều có thể rơi nước mắt. Cho dù ngôi nhà đang ở đối diện với bệnh viện và nhà tang lễ, tưởng chừng muốn mình quen thuộc cảm giác con người cận kề cái chết và sự chia ly. Nhưng đã bao năm, bản thân vẫn chẳng thể thích ứng được; chứng bệnh sợ máu sợ bệnh viện vẫn chẳng hết, vẫn sẽ cảm thấy khó chịu khi giữa đêm nghe tiếng còi xe cấp cứu, vẫn ko ngủ nổi với tiếng loa kèn đám tang, lòng vẫn ngổn ngang chua xót với hình ảnh tiễn đưa người đã khuất. Chứng kiến biết bao cảnh chia ly đau thắt lòng như thế, dẫu vậy đến hôm nay nhìn chiếc xe mang thi hài của anh ấy lăn bánh, tâm như hàng ngàn con dao cắm, bức bối đến thở cũng ko thông.
Chí ít, khi tiễn biệt anh ấy, hàng ngàn người khóc thương, anh ấy đã sống một cuộc đời ý nghĩa và đẹp đẽ biết bao.

Gần đây cuộc sống của mình xảy ra rất nhiều chuyện, vì chuyện này mà ko chống đỡ nổi cũng là một phần. Mình vẫn luôn sợ hãi, sợ hãi vì bản thân, sợ hãi cho cả phần người khác. Mùa đông đã vốn rất lạnh lẽo, nhìn những người mình yêu thương đau lòng,khó có thể vững tâm. Đến cả mình cũng thấy chán ghét chính bản thân, nhìn đời lúc nào cũng một màu tối tăm. Người ta hay đếm xem người ta đã khóc bao lần trong đêm, còn mình thì tính đã bao đêm có giấc ngủ ngon mà chưa rơi nước mắt rồi. Mình thừa nhận chính mình khóc vì những người mình ko quen nhưng trót lòng thương quá nhiều, để rồi chính cuộc sống của mình cũng bị ảnh hưởng, và cũng chính vì họ góp phần tạo nên một đứa nhạy cảm như bây giờ. SuJu, giống như một tổ hợp tính cách tạo nên chính bản thân mình vậy, là điều ko thể thiếu trong cuộc sống, cũng là gia đình thứ hai của mình.
Luôn nghĩ rằng cuối năm sẽ là quãng thời gian vui vẻ nhất, nhưng hoá lại toàn sự mệt mỏi, năm nào cũng vậy, hồ nghi có phải đầu năm trước đi lễ vẫn ko đủ thành tâm hay ko? Những thứ cần phải chuẩn bị, những lo lắng buồn bực đều dồn vào một lúc, bản thân ko quen chịu áp lực, nhưng cuộc sống vốn ko có tình. Sự chán nản với công việc, tất bật với người bà lớn tuổi đang nằm viện vì bệnh tim gần hai tuần nay; lòng lo lắng như lửa đốt với người bác ruột ở bán cầu kia trái đất bất ngờ bị đột quỵ mấy ngày vẫn chưa tỉnh, dù rằng đầu tháng bác vẫn về đây cười nói vui vẻ và cho tiền đi mua quần áo. Khi mà mình tìm kiếm chút dịu dàng xoa dịu bản thân ở nơi đây, thì người ta lại nói rằng mình vô tâm, câu chữ vô hồn. Ừ cái hồn của mình chia 5 xẻ 7 để quan tâm đủ thứ chuyện trong cuộc sống, cái hồn gửi vào đây nhỏ quá, tìm ko ra.

Đẩy con người ta vào đường cùng sự tuyệt vọng, cuộc sống vô tình một, đáng trách lời nói con người cũng ko hơn. Chẳng ai muốn tìm đến trầm cảm cả, con người với nhau đôi lúc lại quá vô tình. Như bạn chê nhạc anh ấy, anh ấy hoàn mỹ muốn âm nhạc của mình được đón nhận mà tạo áp lực cho bản thân; như bạn chê ngoại hình của anh ấy, anh ấy sẽ dần tự ti về bản thân; như bạn chê bai tôi vô tâm, tôi cũng phải đọc lại từng câu chữ và xem lại bản thân mình; lời nói, là lưỡi dao tẩm chất độc đáng sợ nhất trên đời.

Số tiền tiết kiệm mình kiếm ra được hồi mới đi làm, chắc chẳng ai đoán nổi là mình dành cho việc tìm đến bác sĩ tâm lý đâu. Mình may mắn, là có thể thoát được ra cái vòng luẩn quẩn ấy, là bản thân vẫn còn biết sợ hãi. Không, mình ko dám nhận bản thân bị “trầm cảm”, căn bệnh đó nặng nề lắm, mình ko dám vơ nó vào để nói về bản thân của ngày xưa đâu. Mình luôn tự hỏi, Tuổi còn trẻ cớ gì mình lại dằn vặt bản thân đến mức ấy, ko biết, là do bản thân luôn tiêu cực, do lời nói “đùa vui” vô tình của mọi người xung quanh, là do bản thân luôn sống dưới lớp mặt nạ vui vẻ, như vậy hàng đêm rất mệt mỏi. Nhớ đến tôi là hình ảnh con bé lúc nào cũng cười, hoà đồng hoạt bát, nói ra những câu ngáo ngơ vô nghĩa, ko tính toán, có chút bất cần là tôi trong mắt mọi người.
Tôi ở đây ko phải là tôi, tôi ngoài đời các bạn gặp cũng chẳng phải tôi, cho phép chỉ ngày hôm nay, tôi tại đây là chính bản thân, như đây là hồi ký, vứt tất nỗi niềm vào đây. Đừng đánh giá cũng đừng mổ xẻ thêm gì, lúc này bản thân mình đang giữ sự bình tĩnh cuối cùng mà trút ra hết sự mệt mỏi tích tụ.

Mỗi con người đều trải qua những sự việc khác nhau, việc bản thân phải chịu đựng những gì chẳng ai có thể hiểu thấu.
Anh ấy lựa chọn con đường này, bởi anh ấy ko còn muốn chịu đựng thêm nữa. Khi tồn tại mọi người ko hiểu, nhưng anh ấy bước đi, tất cả đều đã hiểu được anh ấy rồi. Chắc chắn anh ấy đang mỉm cười với hạnh phúc mà anh ấy tìm kiếm mỗi đêm.

Càng viết càng ko khiến bản thân ngừng suy nghĩ, mình vẫn ko biết mình đang viết vì anh hay vì bản thân hay vì điều gì. Suy cho cùng, chỉ là muốn nhẹ bớt lòng.

Tất thảy, mình vẫn sống như cách mọi người mong muốn, gặp vấn đề vẫn kêu than lên trời nhưng tự mình cũng phải vượt qua nó. Còn anh ấy, đã đến lúc buông tay rồi, ký ức về anh, sẽ còn mãi trong tim.

Trân trọng những điều xung quanh, ko phải anh dạy em điều đó, là anh chỉ củng cố thêm niềm tin vào lẽ sống ấy của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#pn