186

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy năm qua, vất vả nhiều rồi....

7 năm trước, các cậu ra mắt với cái tên "Bangtan Sonyeondan", ngày 13 tháng 6 năm ấy, 7 chàng trai với gương mặt non trẻ tràn đầy nhiệt huyết, như những chú chim non đã tập luyện thật chăm chỉ để có thể bay cao bay xa về vùng trời sáng chói ấy. Nhưng những chú chim đó, dù đã cố gắng thế nào, vẫn là bị mưa sa bão táp vùi dập, xây xước không hề nhẹ. Những cánh chim kia, dù đau nhói vẫn chưa một lần từ bỏ, dùng sự nhiệt huyết của tuổi trẻ nâng cao đôi cánh bay về phía trước.
7 năm trước, các cậu thực hiện được ước mơ Debut, dù bước đầu còn quá khó khăn, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, nào cùng nhau cố gắng "chúng ta ôm nhau một cái, chứng minh cho thế giới rằng mình làm được !"

6 năm trước, concert đầu tiên được tổ chức, là cảm giác hạnh phúc nhất khi thấy bản thân đã trở thành một ca sĩ thực thụ, cùng tiếng reo hò phía dưới hòa lên khúc ca của chính bản thân mình tạo nên.
Những tờ rơi quảng cáo concert năm đó được các cậu cùng nhau giới thiệu cho khách đi đường trên đại lộ Los Angeles.
"Làm ơn hãy đến concert của chúng tôi.
Miễn phí chứ?
Vâng, nó hoàn toàn miễn phí"

Là những tháng ngày tập luyện đến cạn kiệt, phòng tập trở thành nơi nghỉ ngơi chốc lát rồi cố gắng tiếp tục, vì sợ bản thân làm chưa tốt. Như một chú cá voi, cô đơn, lạc lõng, không ai có thế nghe được tiếng nói của mình. Mệt mỏi có, nản lòng có, chỉ có bỏ cuộc là không.
Trong tiềm thức vẫn còn nhớ rõ lắm quyết định ngày hôm ấy:
"Solo hay Bangtan ?"
Bangtan !"
Nào, ôm nhau một cái, động viên nhau cùng tiến lên.

5 năm trước, cầm chiếc Cup No.1 đầu tiên trên tay mà không thể kìm được giọt nước mắt. Thành công bước đầu, cũng là lúc sóng gió bắt đầu nổi lên.
Các cậu bị dính cáo buộc sajaegi, những bình luận xấu xa, tiêu cực bủa vây lấy các cậu, đến nỗi Bighit phải phân trần rằng "Chúng tôi không có đủ nguồn lực để làm điều đó", nghe mà thương lắm.
Ngọt ngào và đắng cay, thành công đi kèm bão tố, thôi thì không sao hết, các cậu lại ôm nhau một cái để cùng vượt qua.

4 năm trước, liên minh năm fandom ngày đó đẩy các cậu xuống vực sâu thương tổn, câu nói "tôi muốn thắng Daesang" vẫn ăn mòn kí ức đến tận bây giờ.
Cuối năm đó, các cậu nhận Daesang đầu tiên, các cậu khóc, những giọt nước mắt của hạnh phúc, công sức được đáp đền. Dù vẫn có nhiều lời mỉa mai, chế giễu, nhưng chẳng hề gì, các cậu lại ôm nhau một cái, chúng ta đã có bước đầu thành công.

3 năm trước, các cậu bước xa hơn với giải thưởng ở BBMAs, khiến người người nhà nhà ngưỡng mộ. Daesang năm đó các cậu xứng đáng nhận được, đã không còn lời oán than. Mỗi lần nhận giải, các cậu lại ôm nhau một cái, như vỗ về "đã vất vả rồi".

2 năm trước, bay cao và bay xa, cái bóng của thành công ngày càng lớn, khiến các cậu hoài nghi, và rồi... các cậu có ý định tan rã. Ranh giới giữa bước tiếp và dừng lại quả thật mong manh. Năm đó, tại MAMA, các cậu khóc, chúng tớ cũng khóc. Sau tất cả, chúng ta ôm nhau một cái, vì các cậu vẫn là Bangtan, vì đã không để chúng tớ ở lại. Cảm ơn thật nhiều vì đã chọn sẽ cùng nhau...

1 năm trước, cái tên BTS đã chẳng còn xa lạ với toàn thể thế giới, những chiến thắng của các cậu ngày càng dài thêm, là người tạo nên lịch sử với nhiều thành công vang dội. Allkill Daesang, vì BTS mà được tạo nên, và cũng chỉ có BTS làm được. Chúng ta lại ôm nhau một cái, chúng ta đã làm được rồi.

Bảy năm, bảy người, một chặng đường cùng nhau tiến lên. Những nụ cười, những giọt nước mắt, hạnh phúc, niềm vui, tổn thương, đau xót.... các cậu đã cùng nắm chặt tay nhau vượt qua. "Những kẻ nhà quê đầy tham vọng" năm đó, giờ đã là "bảo vật quốc gia", "nhóm nhạc toàn cầu", nhưng những danh xưng đó có mỹ miều đến đâu, cũng không bằng một câu "Bangtan vẫn bên nhau"

Cảm ơn vì bảy năm qua, các cậu vẫn vẹn nguyên là bảy người, vẫn là một Bangtan trọn vẹn, những cánh chim năm ấy chập chững bay vào đời giờ đã trưởng thành cứng cáp, sóng gió, bão tố không thể cản được đôi cánh bay nhanh về đỉnh vinh quang. Nhưng dù năm qua tháng lại, trưởng thành nhiều lên, thành công nối tiếp, thì bảy con người ấy, vẫn như là bảy chàng trai tân binh của bảy năm về trước, chân thành, thiện lương, đam mê nhiệt huyết vẫn luôn tràn đầy.
Là bảy năm trước hay bảy năm sau, hay thêm vài cái bảy năm nữa, thiếu niên Chống Đạn vẫn không hề thay đổi.

Chú cá voi năm xưa, giờ đây đã không còn cô đơn nữa, bởi nơi đại dương xanh thẳm kia, nay được nhuộm bởi thiên hà màu tím rực rỡ, có những người nguyện cả đời chỉ mong cậu hạnh phúc.

Bangtan, mừng kỉ niệm 7 năm debut, duy nguyện duy nhất là mong cậu nhất nhất bình an, nhất nhất hạnh phúc. Chặng đường phía trước còn dài, nhưng chỉ cần chúng ta đồng hành cùng nhau, chắc chắn không có gì cản nổi bước chân. Đến cuối cùng, ôm nhau một cái, vất vả nhiều rồi, cảm ơn vì thanh xuân này đã có cậu.

Nếu có mệt mỏi quá, vẫn luôn có một nơi gọi là "nhà", đợi cậu trở về, bao bọc, vỗ về cậu. Các cậu không bao giờ phải một mình, bởi các cậu có ARMY, những người thật tâm mong cậu được vui vẻ, an yên.

Bangtan, dù thế nào, các cậu nhất định, nhất định phải thật hạnh phúc đấy !

Thật nhẹ nhõm vì chúng ta có bảy người
Thật nhẹ nhõm vì chúng ta có nhau
Thật nhẹ nhõm vì yêu thương này đặt đúng chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#pn