Truyện Ngắn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Những gì xảy ra trong giác phản ánh một phần hiện thực.”
   - Cảm xúc cùng lúc là trí khôn – Ryu Vội Vã
Bạn có hay nhớ về những giấc mơ không? Những giấc mơ giữa trưa thu mát mẻ, không nắng gắt, không oi bức như thuở hè; cũng không lạnh buốt như mùa đông giá rét. Nó thế nào? Liệu nó đầy màu hồng của cuộc sống? Hay đẫm lệ của nỗi buồn? Liệu nó có ướt át của nước mắt, hay chói loá như nụ cười hồn nhiên? Chà, tôi yêu những giấc mơ lắm, chúng thật đẹp đẽ, thật đáng sợ, thật buồn bã, chúng là muôn hình vạn trạng, là cảm xúc của chúng ta ở hình hài chân thật và thuần khiết. Để tôi kể cậu nghe một giấc mơ nhé, chắc nó sẽ bồng bềnh lắm.

                             *
                             * *
Hà Nội oi ả, tiết trời những ba mươi tám độ C. Em vừa đạp xe tít từ trường về nhà, ngót  nghét cũng phải hơn mươi lăm phút rồi mà không có chút mũ nào tránh nắng. Mở cánh cửa sắt em bước vào nhà, vội cởi đôi giày bóng đá có chút mòn rách ra rồi cứ ngang nhiên để nó bừa bộn vậy, dù gì thì hôm nay ông bà cũng đi khám bệnh, mẹ đi  làm rồi, tội gì không xả láng một chút. Em vứt cặp sách nặng trĩu đã hành hạ đôi vai của em cả ngày lên chiếc ghế sô-pha bịch một phát. Em vào căn nhà bếp lộn xộn từ sáng rồi lại bỏ tay vào rửa bát. Ôi, bản hoà ca giữa trưa hè im ắng, tiếng ve hát, tiếng nước chảy, thi thoảng lại là những tiếng nô đùa của lũ trẻ hàng xóm. “Cạch” một cái, đống bát được rửa sạch và có lẽ em cũng chẳng thiết tha gì ăn vì thứ em cần bây giờ chỉ là một giấc mộng giữa trưa hè nóng nực này.

Em cầm chiếc điều khiển trắng nhỏ trắng xinh xinh, bấm nút On để bật chiếc quạt Panasonic mới toanh lên rồi nhảy lên chiếc ghế sô-pha. Bỗng dưng em rơi vào một vùng nước sâu thẳm nào đó:
- Tõm!.
Em chìm xuống nước, sâu thật sâu, từng tia sáng chiếu qua mặt nước, chiếu rọi lên cả bàn tay của em, em thắc mắc mình đang ở đâu, em cố gắng bơi lên trên, nhưng dường như  mọi cố gắng của em đều là một sự vô vọng. Em cố gắng đạp chân, đạp đạp đạp liên tục. Sau bao nhiêu lâu loay hoay cuối cùng em cũng ngoi được lên trên mặt nước.
- . . .
Em bỗng dưng im lặng, em tròn mắt nhìn xung quanh, em đang ở đâu đây? Là thực tại  hay là một chiều không gian nào khác? Không còn là tiếng ve kêu, không còn là tiếng nước chảy hay tiếng trò chuyện. Em bước ra khỏi bồn tắm – nơi đã từng là đại dương xanh sâu thẳm mà em phải cố gắng mãi mới ngoi lên được. Chạm nhẹ lên chiếc cửa sổ nơi đôi mắt em đang nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt không màu đó. Em vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng, trước mắt em không còn là trần nhà với bóng đèn, trước mắt em giờ đây là thứ gì đó tuyêt vời hơn, là một mê hoặc đến mức không thể nào tách rời. Vuốt nhẹ những ngón tay xuống như đang cố gắng chạm xuống những đám mây trắng nõn, bồng bềnh như những chiếc kẹo bông em vẫn thường thấy trước cổng trường cấp hai. Cậy nhẹ cửa sổ mở ra, một làn gió tươi mát thổi qua mặt em, vuốt nhẹ lên làn da, mái tóc em như đang gửi lời chào em tới thế giới mới này. Em dang đôi tay của em ra đón nhận chúng, em muốn chúng là con người, là hình hài cứng rắn vì nếu được ôm như vậy, hẳn em sẽ hạnh phúc lắm.
Đảo mắt xung quanh căn phòng lần nữa, em mới để ý căn phòng như một bức tranh mới được vẽ lên bởi hoạ sĩ đại tài nào vậy. Viền cửa sổ được bọc lại bằng một vòm cây xanh tốt, nơi này có đủ tiện ích, từ bồn tắm, tủ, bàn, thảm và các dụng cụ cá nhân nhưng những thứ đó cỏ vẻ chẳng quan trọng với em là bao vì chỉ mới quay lại, em đã hoàn toàn bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của căn phòng lúc bấy giờ. Căn phòng vốn đã nhỏ, những tia nắng tỉ hon lại chiếu qua vòm lá cây khiến căn phòng trông như một bản thu nhỏ của cánh rừng mini vậy, nắng xen qua  những kẽ lá tạo thành một thảm hoa có ma lực mê hoặc người xem vậy, cảm tưởng như chính tay thượng đế đã vẽ ra nó, ban nó cho con người như một đặc ân  để nhân loại có thể chiêm ngưỡng được tuyệt tác của thần linh. Tia nắng nhỏ nhoi chiếu rọi lên các đồ vật, soi sáng mọi ngóc ngách.

Căn phòng nhỏ trông ảm đạm mới hồi nào giờ đã được sơn lên màu nắng đầy ấm áp. Nắng soi lên tấm lưng của em cũng như đang soi rọi lên cả tâm hồn, trái tim của em. Nắng cho em thấy một niềm khát khao mãnh liệt, nắng cho em thấy được sự ấm áp, nắng chiếu rọi lên con đường của cuộc sống. Nắng như người bạn. Nắng là người mẹ. Nắng sưởi ấm trái tim của em như bao vạn vật khác. Nắng là người cha, vòng tay ôm trọn em vào lòng như một đứa trẻ. Và gió, gió cũng ôm lấy em nữa. Gió thổi qua em, làm em sảng khoái đầu óc. Gió hôn lên đôi mắt, mai tóc. Nếu nắng là một người cha, thì giơ lúc này là một người mẹ, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng. . .
Đôi mắt tròn xoe của em vẫn mơ to, thi thoảng chớp chớp khiến những giọt nước mắt của em lại bắn ra. Tác giả của cuốn sách "Cảm xúc cùng lúc là trí khôn" Ryu Vội Vã đã từng nói: " Thuở nhỏ, tôi hay khóc. Có một lần nước mắt lăn vào tay, tròn sáng, long lanh. Tôi tưởng mình nhặt được một viên ngọc, nhìn kĩ tưởng đó là Mặt Trăng. Vội vàng nắm chặt lại. Mở tay ra, chỉ còn óng ánh.

Mỗi giọt nước mắt đều quý giá. Vì khóc là BIẾT. Đó là hiểu trái tim mình mà không cần giải thích. Đó là hiểu thói đời mà không cần nghĩ ngợi.


Đó là CẢM XÚC. Trong hình hài thuần khiết nhất.". Có lẽ cho tố lúc này, giọt nước mắt của em chính là viên ngọc thuần khiết nhất, đẹp đẽ nhất. Chúng liên kết lại, chảy dài như dòng suối đầu nguồn nơi cánh rừng sâu thẳm, lăn dài qua đôi môi của em, trao cho em chút vị mặn rồi đáp  nhẹ xuống thềm nhà.
Em cứ ngồi đó, khi gió đã nhẹ dần và nắng cũng chuyển thành chiều tà. Em là một cậu bé tăng động và nghịch ngợm, có chút bừa bộn nhưng chính bản thân em lúc đó cũng ngạc nhiên. Chưa bao giờ em ngoan ngoãn, em im lặng như vậy. Không phải em sợ, không phải em buồn mà em đang yêu. Em yêu căn phòng giữa khoảng trời mênh mông này, em yêu những đám mây bồng bềnh và cả sự giản dị ở đây nữa.

Tích tắc

Tích tắc

Một tiếng

Hai tiếng

Thời gian cứ thế trôi đi, trôi đi, mới đó buổi trưa nắng vàng nhảy nhót giờ đã nhường lại cho bức màn đêm đen xì, được mẹ thiên nhiên rắc lên đó những vì sao lấp lánh. Chưa bao giờ em thấy bầu trời nhiều sao như vậy. Sao lấp la lấp lánh, phản chiếu lại lên con ngươi đen láy của em. Ông mặt trời dần sần lặng xuống, những tia nắng cũng tắt dần, nhường lại cho một luồng sáng dịu nhẹ, mát mẻ khác. Ánh trăng đó, lại len lỏi qua từng ngóc ngách, nó vào hẳn trong tim em, đâm xuyên qua nó. Nếu Nguyễn Duy nhìn ánh sáng đó, nhớ lại quá khứ của mình thì em nhìn nó, mơ mộng ra tương lai của mình sau này. Liệu sau này em tốt nghiệp Đại Học, khi thế giới đã trở nên xô bồ và ồn ào, nơi những cánh rừng đã dần thưa bớt, nhường lại cho những tòa cao ốc. Khi con người đã không còn trân trọng những thứ mộc mạc, giản dị nhất ngay gần họ mà thứ họ quan trọng chỉ là những vật chất của cải tiền nong, liệu lúc đó, em có nhớ tới ánh trăng bây giờ không? Có lẽ, thứ đáng sợ nhất của chúng ta không phải là ma quỷ hay quái vật hay gì cả, mà là sự lãng quên những thứ đã từng thân thuộc mà giản dị nhất. Vòng xoáy của xã hội vẫn đang mạnh dần lên, liệu em còn giữ được tỉnh táo khi em vẫn đang bị xoáy vào? Đó là điều em sợ nhất, bởi có lẽ khi những tòa cao ốc cứ cao dần cao dần, dòng người vô tình lại bước qua bởi đó là thứ người ta gọi là bước chân của xã hội, làn sóng đó kéo mọi thứ đi theo và để quả khứ chìm sâu xuống biển xanh sâu thẳm.

Trăng đã lên cao, chiếu lên khuôn mặt tròn trĩnh của em. Em nhắm mắt lại nằm xuống, thả mình vào dòng nước của những giấc mơ. Nó cuốn em đi  đâu? Nó cuốn em qua nơi nào? Đôi mắt em nhắm chặt, tiếng nước chảy róc rách qua những khe đá. Dòng nước mát lạnh đưa em đi xa, xa thật xa, em không còn trong căn phòng đầy thơ mộng đó nữa. Trước mắt em là bầu trời đầy sao, em thả mình giữa dòng nước chảy dài giữa những đám mây bồng bềnh. Em chìm dần, chìm dần, chìm dần xuống dưới nước. Mới khi nào những ngón tay của em còn chạm vào hòn sỏi nhỏ nào đó, giờ em chẳng cảm nhận được gì. Em chìm sâu hơn như lúc em mới rơi vào vậy. Lúc này em không hoảng hốt nữa. Bàn tay “chuối mắn” của em đưa cao lên trên, cố gắng chạm lên mặt trăng đang soi rọi qua mặt nước đó. Cơ thể em dần dần chìm xuống, sâu hơn, sâu hơn. Khi mà ánh sáng không còn chạm được tới em, khi mà em đã nằm trong vực sâu thẳm. Thềm lưng của em chạm nhẹ xuống đáy, đôi mắt em nhắm nghiền. Không còn là ánh năng giữa trưa hè hay ánh trăng dịu nhẹ nữa, không còn nhẹ nhàng, trầm bổng như những đám mây. Giờ xung quanh chỉ là một màu đen đặc. Thật khó thở, thật khó nhìn, cơ thể nặng trịu càng không thể cử động. Bỗng chốc xung quanh em, không còn là mặt nước. Em đang trong một nơi tăm tối, những xợi xích trói chặt tay em, chúng kéo em ra như muốn xé nát cơ thể em.

Không. . .

Chúng thật sự đang xé nát cơ thể em, em càng không thể làm gì, tay chân em trói chặt, ý thức em cũng mất đần và toạc một cái, cơ thể em. . .

Em vội vàng tỉnh giấc, hé miệng thở hổn hển. Tim em đập thình thịch, thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực em. Mồ hôi em vã ra liên tục, em sợ hãi nhìn xung quanh. Em đang ở nhà đúng chứ? Em mong là thế, không có sợi xích nào cả, không có vực thẳm nào cả. Em thở phào nhẹ nhõm. Đưa mắt nhìn đồng hồ, em lại vôi vã thay quần áo, vác quả bóng rổ đi tập.
                           *
                           *       *
Mảnh đất Hà Thành những ngày nắng hè nóng nực, nóng lên cái sân bóng rổ Tài Chính bê tông mà bực bội đấy. Em thấy thích những ngày hè đó bởi vì sao? Bới có lẽ ánh nắng chói chang chiếu qua những tán cây, chiều xuống nền bê tông và rồi chúng thật khéo léo, như thể Đấng tạo hoá đã tạo ra một kiệt tác nghệ thuật vậy, Người vẽ lên một thảm hoa chỉ với màu vàng của nắng và chút bóng râm. Chỉ thế, người đã biến nó thành kiệt tác nghệ thuật. Người vẽ lên muôn hình vạn trạng, từng tán lá xanh rì với từng tiếng gió thổi đem theo sự oi bức của mùa hè nóng nực nhưng dịu đi tâm hồn con người. Mồ hôi nhễ nhại khắp người. “Tài!” – tiếng hô to vang lên, và đội của em đã thua. Em chán nản vì chẳng làm được gì. Rõ ràng là đã chơi bóng rổ suốt năm cấp hai cơ mà? Sao lại chơi tệ như vậy đước chứ?! Em ngó ngang xung quanh tìm chai nước.

- Bố ơi, bố, bóng đá nè!”

Đứa trẻ hồn nhiên kêu lên khiến em ngoái lại nhìn. Cũng buồn cười thật, em nói quả bóng rổ tròn xoe - trái bóng cam nảy nảy đến lắm lúc khó chịu nhưng lại là đam mê của em, của bạn bè, của bao người khác - là một trái bóng đá chỉ biết kêu “xệt xệt” trên cái sân bê tông phá giày đó. Em đi cùng một người bố, một người mẹ, em cứ chạy tung tang, nô đùa và ôi chao ơi! Sao em trông thật hồn nhiên và đáng yêu đến thế! Bố mẹ em cứ chạy theo em, mỉm cười nhẹ nhàng như ánh nắng lúc 6h chiều hè đó. Không quá chói chang, nhưng thật ấm áp. Em nô đùa cùng đám bạn. Em nô đùa, em cười thật tươi. Nụ cười em không như nụ cười của bố mẹ em, nụ cười em rạng rỡ như ánh nắng giữa trưa hè, soi rọi mọi thứ. Em khiến em bỗng thật xúc động. Và em bỗng khóc. Em không bật khóc hu hu mà đưa tay ôm lấy mặt vì như vậy sẽ thật xấu hổ. Nước mắt em tựa dòng suối nhỏ bé, chảy dài. Em khóc lắm, lau mãi không hết được. Em ghen tị với em lắm. Em ước mình có bố mẹ như vậy, em ước mình được đi chơi với bố mẹ như thế. Em ước gì, bố mình chưa bao giờ vì người khác mà bỏ mẹ con em, ước gì, em chưa bao giờ phải sống một tuổi thơ không đầy đủ tình yêu như vậy, không phải nghe những đêm dài, khi mọi thứ chìm vào im lặng, thì những tiếng chửi bới, những lời độc mồm độc miệng được tuôn ra, để đứa trẻ tiểu học năm đó phải chịu ảnh hưởng thật mạnh mẽ vậy.

Nhưng. . . thôi bỏ đi.

Quay ngược về dòng thời gian đó, những tháng năm cấp 2 ngắn ngủi của tuổi học trò bồng bột, của tuổi mới “nhớn”. Thật vội vã, vội vàng. Cũng là nơi em – chàng trai xấu số năm đó gặp “cậu”. Hình ảnh vẫn còn như in. Đó là năm lớp 6 đáng nhớ, một năm học thật đặc biệt mà đẹp đẽ. Năm đầu tiên trong môi trường cấp 2 cùng nhiều bạn bè mới, cũng là những cảm xúc vỡ oà khi gặp lại bạn cấp 1 cùng trường cũ: “Ơ! Cậu cũng học lớp này à!”. Năm đó, em học tại THCS Đông Ngạc, lớp 6A5. Hồi đó ai cũng nghĩ là: “ 6A1 là lớp chọn, là lớp sẽ đào tạo ra học sinh giỏi” Nhưng ai cũng đã nhầm, chính em, và cậu là người đã chứng minh điều đó là sai, là điều hoàn toàn lầm lỗi. Tớ, cậu; nam, nữ; một nhóc chẳng có chút ngoại hình gì, một cô gái đáng yêu được toàn trường hâm mộ; chẳng có gì chung ngoài sở thích và sự tử tế, tôn trọng lẫn nhau. Tớ và cậu cùng nhau thi đua học tập, cùng nhau chia sẻ đủ thứ với nhau từ âm nhạc, tới đồ ăn vặt, những cuốn sách vở, thần tượng, những tri thức từ ngoài xã hội, những giọng ca của nhau và rồi
lên lớp 7, chúng em lại học chung lớp.

Em thấy thích những buổi trưa hè tháng 4 tháng 5 nóng nực, khi cùng nhau mua cho nhau bát tào phớ, cốc trà sữa mười nghìn gần cổng trường. Lúc này em bao, lúc khác cậu bao. Cậu và em cùng cười đùa, vui vẻ và từ bao giờ, em tự nhận đó là một ý nghĩa, một biểu tượng của tuổi học trò hồn nhiên. Em thấy nhớ những lúc tan học cùng nhau đạp xe về, những lúc 1 giờ, em lại thấy cậu trước cổng nhà, ngay đầu ngõ chờ em. Em vẫn nhớ như in tiếng huýt sáo mở đầu bài DNA của BTS bởi chính cậu huýt, dường như nó là cách gọi khác cho tên em. Mỗi lần nghe thấy, em đều ngoái đầu lại nhìn như thế nó đã khắc sâu vào não em từ lúc nào chẳng hay. Em luôn nhớ mãi những lúc đẹp đẽ đó bởi với em nó thật quá đỗi tuyệt vời. Và với em, điều đó khiến cậu trở thành một nhân vật quan trọng trong một cuốn truyện mang tên “Tuổi học trò” của em.

Thế nhưng cuộc vui nào cũng phải dừng lại mà thôi. Rồi cậu gặp nhiều bạn cũ, cậu có niềm quan tâm cũ, và thế là, chúng em không còn giao tiếp như trước đó nữa. Em bỗng nhớ từng lần đạp xe, bỗng nhớ từng lần hát hò, trò chuyện, từng lần cùng nhau chơi game. Em nhớ từng lần mua nước cho nhau uống, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua từng cành lá kẽ tóc của đôi bạn ta. Nhưng cho dù có là thế, em vẫn luôn tin rằng, tình bạn đó, sự thân thiết, sự gắn kết của em và cậu, bởi lẽ em vẫn biết rằng trong mắt cậu em vẫn là bạn. Và như thế:

Cấp hai của tớ có cậu.

Và như thế cấp hai của tớ không trở nên quá tồi tệ. Bạn bè khác có thể nói xấu tớ. Bạn bè khác có thể tẩy chay tớ, tớ có thể là người bị tế lên confession trường 3 – 4 lần nhưng tớ chẳng để tâm đâu vì mỗi lần tớ cần người tâm sự, cậu ở đó. Mỗi lần tớ dỗi cậu vô cớ, cậu đều ở đó. Mỗi lần tớ trêu cậu quá đáng, khiến cậu mất giọng, khiến cậu va chạm, tớ đều thấy có lỗi lắm, và cậu vẫn là người tha thứ cho tớ. Trong mắt tớ những năm tháng đó, cậu là một thiên thần, một hoa khôi nếu nói không ngoa. Cậu đỗ chuyên, cậu được nhiều bạn bè hâm mộ. Học giỏi, xinh xắn, đáng yêu, thật tự hào khi được làm bạn với cậu. Không phải ai khác, mà là cậu. Cậu là ánh nắng chiếu rọi cấp hai u ám, là cơn gió thoảng qua hạ nhiệt cho những lần nóng nảy mất kiểm soát, là tiết trời nhẹ nhàng dễ chịu, là bàn tay ấm áp vỗ về, hàn gắn những vết thương. Cậu là cấp hai của em, là người bạn đáng quý nhất mà tớ đã từng và may mắn được gặp. Ít ra đối với tớ, cậu vẫn là người tớ có thể tin tưởng. Khi ấy, lúc mà cả thế giới nghi ngờ, quay lưng lại với tớ thì cậu là người duy nhất ở lại và lựa chọn tin tưởng. Tớ biết, cậu vẫn luôn cố gắng chứng tỏ sự chân thành từ tận đáy lòng chứ không phải sự hời hợt hiếu thắng như những người khác... Tớ biết, cậu vẫn luôn tin tưởng dẫu trăm ngàn người khinh ghét dè bỉu. Với một tên như tớ, chà... thế là quá đủ rồi.

Cám ơn cậu, vì một tuổi thanh xuân đã có ý nghĩa.

Đứa bé chạy đi để lại cậu chàng 16 tuổi ở lại sân bóng rổ lúc xế tà, em chạy theo bố mẹ như hiện thân cho sự hồn nhiên và một tuổi thơ đầy hạnh phúc. Em cúi xuống, buộc lại dây giày, rồi bước vào sân bóng và bùng cháy thay cho những ngày tháng thanh xuân cấp hai nguội lạnh đó. Khéo viết lên bụi cát tên cô bạn, em mỉm cười nhẹ nhàng.
Rồi em chợt nghĩ, lẽ nào, những sợi xích là những nỗi đau buồn muốn giằng xé nội tâm, trí óc của em? Em đã phải sống trong sự thiếu thốn tình cha, em đã phải sống trong sự mắng chửi của mẹ. Những dòng suối đó, là nước mắt của em chăng? Những tia nắng đó, là sự hi vọng của em, là sự khát khao được bố mẹ cũng ôm vào lòng, xoa nhẹ đi những tổn thương mà họ đã vô tình gây ra cho em sao? Liệu rằng, căn phòng đó, không bóng người, chỉ là một cuộc sống đơn giản, giản dị, không quá ồn ào mà em vẫn thường mong muốn? Một nơi không có những  lời mắng rủa, không có sự dòm nhó. Và muôn vàn vì sao, là những giấc mơ em luôn muốn nhưng chẳng thể nào chạm tới. Và màn đêm đó, và sự bất lực đó, cũng chỉ là thực tại mà em chẳng thể nào thoát khỏi. Một giấc mơ, phản ánh mọi điều mong muốn của em, mọi niềm đau, sự bất lực của em.

Và rồi

Em cũng nhận ra

Giấc mơ của em

Khát vọng của em

Những gì em hằng mong muốn

Đều là sự viển vông, và nó sẽ hoá thành hư vô, hoà vào màn đêm sâu thẳm. Mọi điều cố gắng của em, sau cùng cũng chỉ là vô dụng mà thôi.

Nhưng ít ra, em đã cố gắng hết sức. Em tin rằng Ông trời luôn công bằng với mọi người, nếu em cố hết sức, mọi cố gắng của em sẽ được đền đáp, và trái tim em sẽ thật yên bình. Nó sẽ không còn là mặt biển gợn sóng nữa. Mà nó sẽ êm ả, nhẹ nhàng vỗ lên thảm cát trải dài. Nơi đứng chờ em ở đó là cả bố, cả mẹ, cả những người bạn bè mà em vẫn luôn yêu quý. Giấc mơ đó, liệu sẽ thành thực thôi nhỉ. Không chỉ là thảm cát vàng, mà cả một căn phòng trên trời cao, trôi lênh đênh giữa biển mây bồng bềnh.

Có lẽ, trái tim người ta, cơ bản là chỉ cần tìm được một chỗ ở êm ấm vậy thôi.

Thế là được,

thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net