Chương 1-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hnhanah

"Hắt xì!"

Một chiếc xe cảnh sát đi vào một con đường đất xập xệ, theo sau bánh xe là từng trận đất cát, cuối cùng chiếc xe dừng lại  ở sân trước của căn nhà thoạt nhìn đã sắp đổ nát.

Diệp Trúc đứng ở dưới bức tường bên ngoài căn nhà, sau khi đem khẩu trang cởi bỏ để hít thở thì thình lình là một ngụm khí đầy bụi, ngay lập tức hắt hơi một cái vang dội.Nguyên bản cô chỉ có chút hoa mắt váng đầu, sau cái hắt hơi vang dội vừa rồi lại càng cảm thấy khó chịu, cô nhăn mặt vuốt vuốt cái mũi, vẻ mặt mơ màng.

Lúc này xe cảnh sát bên kia có một vài người mặc cảnh phục đi xuống, pháp y đi đầu cầm theo hộp dụng cụ thấy được bộ dạng đáng thương của cô không khỏi bật cười: "Tiểu Diệp tử, cô đây là làm thần giữ cửa sao?"

"Cái gì mà thần giữ cửa, là lái xe." Diệp Trúc cười cười trả lời, sau lại cùng những người khác chào hỏi.

Mấy đồng nghiệp phía sau cười với vẻ hiểu rõ, sau đó bước qua cửa sắt đầy vết rỉ sét đang lung lay sắp đổ, đi thẳng vào căn nhà nhìn có vẻ đã bỏ hoang nhiều năm. Đây là một căn nhà cấp bốn, tường lát bằng gạch xanh đã bị bong tróc cả một góc, kính cửa sổ cũng đã được phủ một lớp bụi dày chằng chịt vết nứt, làm cho người ta có cảm giác chỉ một cơn gió thổi qua liền sẽ đổ.

Diệp Trúc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đem khẩu trang kéo bên trên, bước theo sau mấy vị đồng nghiệp.

Lúc này bên trong sân nhà không tính rộng rãi, có chút ầm ĩ, bên tai tràn ngập âm thanh có chút chói tai của người phụ nữ. Thời điểm cô đi vào, liếc mắt liền thấy được hai cậu bé tám chín tuổi đang được ba mẹ ôm trong ngực, mà người đàn ông còn tương đối xa lạ với cô đang cúi đầu hỏi cái gì đó. Thoạt nhìn, tiến triển không tính là thuận lợi, bọn nhỏ tựa hồ bị dọa phát sợ, phụ huynh đối với việc cảnh sát lặp đi lặp lại câu hỏi về chi tiết tình hình cũng có chút không hiểu, khó tránh khỏi bực bội.

Chuyện phải nói từ bốn vụ bắt cóc liên tiếp trong hai tháng gần đây tại thành phố Phong Hà. Đại đội chuyên án thuộc cục công an đã toàn lực điều tra, nhưng lại không có bao nhiêu tiến triển, mà ở vụ mất tích thứ tư, người thân của nạn nhân đã liên lạc với một trang báo mạng tại địa phương đem tình tiết vụ án đưa lên mạng. Bài báo tràn đầy lời lẽ chỉ trích nhanh chóng được lan truyền đưa tới cho cục công an đầy áp lực.

Một mặt muốn dời đi dư luận, mặt khác cũng muốn nhanh chóng phá được vụ án theo thời hạn 7 ngày của tỉnh, cục công an  thành phố Phong Hà bất đắc dĩ phải mời tổ điều tra đặc biệt đến tham gia phá án. Đội điều tra này là một tồn tại đặc biệt  trong giới cảnh sát, dù không có nhiều thành viên nhưng ai cũng đều có tên tuổi không nhỏ, tỷ lệ số vụ án phá được lại càng là dẫn đầu nên ai cũng không thể khinh thường.

Hiệu suất của tổ điều tra đặc biệt rất cao, nhanh chóng đã có mặt tại sân bay thành phố Phong Hà. Đối với cục công an thành phố, nhất là đại đội chuyên án vô cùng không hoan nghênh bọn họ. Nhưng mà không chờ bọn hắn tỏ thái độ xong liềm nhận được báo án tại ngoại ô thôn Văn Trang phát hiện một xác người mà nạn nhân lại có nhiều đặc điểm tương đồng với một trong những người mất tích.

Nếu vụ án mất tích liên hoàn này đã được giao cho tổ điều tra đặc biệt vậy việc điều tra sau đó liền được bọn họ tiếp nhận. Trong cục lấy lý do đội thiếu nhân thủ lệnh cho đại đội chuyên án cử ra một người tham gia hỗ trợ phá án, thế là. . . 

Diệp Trúc một người vừa được trọng sinh trở về mắt còn chưa kịp mở, chăn chưa nằm ấm đã bị một cuộc điện thoại đưa đến tổ điều tra đặc biệt. . . Làm người lái xe.

Không sai, chính là làm lái xe. Đội trưởng Trương của đại đội chuyên án đem Diệp Trúc cô, một người mới nhập cảnh mấy tháng vẫn còn đang nghỉ ốm ở nhà vì bệnh vặt sảng khoái cho đội điều tra đặc biệt mượn. Ha ha... đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, anh ta ngay cả việc duy trì vẻ mặt hài hoà cũng không thèm.

Mà người phụ trách tổ điều tra đặc biệt-Ngôn Vũ khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, khuôn mặt trẻ tuổi soái khí kia cũng không có biểu lộ điều gì, chỉ là liếc mắt trên dưới đánh giá một phen, ném chìa khoá xe tới trong ngực cô, bình tĩnh nói hai chữ:"Lái xe."

Nghĩ đến cái này Diệp Trúc lại tiếp tục liếc     người đàn ông đang trao đổi với bọn nhỏ phát hiện thi thể, trong lòng thở dài một hơi, lái xe liền lái xe đi, dù sao cô vẫn chưa thể lấy lại tinh thần sau việc mình từ cõi chết trở về, cô không có thừa tinh lực đi so đo những thứ này nữa.

Thế là cô liền xoay người nhìn sang chỗ căn phòng qua cánh cửa đã mở rộng một nửa, trong mũi ngửi được mùi nấm mốc xen lẫn một mùi hôi thối không rõ ràng, mà pháp y cùng đội kỹ thuật đang tiến hành thu thập bằng chứng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net