chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau tiêu nhiên và kỳ nhi tới chỗ công ty của ba cổ

"Chắc chắn là ở toàn nhà này sao?" - tiêu nhiên

"Ừm....tớ nhớ lúc trước ba nói chính là ở đây! Nhiều người quá....bây giờ chính là giờ cao điểm tan ca" - kỳ nhi

*bụng réo lên* - tiêu nhiên

"Đi ăn cái gì cho ấm bụng trước đã" - kỳ nhi (cười)

"Ừm..." - tiêu nhiên

"Tìm 1 nơi gần đây ăn cơm thôi" - kỳ nhi

"Lỡ như bỏ lỡ việc gặp ba cậu thì phải làm thế nào?" - tiêu nhiên

"Cũng ko thể để cậu đói được! Chúng ta tìm 1 vị trí bên cửa sổ ngồi là được! Yên tâm đi" - kỳ nhi (cười)

Kỳ nhi nhìn vào bên trong 1 nhà hàng thì thấy ba mình đang cùng 1 cô gái và bé trai ngồi ăn, trông ông ấy rất hạnh phúc

"!!" - kỳ nhi

"Sao thế?" - tiêu nhiên

"Là...ba và mẹ cậu sao? Nhưng mà tớ ko nghe cậu nói cậu có em gái em trai gì mà..." - tiêu nhiên

"Tớ ko quen cô đó" - kỳ nhi

"!!" - tiêu nhiên

"Tớ cũng ko có em gái em trai" - kỳ nhi (nhìn vào bên trong)

*hôn đứa bé* - ba kỳ nhi

"Huhu...." - tiêu nhiên (khóc)

Kỳ nhi và tiêu nhiên đi tới buồng điện thoại đối diện nhà hàng rồi kỳ nhi bấm số gọi cho ba mình

"Tút---alo?" - ba kỳ nhi

"Alo? Ba, ba ở đâu? Con đang ăn cơm ở dưới tòa nhà của công ty" - kỳ nhi

"Kỳ nhi...chuyện xảy ra tuần trước nhất định đã dọa con ko ít đúng ko? Ba sắp về thăm con rồi, còn mua quà cho con nữa....xin lỗi...ba nhớ con" - ba kỳ nhi

"Ừm, con đợi ba về" - kỳ nhi (rưng rưng)

"Tiêu nhiên, chúng ta về thôi" - kỳ nhi

"Hả? Cậu ko qua đó tìm ba cậu sao?" - tiêu nhiên

"Ừm...ko cần nữa! Tớ đã nhìn thấy thứ tớ muốn thấy rồi!" - kỳ nhi

"Đi thôi, bà vẫn đang đợi chúng ta về" - kỳ nhi

"Ừm..." - tiêu nhiên

"Ngày hôm đó rất lạnh, đường đi ra trạm xe, bọn tớ lại đi rất lâu rất lâu, ko bao lâu sau, bọn tớ liền gặp được ba và mẹ cánh cụt nhỏ nhưng thực ra, khoảng thời gian dì Diêu biến mất, chứng cứ mà dì ấy thu được cũng đủ để khiến những tên đến nhà cậu ấy làm loạn ngồi tù 10 năm" - tiêu nhiên

"Trừ việc giúp đỡ cảnh sát điều tra, dì diêu còn khởi tố ba cánh cụt nhỏ! Lúc ly hôn, xiềng xích quấn lấy người dì diêu quá nặng, để cánh cụt nhỏ ở bên cạnh bà ấy đối với 2 mẹ con mà nói cũng ko tốt đẹp gì, ko bằng để con gái ở bên cạnh ba thì an toàn hơn! Dì vẫn luôn đợi thời cơ để trở về nhưng ko ai ngờ ba cậu ấy lại ác độc như vậy! Vì muốn thoát khỏi mọi chuyện liên quan đến mẹ cánh cụt nhỏ, thậm chí cắt đứt phương thức liên hệ giữa 2 mẹ con" - tiêu nhiên

"Những ngày chia xa, đối với dì diêu và cánh cụt nhỏ mà nói, giống như 1 cơn ác mộng! Ko ai hỏi những ngày đó dì diêu sống như thế nào hoặc đứng ở góc độ dì diêu mà nghĩ, bọn tớ biết càng ít, rắc rối cũng càng ít! Nhưng mà...." - tiêu nhiên (cười)

"Mẹ, có phải chúng ta ko có nhà rồi ko?" - kỳ nhi (rưng rưng)

"Bảo bối! Nơi có con, chính là nhà của chúng ta!" - Diêu Viễn (mẹ kỳ nhi)

"Con đường để về 'nhà', là chiếc cầu mang tên 'tình yêu'! Cho dù nghèo đói, ăn ko đủ no, cho dù mỗi người 1 nơi, ko cách nào gặp gỡ! Chúng ta yêu thương lẫn nhau, chúng ta nhất định sẽ nắm lấy hi vọng!" - tiêu nhiên (cười)

*nhìn* - tiêu nhiên

"Này, ba người đừng bày ra bộ mặt đó! Bọn tớ ko cần sự đồng tình và đối đãi đặc biệt, nếu như các cậu đối đãi với bọn tớ như thế, tớ sẽ giận đấy!" - tiêu nhiên

"Ko phải đồng tình, là cảm thấy con đường mà các cậu trải qua rất lợi hại!" - triển bách

"Tớ ko phải là vì những chuyện đã trải qua nên mới thích cậu ấy! Cậu ấy chính là cậu ấy, thế thôi!" - ứng lân

*cười* - tiêu nhiên

"Cũng ko còn sớm nữa, tớ thăm cánh cụt nhỏ rồi về" - tiêu nhiên

"Tiêu nhiên....cảm ơn!" - ứng lân

"....." - tiêu nhiên

Tiêu nhiên lên xem kỳ nhi xong đi xuống cùng triển bách về nhà

"Tự bọn em về nhà là được rồi, ko cần tiễn" - tiêu nhiên

"Muộn quá rồi, 2 người con gái em về nhà bọn anh cũng ko yên tâm" - tử tầm

"Em là đai đen Taekwondo đấy anh tử tầm, làm gì có tên nào tổn thương được em chứ" - triển bách (cười)

"Haha, đúng là vậy nhỉ! Vậy 2 em về cẩn thận! Khi nào về tới nhớ nhắn tin cho anh biết đấy!" - tử tầm (cười)

"Vâng" - triển bách (cười)

"Mặc áo khoác vào đi triển bách! Bên ngoài gió rất lạnh!" - tiêu nhiên (mặc áo khoác cho triển bách)

"Cảm ơn cậu" - triển bách (cười)

"Hm.....áo khoác 2 đứa là 1 cặp sao? 2 em trông rất dễ thương đó" - tử tầm (cười)

"Cảm ơn anh, đi thôi triển bách!" - tiêu nhiên (kéo triển bách đi)

"Tạm biệt anh" - triển bách (cười)

*vẫy tay* - tử tầm

"Mà giờ mới để ý áo khoác của mình và tiêu nhiên là 1 cặp đó! Hồi nghỉ đông kết thúc, cậu ấy quay về tặng cho mình cái áo khoác này! Mình ko ngờ cậu ấy cũng có 1 cái như thế" - triển bách suy nghĩ (cười, má ửng hồng)

"Cậu cười cái gì?" - tiêu nhiên

"Chỉ là mình vui quá thôi" - triển bách (cười)

"Cậu cười trông ngốc quá đấy" - tiêu nhiên

"Cậu mới ngốc ấy" - triển bách

"Haha" - tiêu nhiên (cười)

"Mà kể từ sau ngày bà nội rời đi, cậu ấy ko cách nào an ủi tớ, lại còn ko rơi nước mắt trước mặt tớ! Thật ra tớ hiểu....cậu ấy muốn trở thành chỗ dựa vững chắc của tớ, cậu ấy ép bản thân phải kiên cường! Đây có lẽ là nguyên nhân cậu ấy luôn lựa chọn tự mình giải quyết vấn đề!" - tiêu nhiên

"Nếu như ko gặp cậu ấy, tớ nhất định sẽ ko giống tớ bây giờ! Tớ cũng muốn trở nên mạnh mẽ, có thể giống cậu ấy lúc bảo vệ tớ, dũng cảm bảo vệ bảo vật quý trọng!" - tiêu nhiên

"Cậu thật sự rất hiểu cậu ấy" - triển bách (cười)

"Cậu ấy cũng hiểu tớ, bọn tớ rất hiểu nhau! Đối với đối phương mà nói, đều là người vô cùng có ý nghĩa!" - tiêu nhiên (cười)

"Vậy....cậu cảm thấy mình là người như thế nào?" - triển bách (cười)

"....." - tiêu nhiên

"Biết nghiêm túc chế biến mỗi 1 món ăn, biết quan tâm chăm sóc trạng thái cơ thể người khác, vì người đó mà nấu ra những món vừa ngon vừa dinh dưỡng!" - tiêu nhiên

"Tuy nhiên...ban đầu cũng từng có lúc cảm thấy cậu rất giả tạo, nhưng mà có thể đồng tình với tâm trạng người khác thế này....tớ nghĩ, cậu ko phải là người xấu! Niềm tin của tớ rất đơn giản, người có thể làm ra những món ăn ngon, đối xử tốt với cánh cụt nhỏ, vậy thì chính là bạn tớ rồi!" - tiêu nhiên (cười)

*cười* - triển bách

"Khụ....quái nhân" - triển bách (cười khúc khích)

"Cảm ơn khen thưởng" - tiêu nhiên (cười)

"Nhưng mình thì ko muốn chúng ta làm bạn chút nào! Mình muốn hơn cả thế cơ...." - triển bách suy nghĩ

*nhìn triển bách* - tiêu nhiên

"Sao vậy?" - tiêu nhiên

"....chỉ là thấy hơi lạnh chút thôi, ko có gì hết" - triển bách (cười)

"Thế à...." - tiêu nhiên

"Chúng ta nắm tay trên đường về được ko?" - triển bách (cười)

"Được thôi, nếu như cậu muốn" - tiêu nhiên (nắm tay triển bách)

"Cảm ơn cậu" - triển bách (cười)

"Vẫn là ko nên gấp gáp nhỉ....cứ chậm rãi từng chút một thôi cũng được...." - triển bách suy nghĩ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net