Chương 47: Người càng sợ, càng phải cung kính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người người trong khu phố cổ đều tập hợp theo phong trào, hễ những nơi thích hợp để chụp ảnh là đều phải xếp hàng đợi mới đến lượt.

Hà Diệp bị Chu Tình kéo tới đứng trong hàng để chờ tới lượt, Châu Hướng Minh với tư cách là thợ chụp ảnh tay sai nên cũng phải cầm máy ảnh đứng cùng ở bên cạnh, nhận lệnh bất cứ lúc nào.

Lục Tân đi mua xiên nướng quay trở lại.

Tay trái của anh cầm một túi giấy bạc lớn, sau khi mở ra, anh lấy một xiên thịt bò ra đưa cho Hà Diệp trước.

Cái này là lúc nãy gọi món, Hà Diệp nói muốn ăn.

Chu Tình: "Này, tôi còn đói hơn cả Tiểu Diệp đấy, sao học bá không cho tôi ăn trước?"

Hà Diệp lặng lẽ trừng mắt nhìn cô ấy.

Lục Tân khẽ cười, rút xiên mực nướng Chu Tình muốn ăn ra, lúc đưa tới còn thuận miệng giải thích luôn: "Người càng sợ, càng phải cung kính."

Hà Diệp: "..."

Chu Tình cười ha ha: "Tiểu Diệp mềm mại lại dịu dàng như thế này, làm sao dọa được học bá như cậu chứ?"

Lục Tân không giải thích thêm nữa, chia cho Châu Hướng Minh một xiên mực nước, còn anh tự lấy cho mình một xiên thịt bò, chỗ còn lại thì lại dùng giấy bạc bọc lại.

Châu Hướng Minh cắn trước một miếng, vừa nhai vừa giơ cánh tay trái cầm que xiên ra, tay phải giả vờ như chiếc dao chém dọc xuống mu bàn tay một cái, sau đó nháy mắt với Chu Tình: "Đổi lại cậu là người bị như thế này, cậu không sợ chắc?"

Chu Tình: "Cút, bớt trêu chọc Tiểu Diệp nhà chúng tôi lại."

Hà Diệp: "..."

Nếu như chị em tốt không cười xán lạn như thế kia thì có lẽ suýt chút nữa là Hà Diệp tin thật, rõ ràng Chu Tình cùng với Châu Hướng Minh đều đang cảm thấy hứng thú khi xem kịch hay hệt như nhau!

Cô trừng mắt lườm người đầu sỏ gây tội một cái.

Thế mà Lục Tân lại thản nhiên thẳng thắn nhìn lại cô, khiến cho Hà Diệp chỉ đành cúi đầu ăn xiên thịt bò của mình tiếp.

Đang ăn dở thì chuẩn bị đến lượt mấy người họ chụp ảnh rồi.

Chu Tình tiện tay đưa que xiên nướng chưa ăn hết cho vị học bá đang nhàn rỗi kia, Hà Diệp không thể nào tự nhiên được như cô ấy, trong lúc cô đang chần chừ thì một bàn tay quen thuộc chìa tới: "Bạn học cũ, không cần khách sáo."

Hà Diệp không nhịn được mà cười, nhanh chóng giao xiên nướng cho anh, sau đó cô cùng Chu Tình đi lên cầu đá.

Ánh đèn rọi xuống mặt nước, làn sóng lăn tăn in bóng của mọi người.

Hà Diệp nghiêng người dựa vào lan can bảo vệ tạo dáng theo kiểu mà trước đó đã nghĩ sẵn, vờ như đang nhìn vào chiếc thuyền trôi mà Chu Tình đứng bên cạnh chỉ vào, nhưng ánh mắt không kiềm chế được mà liếc sang con đê ở đầu cầu, ở nơi đó có Châu Hướng Minh đang giơ máy ảnh lên, cũng có Lục Tân đang lặng lẽ đứng ở một bên.

"Hà Diệp, nhìn mặt nước, đừng nhìn tôi." Châu Hướng Minh vừa nói vừa dùng tay huơ huơ về phía mặt hồ.

Chu Tình phụt cười, nói vào bên tai Hà Diệp: "Cậu ấy chính là một tên ngốc."

Hai má Hà Diệp nóng bừng, nhưng tuyệt đối không dám mất tập trung nữa.

Mấy người họ đi dạo ở khu phố cổ hơn một tiếng, gần như không phải đang chụp ảnh mà là đang xếp hàng đợi chụp ảnh.

Chu Tình giả vờ giả vịt quan tâm Lục Tân: "Học bá cứ đứng một bên đợi không mãi, có phải rất nhàm chán không? Hay là cậu về trước đi?"

Hà Diệp cụp mắt uống trà sữa.

Lục Tân nhìn cô một cái, nói: "Ngắm cảnh cũng tốt."

Chu Tình và Châu Hướng Minh liếc mắt nhìn liền có thể hiểu ra hết, hai người họ đưa mắt nhìn nhau, sau khi ngầm hiểu ý nhau thì cùng nhau nhỏ tiếng nở một nụ cười ngắn ngủi, rồi lại cùng trừng mắt nhìn nhau.

Đi dạo tới hơn tám giờ, lượng người ở khu phố cổ vẫn không hề giảm bớt.

Thế nhưng bốn người họ đã đi dạo hết một vòng ở khu phố cổ rồi, mấy người quay trở lại cổng vào phía nam của khu phố cổ, Chu Tình nhìn điện thoại, hỏi: "Tối nay kết thúc ở đây, hay là đổi chỗ khác chơi tiếp?"

Lục Tân và Châu Hướng Minh đều nhìn Hà Diệp.

Hà Diệp: "Về nhà đi, còn phải tẩy trang thay quần áo nữa."

Chu Tình: "Cũng đúng, vậy hai chúng tôi bắt taxi tới chỗ của chị họ tôi, hai cậu tới đây bằng gì vậy?"

Châu Hướng Minh: "Lái xe tới, mỗi người một xe, đã lái xe tới rồi mà còn phải để cho hai cậu gọi xe, sau này mà có họp lớp mà kể ra thì tôi cũng cảm thấy mất mặt."

Chu Tình nhìn Lục Tân: "Ý của học bá thế nào?"

Lục Tân: "Tôi đưa hai cậu đi."

Chu Tình hài lòng nói: "Quả nhiên vẫn là học bá thẳng thắn, vậy chúng tôi ngồi xe của cậu, tôi cũng phải cảm nhận cảm giác được ngồi trong Panamera xem thế nào."

Lục Tân chỉ sang bãi đỗ xe phía đối diện: "Xe ở đằng kia, hai cậu đứng ở đây đợi tôi?"

"Không cần, cùng nhau đi đi, chỗ này không tiện dừng xe."

Lục Tân liền đi phía trước dẵn đường.

Chu Tình khóa tay Hà Diệp đi theo sau.

Châu Hướng Minh bày ra vẻ mặt hoang mang không hiểu gì đi đằng sau mấy người họ: "Không phải chứ, cả hai người các cậu đều ngồi xe của cậu ấy?"

Chu Tình: "Chẳng thế thì sao?"

Châu Hướng Minh: "Tốt xấu gì cũng phải có một người ngồi xe của tôi chứ, một mình tôi lái xe chán chết đi được."

Chu Tình: "Cậu có thể về thẳng nhà được rồi."

Châu Hướng Minh: "Tôi không đấy, lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy Hà Diệp, tôi muốn đi cùng cậu ấy thêm một lúc."

Hà Diệp: "...Hai người các cậu tán tỉnh ve vãn nhau thì đừng có lôi tớ vào được không?"

Lời này của Hà Diệp chẳng khác gì lấy gậy chọc vào tổ ong bắp cày cả, Chu Tình hất tay Hà Diệp ra chuẩn bị cù cô, Châu Hướng Minh cũng tuốt ống tay áo lên chuẩn bị tới tóm cô.

Hà Diệp cười rồi chạy về phía trước.

"Đừng nghịch."

Lục Tân dùng một tay nắm lấy cổ tay Hà Diệp kéo cô trở lại, gần như cùng lúc đó, một chiếc xe điện lao vụt qua từ khoảng cách ba bước chân.

Hà Diệp: "..."

Lục Tân buông tay ra, để cô đứng phía sau mình, anh chắn ở phía trước, mặt không cảm xúc nhìn hai người còn lại: "Đến cả học sinh tiểu học cũng biết là đi đường không được đùa nghịch, các cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Chu Tình và Lục Tân mới là hai người thực sự không thân thiết với nhau, bị anh phê bình như vậy, cô ấy lập tức cảm thấy lúng túng.

Châu Hướng Minh đương nhiên không sợ Lục Tân, hất cằm với Hà Diệp đứng phía sau anh: "Cậu đừng có mà thiên vị, rõ ràng là Hà Diệp trêu chọc hai chúng tớ trước."

Lục Tân nhìn anh ấy: "Sự thật mà thôi, tớ cũng cảm thấy ban nãy hai cậu đang tán tỉnh ve vãn nhau."

Châu Hướng Minh theo bản năng phản bác lại: "Cậu thì hiểu cái rắm gì, nếu cậu thật sự hiểu, thì ngày xưa đã không bị Hà Diệp..."

Cơn đau chợt ập tới, Châu Hướng Minh không thể tin được nhìn bàn chân đang giẫm trên giày của mình kia.

Chu Tình lườm anh ấy: "Cậu ngậm miệng lại đi, đều là bạn học với nhau, cậu giúp học bá giữ lại chút mặt mũi đi."

Châu Hướng Minh: "Tôi nói giúp cho hai chúng ta mà cậu còn giúp cậu ấy?"

Chu Tình hắng giọng nói: "Ai muốn giúp cậu ấy chứ, đi thôi, tôi ngồi xe của cậu, chẳng phải chỉ là chiếc Panamera thôi sao, vài năm nữa bảo Tiểu Diệp mua một chiếc cho tôi ngồi đã ghiền thì thôi."

Cô ấy nhanh chân bước đi, đầu cũng không ngoảnh lại mà đi thẳng tới bãi đỗ xe.

Châu Hướng Minh giơ nắm đấm về phía Lục Tân, cười toe toét đuổi theo sau Chu Tình.

Hà Diệp nhìn mà phát ngốc, chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, sao mọi chuyện có thể phát triển thành như thế này được?

Lục Tân quay người, sắc mặt lạnh nhạt: "Nếu như cậu muốn ngồi cùng xe với hai người họ, tôi cũng không sao hết."

Nhìn là biết anh đang không vui rồi, không biết là đang giận vì sự trẻ con của hai người kia, hay là giận vì Châu Hướng Minh động vào vết thương lòng của anh.

Cho dù là bất cứ ai, trước mặt mọi người lại bị người khác kể ra chuyện mình yêu đương bị đá thì đều sẽ cảm thấy có chút mất mặt?

Lúc này mà Hà Diệp còn chạy tới đi cùng xe với Châu Hướng Minh rồi bỏ lại anh một mình, thì chẳng khác nào xát thêm muối vào vết thương của anh.

"Tôi, tôi vẫn ngồi xe của cậu thì hơn, không muốn sang bên đó làm bóng đèn." Hà Diệp cố gắng khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn chút, cô nhìn bóng lưng của hai người Châu Hướng Minh và Chu Tình rồi nhỏ giọng lầm bầm: "Rõ ràng là cả hai đều thích nhau, vậy mà còn không chịu thừa nhận."

"Không ngờ cậu có thể nhìn ra được."

Giọng nói của anh đã ôn hoà hơn ban nãy rồi, Hà Diệp thử quay sang nhìn.

Lục Tân tránh mặt đi chỗ khác: "Đi thôi."

Bầu không khí lại bắt đầu trở nên vi diệu theo một hướng khác rồi.

Hà Diệp không nói năng gì đi theo đằng sau anh, sau đó ngồi vào ghế phụ lái.

Chu Tình: [Này, Lục Tân giận thật rồi à? Trước đây chỉ biết cậu ấy là người lạnh lùng cao ngạo, tối nay nhìn cậu ấy hung dữ như vậy, tớ còn cảm thấy sợ lắm đấy.]

Hà Diệp: [Cũng có hung dữ gì đâu nhỉ? Chỉ là đang nhấn mạnh vấn đề an toàn thôi mà, với cả nhấn mạnh sự thật rằng hai người các cậu đang tán tỉnh ve vãn nhau.]

Chu Tình: [Có gan thì cậu thử đứng ở đằng sau cậu ấy, để cậu ấy dùng ánh mắt đó nhìn cậu thử mà xem? Không đúng, cậu ấy dùng ánh mắt nào thì cậu cũng không kháng cự lại được.]

Hà Diệp: [...Cậu và Châu Hướng Minh thế nào rồi?]

Chu Tình: [Ngay cả cục tức chuyện Lục Tân về nước suốt một năm mới chịu lộ mặt mà cậu ấy còn có thể nuốt xuống được thì chuyện này có là gì, Châu Hướng Minh không để bụng chuyện này đâu. Còn tớ ấy à, chỉ là không muốn làm bóng đèn của hai người các cậu mà thôi.]

Hà Diệp: [Tớ mới là người không muốn làm bóng đèn cho hai người các cậu ấy.]

Chu Tình: [Đúng vậy, làm bóng đèn làm sao thú vị được bằng ngồi ở ghế phụ lái trong xe của bạn trai cũ siêu đẹp trai được.]

Hà Diệp cắn môi, khoá màn hình điện thoại lại.

Cô ngẩng đầu lên, nhận ra Lục Tân vậy mà lại chưa khởi động xe, anh đang nghiêng đầu nhìn về phía cô, cũng không biết đã nhìn như vậy bao lâu rồi.

Hà Diệp có tật giật mình: "Cậu đang xem chúng tôi nói chuyện sao?"

Lục Tân: "Không, tôi đang nhìn trang sức trên đầu cậu, làm từ vàng thật đấy à?"

Hà Diệp: "...Sao có thể như thế được, tiền thuê bao nhiêu cho đủ."

Lục Tân nhìn ứng dụng chỉ đường: "Địa chỉ?"

Chiếc xe được khởi động, lúc chuẩn bị lái ra khỏi bãi đỗ xe, Hà Diệp nhìn thấy xe của Châu Hướng Minh, anh ấy hạ cửa kính xuống, vẫy tay cười với cô, chớp mắt nụ cười liền tắt, ném cho Lục Tân một ánh mắt sắc như dao.

Hà Diệp nghe thấy người đàn ông bên cạnh mình hừ nhẹ một tiếng.

Cô lén cười, chuyện ngượng ngùng ban nãy coi như bỏ qua rồi đúng không?

Nửa tiếng sau, hai chiếc xe một trước một sau dừng lại ở vị trí phía sau cửa hàng Hán phục khoảng một trăm mét.

Chu Tình đợi Hà Diệp một lát, sau đó khoác lấy cánh tay cô cùng nhau đi vào trong.

Châu Hướng Minh đẩy cửa xe ra, đi tới chỗ Lục Tân, anh ấy gõ vào cửa xe.

Lục Tân hạ kính xuống.

Châu Hướng Minh chống hai tay lên đỉnh xe, cúi đầu nói chuyện với Lục Tân: "Thế nào, có gì rồi sao? Tớ thấy Hà Diệp hình như không kháng cự cậu như trước nữa."

Mặc dù người bị chia tay là Lục Tân, nhưng ký ức của Châu Hướng Minh về buổi tối hôm đó cũng rất sâu đậm, người anh em tốt từ trước tới nay đều thoải mái tự tin của mình trở nên thất thần hồn xiêu phách lạc, còn chiếc lá nhỏ hễ trêu chọc một chút là liền đỏ mặt kia trở thành lá đông lạnh, cương quyết dứt khoát đòi chia tay, không chừa cho người khác chút cơ hội thương lượng nào.

Lục Tân không trả lời, anh ngả người tựa vào lưng ghế, con ngươi đen láy nhìn về phía cửa hàng Hán phục, như thể chỉ cần Hà Diệp ở đó thì anh có thể duy trì tư thế nhìn về bên đó như thế này mãi.

Châu Hướng Minh thở dài: "Nhìn cậu như thế này, tớ không cả dám yêu đương nữa, chia tay mà như mất nửa cái mạng vậy."

Cuối cùng Lục Tân cũng liếc mắt nhìn Châu Hướng Minh một cái, rồi lại quay sang nhìn cửa hàng Hán phục, anh nói: "Cậu sẽ không như vậy đâu."

Châu Hướng Minh nhướn mày: "Sao lại nói như vậy?"

Ngũ quan lạnh lùng của Lục Tân hiện lên ý cười trong giây lát: "Ngay cả bạn gái mà cậu còn không theo đuổi được, đương nhiên là sẽ không bị chia tay rồi."

Nói xong, trước khi Châu Hướng Minh kịp phản ứng lại, Lục Tân đã kéo cửa kính lên rồi.

Châu Hướng Minh như zombie không ngừng gõ mạnh vào cửa kính một lát, sau đó chửi rủa đi về xe của mình.

Lục Tân trông thấy anh ấy ngồi lên xe rồi, lúc này anh mới quét mắt qua cửa hàng Hán phục, lấy điện thoại ra, trả lời mấy tin nhắn liên quan đến công việc.

Trong lúc đối phương đang nhập tin nhắn, Lục Tân lại nhìn sang cửa hàng Hán phục.

Châu Hướng Minh: [Không biết còn phải đợi bao lâu nữa, làm ván game không?]

Lục Tân: [Cậu đang đợi để đưa Chu Tình về nhà?]

Châu Hướng Minh: [Cô ấy có thân với cậu đâu, để tớ đưa về thì thích hợp hơn.]

Lục Tân: [Thích thì cứ theo đuổi, lề mà lề mề chưa chắc cậu ấy vẫn sẽ đợi cậu.]

Châu Hướng Minh: [...Người bị đá một cách tàn nhẫn mà còn muốn giảng đạo lý cho tớ nghe?]

Lục Tân khẽ bật cười.

Trong cửa hàng Hán phục, Hà Diệp đã tẩy trang xong rồi, cô đang gỡ tóc.

Màn hình của chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn sáng lên.

Hà Diệp cẩn thận dè dặt né stylist để đọc.

Nhóm trưởng: [Lúc ở bãi đỗ xe thái độ của tôi không tốt, đợi lát nữa đưa Chu Tình về nhà trước, rồi đưa cậu về khu Hiểu Phong Nhã.]

Hà Diệp: [Biết đâu cậu ấy muốn Châu Hướng Minh đưa về hơn thì sao?]

Nhóm trưởng: [Cậu có thể hỏi thử xem sao.]

Gỡ tóc xong, Chu Tình lập tức chạy tới khoác lấy tay Hà Diệp.

Hà Diệp chuyển lời của Lục Tân cho cô ấy biết.

Chu Tình: "Oa, học bá khách sáo như vậy sao? Vậy đương nhiên là tớ sẽ cho cậu ấy chút mặt mũi rồi."

Sau đó, hai cô nàng cùng nhau đi ra khỏi tiệm Hán phục, rồi đi thẳng tới chiếc Panamera của Lục Tân.

Đi lướt qua xe của Châu Hướng Minh, Hà Diệp cười vẫy tay với anh ấy.

Châu Hướng Minh ngơ ngác nhìn hai cô nàng đi lướt qua xe của mình, sau đó ngây người không hiểu gì, mở cửa xe ra gọi hai người họ: "Đợi đã, chuyện gì thế này?"

Hai cô gái đều không để ý tới Châu Hướng Minh.

Lục Tân ngồi ở ghế lái, liếc mắt nhìn người anh em tốt của mình mặc áo khoác hoa đứng hứng gió một mình, sau đó thản nhiên lái xe khỏi chỗ đỗ.

Châu Hướng Minh: "..."

_________________________ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net