Chương 53: Chẳng hạn như kiểu... bạn gái hôn bạn trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Diệp không có thói quen đặt báo thức vào cuối tuần, theo như kinh nghiệm trước đây, hầu như cô đều tự tỉnh dậy vào khoảng bảy giờ.

Nhưng cô đã đánh giá quá thấp sự ảnh hưởng của việc leo núi rèn luyện sức khỏe một tiếng đồng hồ kia.

Đang ngủ say giấc thì đột nhiên bị một cuộc điện thoại gọi tỉnh.

Hà Diệp dụi dụi mắt, nhìn thấy là cuộc gọi của bố, cô trực tiếp nghe máy.

Một tiếng gọi bố mềm mại lười nhác truyền tới, Hà Dũng bật cười: "Đã chín giờ rồi, vẫn còn đang ngủ nướng đấy à?"

Hà Diệp: "...Chín giờ rồi sao?"

Hà Dũng: "Đúng rồi, bố còn cho rằng chắc chắn là con đã dậy rồi nên mới gọi điện thoại đấy chứ, hay là con ngủ tiếp đi?"

Hà Diệp làm sao còn dám ngủ nữa, cô vò đầu ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Bố, có chuyện gì sao ạ?"

Hà Dũng: "Không có gì, chỉ muốn hỏi con là hôm nay có muốn về nhà không."

Hà Diệp nói dối không chớp mắt: "Không ạ, hôm nay con ra ngoài chơi cùng mấy đồng nghiệp, tuần sau thì con về."

"Được, vậy con mau dậy ăn sáng đi, bố làm tiếp đây."

Cúp điện thoại xong, Hà Diệp vội vã mở wechat lên, phát hiện không ngờ Lục Tân không nhắn cho cô một tin nào.

Cô cảm thấy có chút kỳ lạ, hỏi anh: [Em vừa mới ngủ dậy, anh đang làm gì vậy?]

Nhóm trưởng: [Nghĩ lại xem liệu có phải bạn gái hối hận rồi không, chuẩn bị đá anh thêm lần nữa.]

Hà Diệp cười: [Không phải em cố ý đâu, em cũng không ngờ mình lại ngủ dậy muộn như thế, anh đã ăn sáng chưa?]

Nhóm trưởng: [Anh ăn rồi, không thì sợ không đủ sức để đi sang chỗ em.]

Hà Diệp lại bật cười, còn không nhịn được mà nhớ lại, trước đây Lục Tân cũng nói nhiều, cũng ba hoa như vậy sao?

Cô không nhớ rõ nữa rồi, chỉ biết rằng anh rất dám nói, cô nghe anh nói mà cảm thấy ngượng gần chết, lời gì anh cũng có thể nói ra một cách thản nhiên được.

Nhưng có điều rất thực tế đấy chứ, một người đàn ông trẻ tuổi cao một mét chín, cơ thể khỏe mạnh cường tráng, hôm qua cõng cô tốn nhiều sức như vậy, sáng ngày ra không đói mới là lạ.

Nhóm trưởng: [Mắt cá chân còn đau không?]

Hà Diệp vén chăn ra, co chân trái lên nắn bóp thử, chỉ còn hơi đau một chút xíu nữa thôi, cô xuống giường thử đi lại, không nghiêm trọng như hôm qua nữa rồi, nhưng vẫn có chút ảnh hưởng.

Cô trả lời: [Hơi đau một xíu thôi, sáng mai đi làm chắc là không vấn đề gì nữa rồi.]

Lục Tân: [Bây giờ anh qua đó nhé?]

Hà Diệp: [Vâng.]

Vì để tiện cho Lục Tân đỗ xe, hôm qua Hà Diệp đã gọi điện cho người quản lý tòa nhà, bảo họ tạm thời treo biển số xe của Lục Tân vào chỗ đỗ xe của mình.

Hai tiểu khu sát ngay gần nhau, đi bộ cũng chẳng mất bao lâu, lái xe lại càng nhanh hơn, Hà Diệp vừa mới làm vệ sinh cá nhân xong thì bộ đàm ngoài cửa liền reo lên.

Lúc Hà Diệp mở khóa cho anh, cô suy tư xem có nên cài đặt nhận dạng khuôn mặt cho anh không, nếu không thì lần nào anh đến cũng phải gọi rồi chờ người mở cửa cho thì phiền phức lắm.

Chẳng mấy chốc Lục Tân đã lên đến nơi rồi.

Hà Diệp mở cửa ra, nhìn thấy bạn trai mình mặc một bộ đồ ở nhà màu đen thoải mái, một tay xách hộp giữ nhiệt, một tay xách...

Hà Diệp không biết đó là thứ gì thật: "Cái này là gì vậy?"

Lục Tân: "Xe lăn dạng gấp."

Hà Diệp: "..."

Lục Tân vừa xách xe lăn đi vào trong vừa giải thích cho cô: "Hôm nay trời đẹp, đưa em ra ngoài hóng gió, nếu không thích ngồi xe lăn, vậy thì anh có thể tiếp tục cõng em."

Hà Diệp: "Đừng, ngồi xe lăn đi."

Lục Tân: "Em ăn sáng trước đi, anh chuẩn bị xe lăn."

Hà Diệp xách hộp giữ nhiệt ngồi bên cạnh bàn ăn, nhìn anh ngồi xổm xuống nghiên cứu cấu tạp của chiếc xe lăn dạng gấp này, sau đó lắp ráp đơn giản một chút, một chiếc xe lăn liền xuất hiện.

Nói là xe lăn nhưng nhìn thoáng qua cũng chẳng khác mấy chiếc xe đẩy của em bé là mấy, nhẹ nhàng tiện lợi dễ dàng xách theo.

"Vì chỉ ngồi tạm mấy hôm không đi bộ được thôi nên anh không mua loại quá phức tạp." Lục Tân đi vào phòng bếp rửa tay, sau đó đi ra ngồi xuống phía đối diện cô, nói.

Hà Diệp gật đầu, cô cũng không muốn biến bản thân trở thành người giống như là bị bệnh nặng lắm.

Bữa sáng anh chuẩn bị cho cô là bánh bao súp và cháo kê khoai lang, trong cháo còn bỏ thêm hai quả táo đỏ.

Hà Diệp cười bản thân: "Một lát nữa thôi là tới giờ cơm trưa rồi."

Lục Tân chỉ yên lặng nhìn cô.

Đôi má trắng nõn vừa mới rửa của Hà Diệp nhanh chóng chuyển sang màu đỏ thẫm.

Lục Tân: "Cứ ăn từ từ, anh tìm xem nên đi chỗ nào chơi."

Nói xong, Lục Tân đi tới sô pha ngồi.

Hà Diệp thoải mái hơn nhiều, cô tập trung ăn bữa sáng của mình.

Cuối tháng hai, đang là mùa hoa mận nở rộ, trong đó núi hoa mận ở An Thành là một nơi lý tưởng để ngắm hoa mận.

Chín rưỡi hai người xuất phát, lái xe một tiếng thì đến nơi.

Hà Diệp ngồi lên xe lăn, Lục Tân đeo ba lô leo núi đựng đầy nước và đồ ăn vặt, đẩy cô đi vào trong núi.

Rất nhiều khách tham quan đều sẽ hướng ánh mắt về phía Hà Diệp nhìn cô mấy cái, mới đầu Hà Diệp còn có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó cô cũng quen dần, chỉ mải mê nói chuyện với Lục Tân hoặc là ngắm nhìn những nhành hoa mà hai người đi qua.

Ánh mặt trời vô cùng ấm áp, những bông hoa mận nho nhỏ cũng rất thơm.

Bẻ cành hoa là một hành động không văn minh, vậy nên có người bán những vòng hoa mận được làm từ lụa trong các khu thắng cảnh, mười lăm đồng một chiếc, từ những bé gái bốn năm tuổi đến những cô bác năm sáu mươi tuổi, rất nhiều người đều đội vòng hoa mận.

Lục Tân cũng mua một chiếc, đội lên đầu cho Hà Diệp.

Hà Diệp nhỏ giọng nói: "Trẻ con."

Hai người họ đi một lúc thì trông thấy một cây hoa mận đã già rất thích hợp để chụp ảnh, Lục Tân hỏi cô: "Chụp một tấm ảnh ở đây nhé?"

Hà Diệp gật đầu.

Lục Tân định đẩy cô tới dưới gốc cây thì Hà Diệp kháng nghị vỗ vào tay vịn của xe lăn: "Dừng ở đây đi, em tự đi bộ qua đó."

Lục Tân cười, cố định bánh xe của chiếc xe lăn xong anh liền đỡ bạn gái mình đứng dậy, sau đó đặt chiếc ba lô lên xe lăn.

Hà Diệp đứng vững, bởi vì là bạn trai chụp ảnh cho nên cô không đặc biệt tạo dáng bày tư thế gì cả, một tay chống lên thân cây, hơi mỉm cười nhìn về phía Lục Tân.

Lục Tân không động đậy, anh chỉ vào một người phụ nữ đang chụp ảnh ở cách đó không xa, đối phương cúi đầu, tạo dáng đang ngắm hoa nhã nhặn dịu dàng như nước.

Hà Diệp từ chối: "Em chỉ như thế này thôi."

Lục Tân đương nhiên là nghe theo lời của bạn gái, anh chụp xong, bảo Hà Diệp đừng nhúc nhích, sau đó tự mình đi tới phía cô: "Cùng nhau chụp một tấm."

Hà Diệp đỏ mặt, lần trước chụp ảnh chung với anh đã là từ sáu năm trước rồi.

Lục Tân khi đó sẽ nhân lúc hai người đang kề sát bên nhau mà lén lút hôn cô, những nơi đông người thì chỉ đơn giản hôm trán hôn tai, còn nếu như không có người, thì anh sẽ chắn ở phía có khả năng sẽ có người đi tới rồi cúi đầu hôn cô rất lâu rất lâu.

Chụp ảnh chung đương nhiên là phải đứng gần nhau một chút, khi vai hai người đã đụng vào nhau rồi, Hà Diệp nghe thấy tiếng nói của bạn trai truyền tới từ đỉnh đầu, anh hỏi: "Có thể ôm vai một chút được không?"

Hà Diệp: "..."

Cô trừng mắt lườm anh.

Lục Tân lập tức trầm giọng: "Thế thì thôi vậy."

Hà Diệp biết anh đang giả vờ, anh càng xấu xa, cô càng không muốn chiều theo chiêu gài bẫy của anh, định nhấc chân đi ra chỗ khác.

Vừa mới đi được một bước thì trên vai đột nhiên xuất hiện một cánh tay, dùng một lực hoàn toàn tương phản với ngữ khí thân sỹ quý ông ban nãy, ép buộc kéo cô trở lại.

Hà Diệp va vào người anh, va và bờ ngực rộng lớn hơn, rắn chắc hơn và cũng trưởng thành hơn so với một học sinh cấp ba mười tám tuổi.

Phía sau gần gần xa xa là những khách tham quan đang chuyện trò với nhau, thế nhưng khoảnh khắc này, Hà Diệp dường như chỉ nghe thấy tiếng yết hầu của Lục Tân chuyển động lên xuống một cái, chỉ nghe thấy hơi thở vì căng thẳng mà trở nên gấp gáp của mình.

Anh ôm cô rất chặt, chặt đến mức cô có thể cảm nhận được sự áp bức một cách vô cùng rõ ràng.

Vòm ngực của anh cứng cáp, người bị áp bức chỉ có thể là cô.

Giống như hôm qua khi Lục Tân cõng cô, cảm giác này vẫn luôn tồn tại đến tận bây giờ, khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng, khiến cho người ta đỏ mặt, nhưng lại không thể tránh được.

Cô nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: "Được rồi, chụp ảnh đi."

Nơi này khá là nhiều khách tham quan, ôm ôm ấp ấp có thể sẽ khiến cho người khác thấy ngứa mắt, khoác vai đơn giản còn được, nhưng nhiều hơn thế thì cô vẫn chỉ quen làm những khi không có người thôi.

Lục Tân buông cô ra.

Hà Diệp lập tức nhích sang bên cạnh một bước, cô lén lút đưa mắt sang nhìn, không ngờ Lục Tân vậy mà lại đang cúi đầu nghịch điện thoại, hệt như cái ôm vừa rồi căn bản chẳng có gì.

So với sự vân đạm phong khinh bình thản như không của Lục Tân, thì chú nai nhỏ trong lòng Hà Diệp lập tức trở nên có chút buồn cười.

Cô mím mím môi, nghiêng đầu nhìn cành hoa bên cạnh.

"Hà Diệp."

Anh đột nhiên gọi tên cô, lại là giọng nói mang theo sự mập mờ kia, đàng hoàng gọi cả họ và tên cùng với sự mập mờ hòa lẫn vào nhau, càng gọi càng khiến cho người khác cảm thấy hoảng loạn trong lòng.

Hoảng thì hoảng nhưng Hà Diệp vẫn có chút không vui, cô lạnh nhạt ừ một tiếng.

Lục Tân: "Thương lượng với em một chuyện, ảnh chụp chung có thể sáng tạo một chút được không?"

Nếu như anh đưa ra dáng chụp ảnh nào đó khiến cho người ta xấu hổ muốn độn thổ giống như kiểu hai người mỗi người ôm một gốc gây rồi nhìn đối phương thì cô tuyệt đối sẽ không phối hợp chụp cùng đâu.

Lục Tân nhìn điện thoại rồi nhìn cô, sau đó lại nhìn điện thoại, trầm mặc trong giây lát, rồi nói: "Chẳng hạn như kiểu... bạn gái hôn bạn trai."

Động tác chạm vào cây của Hà Diệp khựng lại.

Anh đứng ở bên cạnh bổ sung: "Hôn má thôi cũng được."

Giọng nói trầm thấp, nhưng ngữ khí còn bình tĩnh hơn cả ban nãy, không phải đang thương lượng, mà là đang yêu cầu, mà lại còn là một yêu cầu hết sức quang minh chính đại, như thể anh là người phải chịu tủi thân khi ở bên cô, cô vốn dĩ nên bồi thường đù đắp cho anh.

Trong lúc kinh ngạc, Hà Diệp đột nhiên hiểu ra, anh cúi đầu nghịch điện thoại không phải do anh vân đạm phong khinh, mà là bởi vì cô cắt ngang cái ôm ban nãy, vậy nên anh đang tính kế xem phải đòi bù đắp như thế nào.

Hôn má một cái, chẳng lẽ như vậy cũng được tính là yêu cầu quá đáng sao?

Nếu như là lần đầu tiên hai người yêu nhau, ngày thứ hai sau khi vừa mới xác định quan hệ mà bạn trai đã đưa ra lời đề nghị như thế này thì ít nhiều gì cũng có chút hão huyền viển vông.

Nhưng cô và Lục Tân là một đôi gương vỡ lại lành.

Anh đã từng muốn hôn cô như thế nào thì hôn như vậy, bây giờ anh không dám làm như thế nữa, ngay cả khi đưa ra mong muốn như thế này cũng không dám nhìn cô mà nói.

Hà Diệp liền, có chút mềm lòng.

Có khách tham quan đi tới, đưa mắt nhìn hai người họ mấy cái, sau đó lập tức đi thẳng về phía trước.

Hà Diệp nhìn về phía con đường mà hai người đi tới, tạm thời không có bóng dáng của ai khác.

Cô cũng cúi đầu xuống, dùng giọng nói còn nhỏ hơn cả anh, nói: "Được."

Lục Tân quay sang nhìn cô.

Hà Diệp ngoảnh đầu sang, mặt cô đỏ lựng hệt như nhành mận đôi nơi đầu cành.

Lục Tân thu ánh mắt lại, nhìn mũi giày, nói: "Đổi chỗ khác đi."

Hà Diệp nhẹ nhàng gật đầu, đi ở phía trước, ngồi lên xe lăn.

Gió thổi từ trên đỉnh núi xuống, mang theo hương hoa mận thơm ngát khắp trên ngọn núi, trên mặt đất là hai chiếc bóng một ngắn một dài của Hà Diệp và Lục Tân.

Đi tới một đoạn đường vắng người, xe lăn để ở bên đường, Lục Tân cõng Hà Diệp đi sâu vào rừng mận.

Hà Diệp cố tỏ ra bình tĩnh: "Chụp một tấm ảnh thôi, có cần phải tốn công vẽ chuyện như thế này không?"

Lục Tân: "Anh sao cũng được, chỉ sợ em còn chưa hôn được mà mới nghe thấy một chút động tĩnh thôi đã lập tức rút lui rồi."

Hà Diệp nhịn cười, quả thực cô sẽ như vậy thật.

Mấy phút sau, Lục Tân cuối cùng cũng chọn được một nơi hài lòng, anh đặt Hà Diệp xuống.

Hà Diệp cụp mắt, đợi anh chỉ huy.

Chiều cao của hai người chênh lệch hai mươi xen ti mét, Hà Diệp cần phải nhón cao chân lên mới hôn được mặt của Lục Tân.

Lục Tân để cô đứng ở vị trí khá cao, anh đứng ở bên dưới.

Hà Diệp ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của anh, lập tức lại cảm thấy ngượng ngùng rồi cúi đầu xuống: "Chụp như thế nào đây?"

Lục Tân chỉnh lại tư thế trong đầu, sau đó chuyển sang đứng quay lưng lại với Hà Diệp: "Em ôm cổ anh từ phía sau, nghiêng đầu là có thể hôn được rồi."

Anh nói thì vô cùng đơn giản.

Hà Diệp bảo anh nhắm mắt lại trước đã.

Lục Tân làm theo lời cô.

Lúc này Hà Diệp mới bám vào vai anh, hai tay vòng qua cổ anh, vì để giữ thăng bằng nên cô hơi áp người vào lưng Lục Tân.

Anh vẫn nghe lời cô nhắm mắt lại, lông mi rất dài, từ lông mày tới đôi môi đều mang đường nét lạnh lùng.

Một người lạnh lùng như thế này lại nhất định đòi cô phải hôn anh.

"Có thể rồi."

Lục Tân nghe thấy bạn gái mềm mại nói.

Cùng lúc đó, trên mặt anh xuất hiện xúc cảm vừa nhẹ lại vừa mềm.

Lục Tân giữ cho cơ thể không nhúc nhích, tay trái giơ điện thoại lên, mở camera trước, anh nhìn thấy dáng vẻ của cô trên màn hình, cô nhắm mắt, lông mi khẽ run rẩy, hai má phiếm hồng.

Cô ngoan ngoãn, hôn anh.

Lục Tân nở nụ cười, nhấn nút chụp ảnh.

____________________________ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net