Chương 64: Đêm mưa của hai người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời bắt đầu đổ mưa ngay từ thứ ba đầu tuần, dự báo thời tiết nói, trận mưa này sẽ còn kéo dài đến qua tháng ba một ngày.

Buổi tối thứ năm khi tan làm, Trình Duệ hắng giọng ho một tiếng, lớn giọng thông báo: "Đừng trách tôi không nhắc mọi người đấy nhé, ngày mai trời lạnh lắm đấy, mặc áo phao cho kỹ vào, đừng để bị đông cứng."

Trình Duệ - người nói những lời này, trên người còn đang mặc một chiếc quần ống ngắn.

Hôm nay nhiệt độ cao nhất là hai mươi bảy độ, rất nhiều đồng nghiệp nam đều mặc quần ống ngắn, ngay cả Hà Diệp cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh.

Cô xem dự báo thời tiết, ngày mai nhiệt độ cao nhất cũng chỉ mới lên đến mười ba độ, thứ bảy chủ nhật lại càng lạnh hơn, nhiệt độ giảm xuống dưới mười độ.

Phùng Thu Vũ: "Tiết xuân se lạnh mà, chị vừa mua bộ đồ mùa hè, giờ lại phải cất tủ thêm thời gian nữa rồi."

Hà Diệp lặng lẽ thu dọn mặt bàn làm việc, cô thấy Lục Tân đứng lên, cô cũng rời khỏi vị trí làm việc của mình.

Giờ cao điểm buổi tối lại còn là ngày mưa, đường đi không được tốt, hai người quyết định về nhà nấu cơm.

Lục Tân đứng trong phòng bếp xào đồ ăn, Hà Diệp đi vào phòng ngủ chính, cô lôi chiếc áo phao mà trước đó đã cất trong chiếc túi chống bụi ra, rồi lại lấy thêm một chiếc áo bông giữ nhiệt nữa.

Thu dọn xong xuôi, Hà Diệp quay lại phòng ăn.

Lục Tân đứng trong phòng bếp hỏi vọng ra ngoài: "Em đi đâu vậy?"

Hà Diệp: "Sắp xếp quần áo, ngày mai anh cũng mặc ấm một chút."

Lục Tân liền quay sang nhìn người cô.

Lúc này Hà Diệp đang mặc một chiếc áo sơ mi dáng rộng màu xanh lam nhạt, một cúc áo ở bên trên được mở ra, để lộ ra khung xương quai xanh xinh đẹp.

Chất vải của áo mỏng manh trơn nhẵn mềm mại, bởi vì sức nặng mà tự nhiên rũ xuống dán vào cơ thể cô, làm nổi bật lên đường nét bờ vai dịu dàng, cùng với...

Buổi sáng Lục Tân qua đón bạn gái, ánh mắt anh không kiềm chế được mà liếc sang nhìn về phía cô mấy lần liền.

Không biết là do anh không có ý định che giấu, hay là không thể che giấu được, thế nhưng dù sao thì gần như là lần nào Hà Diệp cũng phát giác ra.

Bây giờ Lục Tân lại nhìn tới, Hà Diệp trừng mắt lườm anh, đồng thời nhân cơ hội Lục Tân quay người cô liền cài cúc áo để mở kia vào.

Cơm nước nấu xong, Lục Tân bày đồ ăn ra, anh chỉ cần liếc nhìn liền nhận ra sự khác biệt nho nhỏ trên chiếc áo sơ mi của bạn gái.

Lục Tân dùng giọng điệu quan tâm: "Lạnh rồi sao?"

Hà Diệp trực tiếp bị anh quan tâm đến mức đỏ mặt, cô chỉ một mực cầm đũa, không thèm để ý đến anh.

Ăn cơm xong, nhân lúc Lục Tân đi rửa bát, Hà Diệp quay về phòng ngủ của mình, cô đóng cửa lại, đi đánh răng rửa mặt trước.

Hôn đã trở thành thói quen yêu đương mỗi ngày của hai người, đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ kỹ càng.

Chuẩn bị xong hết, Hà Diệp ngồi trên ghế sô pha, chọn phim mà hôm nay muốn xem.

Lục Tân đi từ trong phòng bếp ra, anh thoải mái tự nhiên đi vào nhà vệ sinh chung, Hà Diệp vẫn chưa chọn xong phim, cô nghe thấy tiếng mở vòi xả nước của anh.

Mấy phút sau, Lục Tân đi ra ngoài, anh thản nhiên như không có chuyện gì đi lướt qua người bạn gái, kéo rèm cửa ban công lại rồi ngồi xuống bên cạnh Hà Diệp.

Ngoài trời đã bắt đầu giảm nhiệt độ rồi, ánh đèn bên ngoài cửa sổ thấp thoáng ánh sáng ấm áp.

Bộ phim chẳng mấy chốc đã trở thành nhạc nền cho khung cảnh trong nhà, Hà Diệp lại bị bạn trai bế ngồi lên đùi anh.

Có lẽ là do ảnh hưởng của quần áo nên hôm nay năng lực tự khống chế của bạn trai cô đã trở nên kém hơn rồi, ngón tay anh vô tình lại như cố ý chạm vào cúc áo sơ mi của cô.

Mỗi khi cúc áo bị xoay chuyển nhẹ, tim Hà Diệp đều sẽ thót lên theo từng chuyển động của chiếc cúc.

Khoảng thời gian sáu năm khiến cho Lục Tân trở nên biết kiềm chế và nhẫn nại hơn, còn Hà Diệp dường như chẳng hề thay đổi, cô vẫn là một cô gái dễ dàng bị anh trêu chọc đến mức ruột gan rối bời.

Hà Diệp không chịu nổi anh như thế này, hoặc là xấu xa hơn chút nữa, hoặc là dứt khoát kiềm chế thêm một chút nữa, cứ mập mờ muốn cởi lại không cởi như thế này chẳng khác nào đang dày vò cô cả.

Hà Diệp giữ chặt lấy bàn tay lại đang đùa nghịch với chiếc cúc áo thứ tư của cô của bạn trai.

Lục Tân nhỏ giọng giải thích bên tai cô: "Anh không muốn."

Hà Diệp nghiến răng: "Vậy thì đừng nghịch nữa."

Lục Tân ngoan ngoãn phối hợp để tay ra sau lưng cô, anh hôn dọc từ tai cô xuống đến cổ.

Hôn xong một lượt, cả lòng bàn tay tay phải của Lục Tân đều áp lên một bên cổ của Hà Diệp, anh hỏi: "Sao lại nóng thế này?"

Hà Diệp: "..."

Kiểu hôn như thế này chắc chắn sẽ khiến cho người ta tim đập nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể cũng vọt lên cao, có khác gì trước kia đâu?

Lục Tân không giải thích sự khác biệt, anh chỉ gợi ý: "Em có thể cởi chiếc cúc này ra."

Nói rồi, bàn tay anh rời khỏi cổ cô, bởi vì chính Lục Tân là người thích mặc sơ mi nên anh liền có thể thành thạo nhanh chóng giúp bạn gái cởi chiếc cúc áo trên cùng ra.

Cổ áo mở ra, da thịt của Hà Diệp liền lộ ra ngoài nhiều hơn.

Lục Tân dùng trán nâng cao cằm của bạn gái lên, môi anh áp lên xương quai xanh của bạn gái.

Buổi tối hôm nay, tay anh vẫn không hề len vào thăm dò thứ bên dưới lớp áo sơ mi của bạn gái, nhưng anh lại dùng sống mũi cao thẳng của mình để đẩy và mở cổ áo của cô ra.

Đợi đến khi Lục Tân về, Hà Diệp đi soi gương, phát hiện bạn trai đã để lại một nốt đỏ tươi bên trên làn da nơi mép trên của nội y mà mình đang mặc.

Tối ngày thứ sáu, nhiệt độ trong nhà chỉ có mười độ.

Hà Diệp lấy chiếc chăn bông dùng để đắp vào mùa đông mà mình đã cất ra, hơn tám giờ Lục Tân phải về rồi, Hà Diệp cũng nhắc bạn trai mình tối nay phải đắp chăn dày một chút.

Lục Tân đứng ở ngoài cửa, anh nhìn cô rồi gật đầu.

Hà Diệp liền cảm thấy, thực ra anh không muốn về cho lắm.

Thế nhưng, trước đây mỗi lần anh rời đi cũng đều nhìn cô với anh mắt như thế này, hơn nữa, chỉ cần hai người ở bên nhau thì ánh mắt Lục Tân nhìn cô lúc nào cũng như vậy.

Không có lý do cực kỳ đặc biệt nào nên Hà Diệp không thể mở miệng được.

Lục Tân đứng bên ngoài đóng cửa giúp cô.

Hà Diệp có thể nghe thấy tiếng bước chân rời đi của anh.

Cô đoán Lục Tân đã vào trong thang máy rồi, Hà Diệp đi ra ban công.

Ngoài trời đang mưa, có cả gió, những giọt nước mưa bị gió cuốn theo hắt lên ô cửa sổ, đưa mắt nhìn ra, bên trong tiểu khu chỉ có vài tia sáng mập mờ tối tăm toả ra từ những cột đèn đường, thỉnh thoảng mới xuất hiện bóng dáng của người đi đường, nhưng họ cũng toàn che ô rồi bước đi một cách vội vàng trong màn mưa.

Lục Tân lái xe, chắc là sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều.

Hà Diệp tắt đèn phòng khách đi, cô vào phòng ngủ chính.

Mặc bộ quần áo ngủ dày bịch cũng vẫn cảm thấy lạnh, nhưng lại không muốn mở điều hoà nên Hà Diệp chui vào trong chăn từ sớm.

Đột nhiên, gió hình như trở lớn, cuốn theo một trận nước mưa đập lộp bộp lên ô cửa sổ bằng kính, càng khiến cho căn phòng hiện rõ sự lạnh lẽo.

Hà Diệp gửi tin nhắn cho bạn trai: [Anh về đến nhà chưa?]

Lục Tân trả lời cô bằng một bức ảnh.

Chắc là anh vừa mới vào đến cửa, Lục Tân chụp một bức ảnh căn phòng khách quá mức rộng rãi của nhà anh cho cô xem.

Phòng khách phối màu đen trắng xám lạnh nhạt đơn điệu, vào buổi đêm như thế này, Hà Diệp chỉ nhìn qua màn hình điện thoại thôi mà còn cảm thấy hơi lạnh.

Một phút sau, Lục Tân lại gửi cho cô một bức ảnh phòng ngủ của anh, bộ ba mảnh màu xám đen tạo ra hiệu ứng huyền bí lạnh lẽo giống hệt với căn phòng màu đen kia, bức ảnh Hà Diệp mặc Hán phục đặt trên chiếc tủ ở đầu giường đã trở thành ánh sáng duy nhất trong căn phòng này.

Hà Diệp cảm thấy bối rối từ tận đáy lòng: [Sao anh lại chọn phong cách bài trí như thế này?]

Nhóm trưởng: [Phong cách này khá hợp với khí chất của anh.]

Hà Diệp cười: [Khí chất gì?]

Cô muốn nhìn xem anh có thể nói ra lời tự khen bản thân như thế nào.

Nhóm trưởng: [Khí chất bị bạn gái đá.]

Hà Diệp: [...]

Nhóm trưởng: [Ngủ rồi sao?]

Hà Diệp: [Nói chung là em đã chui vào trong chăn rồi, trời lạnh quá, không muốn làm gì hết.]

Nhóm trưởng: [Chăn bông có đủ ấm không?]

Hà Diệp: [Đủ, anh lấy chăn của anh ra chưa?]

Nhóm trưởng: [Anh không sợ lạnh giống như em, không cần đổi chăn.]

Hà Diệp: [Anh cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.]

Nhóm trưởng: [Sức đề kháng của anh không yếu đến vậy.]

Hà Diệp: [...Anh cứ ở đấy mà cậy khoẻ, chẳng may bị cảm thật thì đừng hòng hôn em.]

Nhóm trưởng: [Không hôn, khi nào khỏi bệnh mới đến tìm em.]

Hà Diệp: [...Anh thà bị ốm cũng không muốn động tay động chân đi đổi chăn, có đúng không?]

Nhóm trưởng: [Đúng.]

Hà Diệp: [Kệ anh đấy, em ngủ đây!]

Nhóm trưởng: [Ngủ ngon.]

Hà Diệp giận dỗi bỏ điện thoại lên chiếc tủ ở đầu giường, tắt đèn đi ngủ.

Trong bóng tối, không biết Hà Diệp nằm bao lâu, cũng không biết cô đã nghe tiếng mưa ngoài cửa bao lâu, cuối cùng Hà Diệp vẫn vươn tay ra mò lấy điện thoại rồi cầm lên, nheo mắt nhìn màn hình, vừa mới trôi qua chín phút.

Hà Diệp cắn môi, lại lướt phần mạng xã hội thêm nửa tiếng nữa, rồi gửi tin nhắn cho Lục Tân: [Anh đổi chăn chưa vậy?]

Bên kia lập tức gửi cho cô một bức ảnh, vẫn là chiếc giường đen sì sì kia, chỉ là đã đổi góc chụp khác.

Hà Diệp: [Anh có thể mở điều hoà lên.]

Nhóm trưởng: [Anh mở hệ thống sàn sưởi ấm.]

Hà Diệp: [...]

Nhóm trưởng: [Có muốn tới đây không? Bây giờ lới chín rưỡi, vẫn có thể đọc sách hoặc xem phim gì đó.]

Hà Diệp: [Không đi.]

Nhóm trưởng: [Anh có thể tới đón em, tuần này em ở bên nhà anh đi, không thì sợ em ở nhà sẽ lạnh quá rồi bị cảm mất.]

Hà Diệp không trả lời.

Nhóm trưởng: [Bây giờ anh qua đó nhé?]

Hà Diệp vùng vẫy lần cuối cùng: [Vậy chẳng phải chiếc chăn bông của em phí công lấy ra ngoài lại thành công cốc sao?]

Nhóm trưởng: [Anh có thể giúp em cất nó lại.]

Hà Diệp phục rồi.

Chắc có lẽ chỉ qua khoảng mười phút sau, Hà Diệp mặc chiếc áo khoác dày cộp, cô đứng trong phòng khách không mở điều hoà cũng không có hệ thống sàn sưởi, mở cửa cho bạn trai.

Bạn trai cô nửa đêm vẫn phải bôn ba chạy sang đón cô, nhưng trên mặt anh vẫn tràn đầy tinh thần phấn chấn hoàn toàn không phù hợp với hành vi này, hai con ngươi đen láy là thứ ánh sáng lấp lánh đang chuyển động khiến cho Hà Diệp không dám nhìn thẳng.

Lục Tân bước vào trong trước, anh nhìn về phía phòng ngủ: "Anh vào đó giúp em gập chăn cất nhé?"

Hà Diệp lườm anh một cái sau đó gật đầu.

Lục Tân cười, dắt cô đi tới cửa phòng ngủ chính, anh nhìn vào bên trong một lượt, sau đó dùng ánh mắt nhắc nhở bạn gái.

Hà Diệp trực tiếp đẩy anh vào trong, nếu thật sự có thứ gì không tiện cho anh nhìn thấy thì chắc chắn cô đã dọn dẹp từ lâu rồi.

Lục Tân đi vào trong, Hà Diệp liền dựa người vào khung cửa, bày ra dáng vẻ hệt như người đốc công giám sát đứng xem Lục Tân gập gọn chiếc chăn bông trên giường rồi bỏ vào trong túi đựng.

Lục Tân ôm chiếc túi đựng chăn lên, anh đưa mắt nhìn về phía tủ quần áo của bạn gái.

Hà Diệp trừng anh: "Anh cứ để trên giường là được rồi, khi nào về em tự cất."

Nói xong, cô chỉ vào chiếc va li hành lý nhỏ bên cạnh, trong đó đựng số quần áo mà tuần này cô sẽ mặc, có cả laptop, dây sạc điện thoại, sách chuyên ngành và những thứ khác nữa.

Lục Tân như một nhân viên phục vụ xách hành lý của bạn gái lên, sau đó đi theo bạn gái ra ngoài cửa.

Bước vào thang máy, một tay anh xách vali hành lý, một tay nắm chặt lấy tay bạn gái.

Bàn tay anh vừa to vừa dài lại ấm áp, Hà Diệp cho dù đã mặc rất nhiều quần áo nhưng vừa mới leo ra khỏi giường nên vẫn còn cảm thấy hơi lạnh, vậy nên cô rất thích sự ấm áp này.

Xuống đến hầm để xe bên dưới, Hà Diệp lên xe trước, Lục Tân xếp gọn hành lý vào cốp xong liền vòng tới bên ghế lái ngồi.

Khi chiếc Panamera lái ra khỏi hầm để xe, cơn mưa như trút nước lập tức rào rào dội xuống, tiếng ồn đột nhiên ập tới khiến cho Hà Diệp hơi giật mình vì bất ngờ, cô khẽ co người lại, nhìn sang người bạn trai bên cạnh, liền phát hiện không ngờ khoé môi anh lại khẽ nhếch lên thành một đường cong khả nghi.

Hà Diệp bực bội nói: "Nhìn anh có vẻ rất vui nhỉ?"

Lục Tân duy trì tốc độ lái xe thong thả, mắt quan sát đường: "Quả thực rất vui."

Hà Diệp: "Em tới nhà anh là vì hệ thống sàn sưởi ở bên đó chứ không phải vì anh."

Lục Tân: "Anh vui thay cho hệ thống sàn sưởi nhà anh."

Hà Diệp không nhịn được mà quay sang đánh anh một cái.

Lục Tân vừa cười vừa nhận cái đánh này.

Bởi vì bên ghế phụ lái có thêm bạn gái, nên mưa to gió lạnh bên ngoài cũng trở nên dịu dàng, những giọt mưa ào ào đổ xuống đập vào cửa kính của xe giống hệt như đang nhảy một điệu nhảy vô cùng vui vẻ.

Chiếc Panamera rẽ mấy lần, chẳng mấy chốc đã lái vào hầm để xe bên dưới của tiểu khu Vọng Triều Phủ.

Hà Diệp bị bạn trai nắm tay dắt vào trong thang máy, một đường thuận lợi lên đến tầng mười sáu.

Sau khi Lục Tân mở khoá cửa, anh không đi vào mà giúp Hà Diệp nhập vân tay.

Hà Diệp liếc mắt nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: "Chắc không cần đâu? Em cũng đâu có thường xuyên tới đây."

Giọng nói của cô mềm mại dịu dàng, xoay tròn trong cơn gió vô hình, nghe thấy mà ngứa ngáy cả tai.

Giọng nói nhỏ như một tín hiệu hạn chế mà chỉ có bạn trai mới nhận được.

Lục Tân cười: "Khoá cửa nói với anh rằng, nó rất hoan nghênh em thường xuyên tới đây."

Hà Diệp quay đầu ra hướng khác.

Lục Tân nắm lấy tay cô, phối hợp ấn vân tay của cô vào theo lời nhắc của tiếng báo hiệu trên cánh cửa.

Lúc anh ra khỏi nhà không tắt đèn, rèm cửa bên ban công được kéo kín.

Mặc dù vẫn là ba màu đen trắng xám kết hợp với nhau, nhưng có lẽ bởi vì có Lục Tân ở bên cạnh nên Hà Diệp vậy mà lại không còn cảm giác thần bí lại lạnh lẽo kia nữa, cuối cùng cô cũng thật sự cảm nhận được vẻ đẹp đặc thù của phong cách bài trí như thế này.

Lục Tân đưa cô tới phòng dành cho khách, giường bên trong đã được thay bằng bộ chăn ga gối đệm tràn ngập hơi thở thiếu nữ mà trước đó Lục Tân mua ở cửa hàng gia dụng.

Hà Diệp thò đầu vào trong xem, giọng điệu có vài phần đã hiểu hỏi anh: "Bà nội anh trước đó đã tới ở đây rồi à?"

Lục Tân rũ mắt nhìn cô: "Đúng vậy, nếu em để bụng thì có thể tới phòng ngủ chính ngủ cùng anh."

Hà Diệp: "..."

Hà Diệp xách hành lý đi vào trong, cô đỏ mặt đóng cửa, khoá trái.

Căn phòng được bật hệ thống sàn sưởi nên nhiệt độ rất dễ chịu, chỉ có điều trần phòng màu nâu đậm, bức tường màu xám, và chiếc tủ quần áo màu đen hoà vào nhau, khiến cho Hà Diệp chỉ nhìn mà cũng cảm thấy hơi hoảng hốt, đặc biệt là khi bên ngoài đột nhiên có trận mưa dồn dập táp lên cửa sổ, tim Hà Diệp cũng trở nên run rẩy theo.

Hà Diệp không thể chịu được nữa, cô đi ra mở cửa trước, sau đó gửi tin nhắn cho Lục Tân: [Anh qua đây một lát.]

Bên ngoài rất nhanh đã truyền tới tiếng bước chân, Lục Tân còn ra vẻ thân sỹ gõ cửa hai tiếng.

Hà Diệp cuộn người trong chăn, nói: "Vào đi."

Lục Tân đẩy cửa ra, đèn bên trong vẫn sáng, bạn gái của anh...

Anh nhìn bốn xung quanh một lượt, sau đó mới chắc chắn phần hơi nhô lên bên dưới chiếc chăn màu hồng phấn có in hình vẽ chú gấu nhỏ kia có lẽ chính là bạn gái của mình.

Anh đứng ở cửa hỏi: "Có chuyện gì vậy? Hay là thấy không quen?"

Hà Diệp: "Em cảm thấy không quen."

Lục Tân liếc mắt nhìn chiếc tủ quần áo một cái: "Tắt đèn đi chắc vẫn ổn chứ? Tần Dật ngủ ở đây vài lần rồi đều không sao cả."

Hà Diệp: "Hiệu ứng tâm lý, thằng bé không xem nhiều phim bằng em."

Lục Tân trầm mặc một lát: "Anh đưa em về nhé?"

Người trong chăn cũng im lặng một lúc, sau đó, bạn gái anh liền ấm ức nói: "Anh muốn như vậy thật sao?"

Lục Tân: "Không muốn."

Hà Diệp: "...Anh muốn như thế nào?"

Lục Tân: "Muốn ngủ cùng em."

Hà Diệp: "...Đi lấy gối đi."

Lục Tân không nhúc nhích, chính vào lúc Hà Diệp bối rối nghĩ rằng không biết liệu có phải anh lại đang giằng co đấu tranh tâm lý hay không thì nghe thấy tiếng bước chân tiến tới bên giường.

Hà Diệp bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Lục Tân vén tấm chăn in hình gấu nhỏ kia ra.

Hà Diệp mặc bộ đồ ngủ cotton nguyên chất in hình gấu nhỏ: "..."

Hai người chỉ mắt đối mắt trong thoáng chốc, cô liền giằng lại chăn.

"Sang phòng anh đi." Lục Tân giữ lấy cổ tay cô, sau đó bế cô lên, "Giường phòng anh rộng hơn."

Hà Diệp vùi mặt vào lồng ngực anh, đợi đến khi nhịp tim không còn dồn dập như vậy nữa, cô đang định gật đầu thì nghe thấy anh gọi mình: "Hà Diệp."

Lông mi Hà Diệp khẽ run rẩy.

Lục Tân trông thấy vậy, anh khàn giọng nói: "Nhưng anh chỉ có thể đảm bảo với em, tối nay sẽ không động vào quần ngủ của em, như vậy, em vẫn muốn anh ngủ cùng chứ?"

Hà Diệp: "..."

_______________________________ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net