Chương 68: Anh muốn ôm kiểu gấu Koala

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Diệp bị một hồi chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.

Căn phòng tối om om, có vài tia sáng yếu ớt hắt vào phòng qua khe hở của rèm cửa.

Chiếc điện thoại được đặt trên tủ đầu giường, Hà Diệp cầm lên xem, màn hình hiển thị người gọi là "Nhóm trưởng", góc trên bên phải của màn hình điện thoại điểm đúng "6:00" giờ không lệch một phút.

Hà Diệp lại nằm gối đầu lên gối, cánh tay rụt vào chiếc chăn bông mà hôm qua cô đã lôi ra để dùng, áp điện thoại lên tai nghe máy.

Hà Diệp ngái ngủ nhắm hai mắt lại, hơi thở dài đều đều mềm như bông truyền qua đầu bên kia điện thoại.

Lục Tân: "Vẫn chưa dậy sao?"

Hà Diệp lầm bầm: "Mới sáu giờ, bình thường bảy giờ em mới dậy."

Lục Tân: "Nhưng tối qua tám giờ em ngủ, đến bây giờ đã ngủ được mười tiếng rồi."

Nhắc đến tối qua, Hà Diệp tỉnh táo hơn vài phần.

Hôm qua là chủ nhật.

Buổi sáng cô chạy về nhà ngủ bù, ngủ mãi đến tận bảy giờ tối, sau đó Lục Tân mang cơm tối đến cho cô, hai người cùng nhau ăn.

Hà Diệp nhìn ra Lục Tân vẫn muốn, vậy nên ăn xong cô liền nhốt mình trong phòng ngủ chính.

Nhưng Lục Tân không hề về, Hà Diệp cũng không quan tâm anh nữa, chui vào trong chăn chẳng được bao lâu thì ngủ mất... thật sự rất buồn ngủ.

Vậy nên, lúc này Lục Tân đang ở trong nhà cô, gọi điện thoại cho cô.

Hà Diệp: "Anh, anh dậy rồi sao?"

Lục Tân: "Anh đã tắm xong luôn rồi."

Lục Tân vừa nói xong, điện thoại của Hà Diệp và cửa đều đồng thời truyền tới ba tiếng gõ cửa không nhẹ cũng không nặng.

Ngón tay của bạn trai gõ lên cửa mà giống hệt như đang gõ lên tim cô vậy, vừa vang vừa tê dại.

Nhiệt độ cơ thể đang tăng dần lên, Hà Diệp che trán giả ngốc: "Dậy sớm vậy làm gì?"

Giọng nói của Lục Tân thông qua điện thoại trực tiếp dội vào trong tai Hà Diệp: "Nhớ em, năm giờ thức dậy, đã nhớ em được một tiếng đồng hồ rồi."

Chiếc điện thoại trượt khỏi bàn tay mềm nhũn của Hà Diệp rồi rơi xuống dưới gối.

Cô hoảng loạn nhặt điện thoại lên, cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, không bị cô vô tình ngắt quãng.

Lục tân như thế này khiến cho cô cảm thấy ngọt ngào lại không biết làm thế nào: "Có gì mà phải nhớ chứ, cả hai hôm nay đều dính lấy nhau, đi làm cũng được nhìn thấy nhau ở văn phòng còn gì."

Lục Tân: "Ở phòng làm việc không thể muốn em được."

Hà Diệp: "..."

Anh đang ấp ủ âm mưu muốn chiên chín cô đúng không?

Chỉ mỗi như vậy thôi mà hô hấp của Hà Diệp đã bắt đầu trở nên bấn loạn rồi, muốn mắng anh cũng không thể nói nên lời, bởi gì cô mà lên tiếng lúc này chắc chắn sẽ tiết lộ việc cô đã hoàn toàn bại trận.

Lục Tân: "Em mở cửa đi."

Hà Diệp: "...Không mở."

Lục Tân: "Kiểu gì cũng phải đi làm, nếu em chần chừ không mở thì anh không thể đảm bảo được hôm nay cả hai sẽ không đi làm muộn cùng nhau."

Mặt Hà Diệp nóng phừng phừng: "...Sao anh lại như vậy chứ, trước đây có như vậy đâu, chẳng phải vẫn đi làm bình thường sao."

Lục Tân: "Trước đây là sợ doạ em chạy mất."

Hà Diệp: "Bây giờ em cũng bị anh doạ cho sợ rồi."

Lục Tân: "Anh đã khắc chế lắm rồi, tối hôm qua không hề làm phiền em nghỉ ngơi còn gì."

Hà Diệp cúp điện thoại, bởi vì cô không thể chịu đựng được nữa, không thể nghe Lục Tân dùng giọng nói lạnh lùng của anh để thốt ra những lời kia thêm được nữa.

Không phải là không thích, mà là lực công kích quá mạnh.

Cách nhắn tin sẽ giúp cho lực công kích suy yếu bớt đi một chút, cũng sẽ giúp cho Hà Diệp có thể dễ dàng hỏi ra một số chuyện. Vậy nên cô chọn cách nhắn tin.

Hà Diệp: [Em hỏi nghiêm túc, chỉ là trong khoảng thời gian vừa bắt đầu nên anh mới như vậy, hay là sau này đều duy trì và giữ nguyên tần suất như thế này?]

Câu "bị doạ sợ" ban nãy có mang ý nói đùa, nhưng nếu lát nữa mà Lục Tân đưa ra cho cô một đáp án khẳng định, có lẽ Hà Diệp sẽ cảm thấy sợ anh thật mất.

Lục Tân: [Phải ăn kiêng lâu quá nên vừa mới được giải phóng sẽ khá là tham lam, sau này có lẽ có thể duy trì tần suất lành mạnh hơn một chút.]

Hà Diệp đang định tra xem thứ gọi là "tần suất lành mạnh" kia là gì, thì bạn trai lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

Nhóm trưởng: [Đương nhiên, cũng phải suy nghĩ cho mức độ chịu đựng của em, nếu như cơ thể em không khoẻ hoặc chỉ đơn giản là không muốn, vậy thì anh sẽ nghe lời em.]

Nhóm trưởng: [Vẫn chưa hồi phục sao?]

Hà Diệp chớp chớp mắt, cô thử cảm nhận một chút thật.

Sau đó Hà Diệp không để ý đến anh nữa, cô đi tắm, nghiêm túc đánh răng kỹ càng.

Đi ra khỏi buồng tắm trong phòng ngủ, Hà Diệp nhìn cửa phòng, cô mở khoá.

Một tiếng "cạch" vang lên, trong không gian yên tĩnh xung quanh, âm thanh này trở nên cực kỳ chói tai.

Trong khi Hà Diệp vẫn đang nghĩ rằng liệu không biết bạn trai có nghe thấy hay không, hay là cô có nên trực tiếp mở cửa ra hoặc là gửi tin nhắn nhắc nhở anh hay không thì tay nắm cửa đột nhiên xoay chuyển.

Tay nắm cửa chỉ xoay xuống một chút, anh không lập tức đẩy cửa ra mà còn lịch sự nhắc cô trước: "Anh vào nhé?"

Hà Diệp không thể trả lời anh được.

Cô đang định trốn vào trong chăn nhưng thời gian không kịp, thà rằng đứng đợi để bị anh đi tới bế lên giường còn hơn là bị anh bắt gặp bóng dáng nhếch nhách lén lút trốn tránh của mình.

Hà Diệp lùi về sau hai bước.

Lục Tân đi vào phòng, liếc mắt một cái liền trông thấy cô bạn gái đang đứng sát bên mép tường yên lặng đợi mình trong bóng tối.

Lục Tân đóng cửa lại, anh bước tới chỗ cô, vòng tay ôm eo bạn gái kéo về phía mình.

Cả hai người đều mặc đồ ngủ, Hà Diệp nhón chân vòng tay ôm cổ anh, tiện cho tay của Lục Tân.

"Liệu em có ghét anh như thế này không?" Lục Tân dùng một tay nâng mặt bạn gái lên, hỏi.

Hà Diệp: "Nếu em ghét thì liệu anh sẽ thay đổi sao?"

Lục Tân: "Sẽ, cho đến khi em thích thì thôi."

Hà Diệp hiểu ra: "Đằng nào thì cuối cùng anh vẫn sẽ như vậy thôi."

Lục Tân: "Em thì sao, bây giờ còn ghét không?"

Anh biết, Hà Diệp năm mười tám tuổi có lẽ không thích, mặc dù cô chỉ thích anh một chút xíu nhưng không hề hứng thú với những chuyện như thế này, lần nào anh cũng phải dỗ dành cô mới chịu mềm lòng mà đồng ý.

Lục Tân mười tám tuổi nổi lòng tham không đáy mà hưởng thụ sự mềm lòng của bạn gái.

Lục Tân hai mươi tư tuổi, hy vọng bạn gái cũng thích chuyện này giống như mình.

Hà Diệp không lên tiếng, chỉ áp mặt lên vai anh, tay cũng hơi dùng lực ôm chặt lấy anh.

Lục Tân cảm thấy vẫn chưa đủ.

Mười mấy phút sau, anh ôm cô lên giường.

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ ngại thể hiện tình yêu của mình đối với cô, kể cả đối với chuyện này.

"Ôm chặt anh." Lục Tân đưa ra yêu cầu rõ ràng, đương nhiên, quyền lựa chọn nằm ở chỗ bạn gái, nếu cô không muốn phối hợp anh cũng sẽ không để bụng.

Hà Diệp nhỏ giọng nói: "Đã ôm chặt lắm rồi."

Nếu còn dùng sức mạnh hơn vậy thì chẳng khác nào biến thành thắt cổ anh mất.

Lục Tân: "Nhìn thấy gấu koala bao giờ chưa? Ôm theo kiểu dùng cả tay cả chân như vậy ấy."

Hà Diệp: "..."

Có nghĩ là lúc anh nhìn thấy gấu koala, trong đầu liền nghĩ đến những chuyện này?

Hà Diệp không muốn nghe lời anh như vậy, cô vẫn chỉ tiếp tục ôm cổ anh.

Lục Tân: "Chân của em rất dài, chắc sẽ không tốn sức."

Hà Diệp: "...Không cho anh nói nữa."

Cô ôm là được chứ gì!

Tám giờ, chiếc Panamera chầm chậm lăn bánh lái ra khỏi hầm để xe bên dưới cùng khu Đơn Quế Gia Viên.

Hà Diệp ngồi phía sau ghế phụ lái, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Cơn mưa đã nhỏ hơn so với hai hôm cuối tuần rồi, nhiệt độ cũng tăng cao thêm bốn năm độ, chỉ có điều trời vẫn còn lạnh.

Mặc dù sáu giờ cô đã dậy rồi nhưng vì tối hôm qua ngủ đủ giấc nên lúc này Hà Diệp không hề buồn ngủ chút nào, thậm chí có thể nói là tinh thần sảng khoái.

Cô nhìn mặt đường một lúc rồi âm thầm liếc nhìn kính chiếu hậu trong xe.

Chiếc kính chiếu hậu hẹp dài trong xe vừa hay phản chiếu đôi mắt của Lục Tân.

Nhân lúc anh vẫn chưa phát giác ra, Hà Diệp nhanh chóng thu ánh mắt lại, tiếp tục tập trung nhìn ra bên ngoài.

Phía trước là đèn đỏ, Lục Tân dừng xe lại, ánh mắt liếc nhìn gương chiếu hậu, trông thấy dáng vẻ yên tĩnh dịu dàng dựa người vào lưng ghế của bạn gái mình.

Mặt cô vẫn còn hơi phớt đỏ, không biết là vẫn chưa hết đỏ từ khi nãy, hay là đang đỏ vì cô âm thầm nhớ lại chuyện ở nhà vừa rồi.

Đến công ty, Lục Tân dừng xe.

Hà Diệp có chút lười biếng, giống hệt như vừa mới sáng ngày ra đã phải tập pilates một tiếng vậy, tập xong lập tức đi lại hoạt động còn đỡ, nhưng đằng này lại ngồi bất động trên xe mười mấy phút liền khiến toàn bộ tế bào, cơ bắp trên cả cơ thể đều trở nên lười nhác.

Hà Diệp tháo dây an toàn ra, cầm chiếc túi xách để ở bên cạnh lên, vừa mới định đưa tay đẩy cửa thì Lục Tân đã kéo cửa xe ra từ bên ngoài rồi.

Hà Diệp cúi đầu bước xuống xe.

Chân trái đặt xuống đất trước, cô muốn dùng sức nhưng mới dùng được một nửa thì không ngờ chân lại mềm nhũn, lại đành phải ngồi trở về trong xe.

Hà Diệp: "..."

Lục Tân cong người, nhìn bạn gái nói: "Anh dìu em."

Hà Diệp thẹn quá hoá giận trừng mắt lườm anh, koala koala, mặc dù cô chân dài hơn koala, nhưng về mặt thể lực thì kém xa koala!

Đang ở nơi công cộng, Hà Diệp đẩy bạn trai ra, vừa nãy chỉ là không có sự chuẩn bị thôi, Hà Diệp lấy lại sức, tự mình đi xuống xe.

Lục Tân đi bên cạnh cô, đề nghị, nói: "Sau này em có thể đi leo núi mỗi tuần một lần, hoặc là chạy bộ bên bờ sông, chạy vào sáng sớm hoặc buổi tối đều được."

Hà Diệp lườm anh.

Lục Tân: "Anh chỉ đơn thuần là gợi ý xét trên vấn đề sức khoẻ của em thôi mà."

Hà Diệp: "Em chỉ thích ở trong nhà thôi đấy."

Lục Tân: "Cũng được, hai hôm nay em tiêu hao thể lực cũng ngang với việc tập thể hình rồi."

Hà Diệp: "...Bắt đầu từ bây giờ, cho đến khi tan làm, ngoại trừ thảo luận vấn đề công việc, còn không thì anh đừng nói với em một câu nào hết."

Lục Tân khẽ bật cười.

Hai chiếc thang máy, Hà Diệp vứt bỏ bạn trai tự mình bước vào trong một chiếc thang máy khác, lên đến nhà ăn ở tầng bốn, Hà Diệp cũng dùng ánh mắt để xua đuổi người bạn trai đang muốn ghé tới ngồi cùng bàn với mình.

"Này, sao hôm nay nhóm trưởng không ngồi cùng một bàn với Hà Diệp vậy, cãi nhau rồi sao?"

Anh Cường bưng khay cơm đi tới, ngồi xuống đối diện Lục Tân, quay lưng lại về phía Hà Diệp.

Hà Diệp cảnh cáo nhìn về phía bạn trai.

Lục Tân: "Không cẩn thận làm rơi điện thoại của cô ấy."

Anh Cường cười ha ha: "Vậy thì đúng là đáng giận thật, trước đây đến Tết anh về nhà, chẳng may bất cẩn đánh rơi chiếc điện thoại đời cũ của mẹ mà còn bị mẹ anh nói cho một trận không ra gì."

Hà Diệp thu ánh mắt lại, tập trung ăn cơm.

Buổi tối người nhóm trưởng là Lục Tân đây phải tăng ca, áng chừng phải bận đến hơn tám giờ.

Chiều tối anh gửi tin nhắn cho bạn gái mình trước: [Cùng nhau tới nhà ăn giải quyết bữa tối nhé? Ăn xong anh đưa em về, đưa về xong rồi trở lại công ty.]

Hà Diệp: [Như vậy rắc rối quá, em tự ngồi tàu điện ngầm về hoặc gọi xe cũng được, thế sẽ tiện hơn.]

Nhóm trưởng: [Không tiện bằng anh đưa em về.]

Những nhân viên buổi tối cần tăng ca, sau bữa tối đều sẽ có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, Lục Tân đưa cô về tiểu khu thì vẫn kịp giờ làm.

Hà Diệp: [Vâng.]

Sáu rưỡi, Lục Tân dừng xe ở bãi đỗ trong tiểu khu của bạn gái.

Hà Diệp mở cửa xuống xe, lúc chuẩn bị đóng cửa, cô nhận ra bạn trai đang dùng ánh mắt hận không thể kéo thành sợi để nhìn mình.

Hà Diệp: "...Anh đi đi, lái xe cẩn thận nhé."

Lục Tân: "Tối gặp nhau?"

Hà Diệp siết chặt tay nắm ở cửa xe, rũ mắt lưỡng lự vài giây, cuối cùng vẫn chịu gật đầu với anh.

Đã quen có hai người, bây giờ một mình cô ở trong nhà vào ban đêm không ngờ lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Lục Tân chín giờ tối mới về đến nơi, mặc dù Hà Diệp vẫn chưa nhập dấu vân tay ở khoá cửa cho anh, nhưng đã gửi cho anh mật khẩu cố định.

Trước khi mở cửa, Lục Tân còn gửi tin nhấn cho bạn gái, tránh cho cô khỏi bị giật mình.

Hà Diệp đang ngồi trên sô pha xem TV, cô không mở điều hoà, mặc đồ ngủ ấm áp, và đi tất bông thật dày.

Lục Tân thay giày ra xong thì nói với cô: "Anh đi tắm đây."

Hà Diệp: "...Em hầm canh gà, anh uống trước đi đã."

Lục Tân đứng im tại chỗ, nhìn về phía bạn gái mình.

Hà Diệp nhìn chằm chằm màn hình TV không hề rời mắt.

Lục Tân cười, đi vào trong bếp, anh rửa tay rồi mới mở nồi canh gà cô hầm ra.

Canh gà mà Hà Diệp hầm, bên trong còn bỏ thêm cả hạt sen, long nhãn, kỷ tử, táo đỏ lớn, trong hương thơm mang theo chút vị ngọt.

Nhìn nồi canh chắc chỉ có khoảng một bát tô lớn, Lục Tân hỏi bạn gái: "Em uống rồi sao?"

Hà Diệp đương nhiên là đã uống rồi, không bồi bổ thì làm sao mà chịu được anh?

Bị bạn gái tặng cho một ánh mắt sắc như dao, Lục Tân liền tự giác uống canh, rửa bát đũa xong liền đi tắm.

Sau khi ra ngoài, anh ngồi xuống bên cạnh Hà Diệp.

Hà Diệp không nghĩ rằng bạn trai của mình sẽ có hứng thú với việc xem TV, nhưng cô cũng không lường trước được không ngờ Lục Tân lại chỉ kéo cô ôm vào lòng, mà không hề có ý muốn đưa cô về phòng ngủ.

Màn hình TV tối đen hệt như một chiếc gương phản chiếu bóng dáng của hai người.

Hà Diệp khó có thể tượng tượng được lát nữa hai cái bóng này sẽ biến thành cảnh tượng như thế nào, cô âu sầu đưa ra cho Lục Tân hai sự lựa chọn, hoặc là đi vào phòng ngủ, hoặc là tắt đèn đi.

Lục Tân lựa chọn tắt đèn.

__________________________ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net