Chương 73: Lục Tân vì bản thân mình nên mới làm vậy, cô không cần phải cảm động.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Diệp đặt báo thức sáu giờ năm mươi sáng.

Thế nhưng khoảng sáu giờ cô đã bị Lục Tân đánh thức rồi, cơ thể đã bắt đầu quen dần với anh, cô chon cách buông thả trước lý trí.

Đây là một khách sạn vô cùng sang trọng, nhưng Hà Diệp vẫn không thể tin tưởng hiệu quả cách âm của phòng ngủ như thế này, lại cộng thêm việc phòng bên cạnh có hai người bạn cùng phòng hồi đại học của cô đang ngủ, Hà Diệp cực lực khắc chế âm thanh của mình.

Ánh đèn màu vàng mờ ám chiếu sáng khuôn mặt của Lục Tân.

Hình như anh rất thích ngắm cô.

Hà Diệp lên án lườm anh một cái.

Đôi mắt kia ướt át nhu mềm, Lục Tân cúi đầu xuống hôn cô: "Em yên tâm."

Tuyệt đối sẽ không khiến cho cô mất mặt trước bạn cùng phòng đâu.

Lục Tân sáng hôm nay quả thực đã dịu dàng hơn những lần trước, anh giống như một cơn gió mùa xuân vậy, ùa đến vào lúc cô còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, rồi rời đi khi cô trải qua cơn say đắm đuối, không hề dây dưa.

"Mấy giờ rồi?"

Mặc dù hơi thở đã ổn đinh trở lại rồi nhưng Hà Diệp vẫn muốn lười biếng, đến cả cánh tay cũng không muốn nhấc lên, cô hỏi người bạn trai vừa mới tắm xong đi ra ngoài của mình.

Lục Tân ngồi xuống bên cạnh cô, tay phải cầm khăn bông lau mái tóc ngắn, tay trái cầm chiếc điện thoại của Hà Diệp lên, 06:48.

Anh xoay màn hình điện thoại sang cho bạn gái xem.

Hà Diệp: "..."

Không hổ là học bá Thanh Hoa, đến cả việc quản lý thời gian cũng xuất sắc như thế này.

Lục Tân giúp cô tắt đồng hồ báo thức, hỏi: "Có buồn ngủ không?"

Hà Diệp lắc đầu, tối hôm qua cô ngủ trên máy bay hai tiếng, lại cộng thêm năm tiếng ở khách sạn nữa, bây giờ cảm thấy vẫn ổn.

Quan trọng vẫn là do tâm trạng tốt, không chỉ đám cưới của bạn cùng phòng chuẩn bị được cử hành, mà cô còn có một người bạn trai cực kỳ hiểu chuyện.

Hà Diệp đi tới phòng tắm tắm qua một lượt, tóc sấy khô được một nửa, cô thay bộ váy dành cho phù dâu rồi bước ra ngoài, phát hiện Lục Tân cũng đã thay quần áo xong rồi.

Hà Diệp cảm thấy ngạc nhiên: "Anh không ngủ thêm một lúc sao?"

Cô phải tới nhà của Mạnh Tiếu cùng hai cô bạn cùng phòng kia trước, đợi đến khi hoàn thành xong nghi thức đưa dâu bên nhà gái thì mới có thể đi theo cô dâu chú rể tới khách sạn để chuẩn bị bắt đầu mở tiệc cưới lúc mười một giờ.

Lục Tân với tư cách là người đi cùng với cô, chỉ cần đến tham gia hôn lễ đúng giờ là được rồi.

"Anh cũng không buồn ngủ."

Lục Tân nói dứt lời, anh kéo rèm cửa ra.

Ánh sáng buổi sớm rực rỡ hắt vào phòng hệt như cơn lũ cuộn tới, Lục Tân quay đầu lại, bạn gái anh mặc một bộ váy gạc màu trắng tinh vô cùng xinh đẹp thanh lịch, quanh người được bao lấy bởi một lớp ánh sáng dịu dàng.

Nếu không tính lần thử đồ tối hôm qua, thì đây là lần đầu tiên Hà Diệp mặc một bộ lễ phục trang trọng như thế này trước mặt anh.

Cô cảm thấy căng thẳng, cầm chiếc túi xách đặt trên tủ đầu giường lên, tay còn lại cầm điện thoại lướt lướt, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Anh họ của Mạnh Tiếu đã đến rồi, em tới gặp mấy người Vương Nhiên trước đây."

Lục Tân: "Anh đưa em đi, tiện thể tới nhà hàng ăn sáng luôn."

Hà Diệp gật đầu đồng ý.

Hai người đứng đợi ở hành lang khoảng hai ba phút, cửa phòng bên cạnh cuối cùng cũng mở ra, Vương Nhiên và Quách Lạc Ngôn cũng mặc lễ phục giống như Hà Diệp, hai cô gái bước ra ngoài.

Lục Tân lịch sự chào hỏi hai người họ, sau đó ánh mắt liền không nhìn tới phía hai cô gái kia nữa.

Quách Lạc Ngôn lén liếc mắt trộm nhìn anh mấy lần liền.

Tối hôm qua lúc mới gặp, Lục Tân mặc áo sơ mi, hôm nay Lục Tân đã thay thành một chiếc quần ống rộng màu đen, bên trên phối cùng một chiếc áo T-shirt kiểu dáng đơn giản màu đen thuần, vốn dĩ chỉ mới hai mươi tư tuổi, anh ăn mặc như thế này trông lại càng giống một sinh viên đại học trong sân trường.

Lục Tân đi cùng ba cô gái cho tới tận chỗ đỗ xe của anh họ Mạnh Tiếu.

Vẫn rất đúng giờ, Hà Diệp nháy mắt ra hiệu cho bạn trai mình sau đó cùng hai người bạn cùng phòng cũ ngồi vào trong xe.

Quách Lạc Ngôn vẫn còn ngoái đầu nhìn Lục Tân.

Vương Nhiên trêu chọc cô ấy: "Cậu mà còn nhìn nữa cẩn thận Tiểu Diệp ghen đấy."

Quách Lạc Ngôn nhìn về phía Hà Diệp, nói ra thắc mắc quẩn quanh trong lòng cô ấy từ tối hôm qua đến giờ: "Thật sự là hình như tớ đã từng gặp Lục Tân ở đâu đó rồi thì phải."

Anh họ của Mạnh Tiếu đang lái xe thì cũng bắt chuyện: "Chắc là do mấy anh chàng đẹp trai nhìn đều na ná nhau đấy, còn đầy người nói là nhìn anh trông giống Ngô Ngạn Tổ hồi trẻ kìa."

Ba cô gái ngồi ở hàng ghế sau: "..."

Thì ra anh họ của Mạnh Tiếu lại vui tính đến vậy!

Nhân lúc vẫn còn đang ngồi trên xe, Hà Diệp gửi tin nhắn cho bố mẹ mình, báo cáo lại lịch trình, cho hai vị phụ huynh đỡ phải lo lắng thấp thỏm.

Vương Nhiên thấy Quách Lạc Ngôn cũng đang lướt điện thoại thì ghé tới nhìn, kinh nhạc nói: "Đỉnh quá đi mất, ảnh từ hồi chúng ta học năm nhất mà không ngờ cậu vẫn còn giữ được."

Quách Lạc Ngôn: "Đương nhiên rồi, lần này tớ đổi điện thoại chính là vì nhắm trúng bộ nhớ 512G của nó đấy, nhưng có điều ảnh cũ đều tải hết lên bộ nhớ đám mây rồi, nếu không thì kể cả có là 512G thì cũng không đủ cho tớ dùng."

Vương Nhiên: "Ôi, Lá Nhỏ mặc đồng phục quân sự thôi mà cũng đẹp như thế này."

Hà Diệp nghe thấy vậy thì cũng ghé sát tới xem cùng.

Quách Lạc Ngôn đáng lẽ ra muốn lục tìm ảnh khác, thế nhưng có sự góp mặt của hai cô bạn cùng phòng, bất tri bất giác liền mất tập trung, cuối cùng lại biến thành cả ba người cùng nhau ôn lại những kỷ niệm của năm tháng đại học.

Đến nhà cô dâu, lại càng không có thời gian để xem điện thoại nữa.

Mạnh Tiếu còn mời thêm cả hai phù dâu người Thành Đô nữa, hai người đó mới thật sự là cánh tay đắc lực hỗ trợ cho cô dâu ngày hôm nay, ba người Hà Diệp bởi vì ở xa nên việc chứng kiến bạn mình lên xe hoa lại càng lớn hơn, nên làm những việc gì thì chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của hai cô phù dâu kia là được, việc gì nhỏ nhắt giúp được thì giúp một tay.

Mười giờ tròn, mọi người di chuyển về khách sạn.

Hà Diệp tranh thủ lúc rảnh rỗi nhắn tin cho bạn trai: [Bọn em về khách sạn rồi, anh đang ở đâu vậy?]

Nhóm trưởng: [Anh ra ngoài thuê một chiếc ô tô, cũng vừa mới về đến nơi.]

Hà Diệp: [Vâng, khoảng mười rưỡi anh tới phòng tổ chức tiệc là được.]

Nhóm trưởng: [Bên các em đều ổn cả chứ?]

Hà Diệp: [Thuận lợi lắm, em còn nhận được một bao lì xì lớn nữa.]

Lục Tân khẽ nở nụ cười.

Đợi đến khi cô dâu tung hoa cưới xong, đoàn phù dâu cũng đi theo mà tham gia vào tiệc rượu cùng.

Hà Diệp cuối cùng cũng được gặp bạn trai của mình rồi.

Lục Tân thay một chiếc áo sơ mi khác, lạnh lùng tuấn mỹ, thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Vừa ăn vừa trò chuyện, Quách Lạc Ngôn từ bỏ việc nhớ lại, trực tiếp hỏi Lục Tân: "Anh có từng đến Thượng Hải chưa? Lúc mà chúng tôi đang học đại học ấy."

Trong lòng Hà Diệp khẽ lay động.

Bạn trai cô ở bên cạnh thoáng lộ ra một tia ngạc nhiên trên mặt, anh phủ nhận: "Không có, tôi vẫn luôn học ở Bắc Kinh."

Vương Nhiên gắp một miếng thịt tôm cho bạn cùng phòng: "Cậu tập trung mà ăn cơm đi, đừng có nghĩ nữa, chắc chắn là cậu nhận lầm người rồi."

Quách Lạc Ngôn vừa nhai tôm vừa không cam tâm liếc mắt nhìn Lục Tân một cái nữa, kiểu đàn ông đẹp trai cực phẩm như thế này, cô ấy không tin bản thân mình lại nhớ nhầm được!

Hôn lễ kết thúc, cô dâu mới Mạnh Tiếu phải theo chú rể về nhà, Vương Nhiên và Quách Lạc Ngôn đã hẹn nhau trước là cùng đi tham quan Thành Đô, nhưng lại không tiện làm bóng đèn cho hai người Hà Diệp nên đã quyết định chia nhau ra hành động.

Đây là lần đầu tiên cả bốn cô gái tụ họp đầy đủ từ sau khi tốt nghiệp đại học, nhưng lại phải vội vội vàng vàng nói lời tạm biệt rồi.

"Không sao hết, đợi đến khi Lá Nhỏ kết hôn, chúng ta lại có thể tụ tập với nhau rồi, Lục Tân, anh cố gắng lên nhé, tóm gọn Lá Nhỏ của chúng tôi nhanh một chút!"

Ôm tạm biệt nhau xong, viền mắt Mạnh Tiếu đỏ hoe nói với Lục Tân.

Ngoại trừ Hà Diệp, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Lục Tân.

Lục Tân cười: "Được, hy vọng sẽ không để cho mọi người đợi lâu quá."

Hà Diệp âm thầm nhéo vào cánh tay của anh.

Tối hôm đó, Hà Diệp cùng Lục Tân vào ở trong một khách sạn khác.

Lúc Hà Diệp đang ngoài người nằm sấp nắm lấy chiếc ga trải giường, chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường đột nhiên ring ring ring ring reo lên mấy hồi chuông liền, có người gửi tin nhắn tới cho cô.

Hà Diệp theo lẽ tất nhiên bị làm phân tán sự chú ý.

Lục Tân liếc mắt nhìn một cái, là tin nhắn trong nhóm chat hội bạn cùng phòng của cô, có lẽ là đang chia sẻ trải nghiệm du lịch hôm nay của họ.

Anh tiện tay chỉnh thành chế độ im lặng rồi tắt màn hình điện thoại đi.

Hà Diệp: "..."

Hơn mười giờ đêm, Hà Diệp tắm rửa xong ngồi dựa người trên đầu giường, cuối cùng cũng có thời gian xem tin nhắn trong nhóm chat.

Lục Tân không có thói quen nhìn trộm cuộc trò chuyện của bạn gái cùng với mấy cô bạn thân của cô, anh mang theo máy tính xách tay đi, nhân lúc bạn gái đang bận, anh tới ngồi bên bàn đọc sách để kiểm tra email.

Hà Diệp vẫn đang lướt lên trên để đọc lại lịch sử cuộc trò chuyện, chuẩn bị bắt đầu đọc từ chỗ tin nhắn lần trước.

Lướt mãi lướt mãi, cuối cùng cô nhìn thấy một bức ảnh.

Là do Quách Lạc Ngôn gửi, lại còn tag tên cô.

Hà Diệp phóng to bức ảnh kia lên.

Là khuôn viên quen thuộc của trường Đại học Giao thông Thượng Hải, dưới tòa ký túc xá đại học mà cô ở suốt bốn năm.

Thời tiết đổ mưa, bên dưới tòa nhà có vài sinh viên che ô đi ngang qua, nhưng cũng có một người đứng bên dưới một gốc cây ở bên đường, trên người mặc một bộ quần áo màu đen, cao gầy thẳng tắp, bên dưới tán ô chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, vẫn có chút mơ hồ.

Quách Lạc Ngôn: [Hà Diệp! Cậu mau xem này, có phải đây là Lục Tân nhà cậu không! Tớ tìm thấy ảnh là liền nhớ ra ngay, hôm đó tớ đi từ nhà ăn về ký túc xá, đột nhiên trông thấy bên kia có một anh chàng cực kỳ đẹp trai, đẹp trai đến mức tớ không thở nổi luôn á, kết quả đến lúc tớ lén chụp ảnh, hình như bị anh ấy phát hiện ra, đáng lẽ anh ấy định ngẩng đầu lên nhưng thấy tớ giơ điện thoại ra liền hạ thấp tán ô xuống! Tớ còn nhớ là, lúc tớ đi lên lầu còn hét toáng lên với các cậu, kéo các cậu ra ban công để ngắm trai đẹp cơ mà, nhưng đáng tiếc là người ta đã đi mất rồi!]

Vương Nhiên: [Hình như tớ còn nhớ mang máng.]

Mạnh Tiếu: [Đúng rồi, Lạc Ngôn mặc dù thường xuyên đang đi đường lại đột nhiên kéo chúng ta ngắm trai đẹp, thế nhưng rất ít khi nổi cơn ở trong ký túc xá như vậy.]

Quách Lạc Ngôn: [Nhìn thời gian của bức ảnh thì là học kỳ một của năm hai, 8.11.2015, tám giờ ba mươi lăm phút sáng!]

Hà Diệp không có chút ấn tượng nào hết, bởi vì khoảng thời gian đó, có lẽ cô đã dậy từ sớm để tới lớp học hoặc lên thư viện tự học từ lâu rồi.

Năm 2015, độ phân giải của điện thoại vẫn còn chưa được cao như bây giờ.

Bức ảnh này có chút vỡ và mờ, thế nhưng gặp lại Lục Tân đã lâu như vậy rồi, dáng người quen thuộc và góc nghiêng quen thuộc này của anh cũng đủ để Hà Diệp chắc chắn rằng người đó là anh.

Quách Lạc Ngôn: [Lá Nhỏ chắc chắn là vẫn đang giấu chúng ta chuyện gì đó rồi! Tớ không tin một học bá Thanh Hoa đáng lẽ ra phải ở Bắc Kinh học lại đột nhiên chạy tới Giao Đại của chúng ta, đã thế lại còn trùng hợp đến mức đứng ngay dưới tòa ký túc xá của chúng ta nữa chứ!]

Hà Diệp cũng không tin.

Cô không đọc nội dung còn lại của cuộc nói chuyện nữa, mà ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về phía bạn trai đang quay lưng lại với mình không biết đang ngồi xem tài liệu gì.

Cô lại mở lịch ra tra một lát, ngày hôm đó vừa hay là chủ nhật, anh từng lên kế hoạch rằng cuối tuần sẽ là thời gian anh tới tìm cô.

Vậy nên, cho dù đã chia tay rồi, anh cũng vẫn tới tìm cô sao?

Vậy anh đã tới tìm cô bao nhiêu lần?

Tàu cao tốc, tàu cao tốc.

Hà Diệp đột nhiên nhìn về phía chiếc điện thoại được Lục Tân đặt trên chiếc tủ đầu giường còn lại kia.

Cô tắt nguồn điện thoại của mình đi, sau đó nói với Lục Tân: "Điện thoại của em hết pin sập nguồn mất rồi, em dùng của anh được không?"

Lục Tân quay đầu lại, nhìn thấy bạn gái nghiêng đầu chống người, đang mò tìm dây sạc điện thoại.

Anh nói: "Ừ, mật khẩu vẫn là cái cũ."

Hà Diệp cười, đi tới bên anh nằm, sau khi mở khóa điện thoại, cô giả vờ ngồi trên giường nghịch một lúc, sau đó đi vào trong phòng vệ sinh, khóa trái cửa lại.

Lục Tân nhìn cửa phòng vệ sinh, sau đó lại nhìn chiếc điện thoại đang sạc pin ở đằng kia của bạn gái mình.

Trong điện thoại của anh không có bất cứ bí mật gì không tiện cho bạn gái xem cả, Lục Tân cũng không nghi ngờ gì, chỉ là anh theo bản năng đột nhiên nhớ lại trước đó lúc cài chế độ im lặng cho điện thoại của bạn gái, nhìn thấy lượng pin hiển thị ở góc trên bên phải màn hình điện thoại của cô.

Ở phương diện này Lục Tân vẫn luôn rất nhạy bén.

Nhưng lúc đó anh đang làm một chuyện hết sức vui vẻ, chuyện mà khiến cho anh hưng phấn đến mức e là lúc đó mà bắt anh làm phép tính cộng trừ số có hai chữ số sợ rằng anh cũng không thể nào tính ra ngay được, ánh mắt có lẽ đã nhìn thấy giao diện tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại của bạn gái rồi nhưng não bộ lại tạm thời bỏ việc, không thể tiếp nhận được thông tin.

Hai ý nghĩ đó chỉ thoáng hiện lên trong đầu anh, Lục Tân thu ánh mắt lại, tiếp tục tập trung làm việc.

Lượng công việc chỉ có một chút vô cùng ít ỏi, tối nay vẫn có thể thêm một hiệp nữa.

***

Trong phòng tắm.

Hà Diệp đứng dựa vào chậu rửa tay, hay tay hơi run lướt trên màn hình điện thoại của bạn trai.

Phát hiện Lục Tân không hề cài đặt APP "12306"* chuyên dụng, vậy nên cô nhấn vào ứng dụng màu xanh thường dùng để thanh toán online kia.

*App "12306": Là ứng dụng đặt vé online của Trung Quốc.

Trên ứng dụng này cũng có thể mua vé tàu hỏa hoặc vé máy bay, hơn nữa còn vô cùng tiện lợi.

Thế nhưng "12306" chỉ hiển thị nhật ký đặt hàng trong vòng một năm gần nhất, từ mùng một tháng năm năm ngoái đến mùng một tháng năm năm nay.

Cho dù như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi sáu tháng trước, Lục Tân vẫn tới Thượng Hải đều đặn, hoặc là xuất phát từ tối ngày thứ sáu, hoặc là xuất phát từ tối thứ bảy, sau đó lại quay về vào ngày chủ nhật.

Cô muốn tra lịch sử đặt vé của thời gian trước nữa.

Bình tĩnh lại mấy giây, Hà Diệp nhấn vào phần "hóa đơn".

Trong phần này có thể tự do tìm kiếm khoản thanh toán và tiêu dùng của một năm bất kỳ.

Hà Diệp tìm kiếm tháng người một năm hai không mười lăm trước.

Khoản thanh toán và thu nhập của Lục Tân trong tháng đó liền hiển thị ra, đầu tiên Hà Diệp tùy tiện lướt từ trên xuống một chút, liền nhìn thấy mấy tấm "vé tàu hỏa" liền.

[Vé tàu hỏa/Phương tiện giao thông/01-11 Giá vé 662]

[Vé tàu hỏa/Phương tiện giao thông/07-11 Giá vé 662]

[Vé tàu hỏa/Phương tiện giao thông/08-11 Giá vé 662]

...

[Vé tàu hỏa/Phương tiện giao thông/28-11 Giá vé 662]

[Vé tàu hỏa/Phương tiện giao thông/29-11 Giá vé 662]

Đầu tiên là từ Bắc Kinh tới Thượng Hải, sau đó là từ Thượng Hải về Bắc Kinh.

Hà Diệp nghiêng đầu, nước mắt tuôn xuống như mưa.

Cô thường xuyên trông thấy có người ví trời mưa như một người đang khác, thì ra thật sự có thể khóc thành như vậy được.

Nhưng cô không muốn khóc, cô vẫn muốn đọc tiếp.

Hà Diệp rút chiếc khăn bông dùng để rửa mặt xuống, vừa thấm sạch những giọt lệ lăn xuống, vừa đổi ngày tra.

Lần này, cô bắt đầu tra từ tháng chín năm 2014 trở đi.

Không cần tra tình hình chi tiết cụ thể, cô chỉ cần nhìn thấy ba chữ "vé tàu hỏa" và giá vé quen thuộc là liền biết đó là vé đến và rời Thượng Hải.

Mỗi năm đều có mười hai tháng.

Cô chọn năm tháng, sau đó nhấn xách nhận rồi lướt màn hình điện thoại xuống dưới, rồi lại bắt đầu đọc tiếp.

Tay của Hà Diệp đã mỏi nhừ, số lần "vé tàu hỏa" xuất hiện vẫn duy trì với tần suất khoảng mỗi tháng tám lần.

Vừa mới tra xong năm "2015", cánh cửa của phòng tắm ở bên cạnh đột nhiên bị người khác gõ nhẹ vào.

Giọt nước mắt của Hà Diệp ngừng tuôn.

Lục Tân đứng bên ngoài nói: "Hà Diệp, anh nghe thấy tiếng em đang khóc."

Hà Diệp lập tức khóc càng lớn hơn.

Cô mở cửa ra, nắm chặt chiếc điện thoại của Lục Tân rồi nhào vào lòng anh.

Lục Tân một tay ôm bạn gái, tay còn lại cầm lấy chiếc điện thoại, anh nhìn giao diện hiển thị, sau đó liền đoán được là có chuyện gì.

Anh không còn nhớ bất cứ gương mặt nào khi anh tình cờ lướt qua lúc ở Giao Đại, kể cả những người bạn cùng phòng ký túc xá thường xuyên cùng cô lên lớp tan học, có lẽ anh có thể vẫn còn lưu lại chút ấn tượng nhạt nhòa đối với những chàng trai thường mang theo trà sữa và đồ ăn sáng đứng lởn vởn bên dưới tòa ký túc xá của cô.

Nhưng Lục Tân không có cách nào can thiệp vào việc liệu người khác có nhớ ra dáng vẻ vội vội vàng vàng của mình hay không.

"Tại sao lại không nói cho em biết?" Hà Diệp nghẹn ngào hỏi anh.

Lục Tân xoa khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô, trầm giọng nói: "Không cần thiết."

Đó là mối tình thầm lặng mà Lục Tân tự lựa chọn.

Anh có thể yêu thầm Hà Diệp suốt một năm, cũng có thể yêu thầm cô bốn năm, thậm chí lâu hơn sáu năm.

"Hà Diệp, em cũng không cần phải thấy cảm động."

"Anh không vì em mà hy sinh thứ gì."

Cho dù có phải ngồi bao nhiêu chuyến tàu cao tốc, tất cả đều chỉ là Lục Tân vì bản thân mình nên mới làm vậy.

Nếu như không tới tìm Hà Diệp, anh sẽ vô cùng khó chịu, là sự khó chịu đến mức không thể làm được việc gì.

Vậy nên anh đã tới tìm cô, tới thăm một chiếc lá đặc biệt trong lòng anh.

_________________ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net