Ngoại truyện 7 - 2: Châu & Chu: Chỉ cần cô thích, cả người anh đều thuộc về cô.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2020, ngày 14 tháng 2, thứ sáu.

Sau khi tan làm, Chu Tình rời khỏi công ty, đi bộ tới lối lên tàu điện ngầm ở phía trước cách đó khoảng hơn ba trăm mét.

Trung tâm thành phố phồn hoa, bên đường có người bán hoa hồng, còn cố ý tới gần những đôi năm nữ trẻ tuổi đi trên đường.

Đầu cô chợt xuất hiện khuôn mặt tuấn lãng nhưng lại rất gợi đòn của chàng trai nào đó, Chu Tình thu ánh mắt lại, gửi tin nhắn cho Hà Diệp: [Thế nào rồi, Lục Tân có hẹn cậu ra ngoài ăn cơm không?]

Hà Diệp: [Không có, chắc là cậu ấy căn bản không có ý đó, sau này cậu đừng nói như vậy nữa.]

Chu Tình ngây người.

Cô đã biết chuyện từ chỗ Châu Hướng Minh rồi, mấy năm nay Lục Tân căn bản chưa từng từ bỏ Hà Diệp, còn cố ý tới Lam Hải để ôm cây đợi thỏ, vậy mà không ngờ tối nay lại không thể hiện gì sao?

Bởi vì tò mò nên Chu Tình tới tìm Châu Hướng Minh để nghe ngóng tình hình.

Châu Hướng Minh vẫn đang ở công ty của nhà anh.

Với tư cách là giám đốc, anh có văn phòng riêng của mình.

Xuyên qua lớp cửa kính nhìn được từ bên trong, có thể trông thấy nhân viên bên ngoài đều đã lục tục tan làm rồi, có người sắc mặt như thường, có người vui mừng không thể tả.

Châu Hướng Minh ngồi trên chiếc ghế làm việc thoải mái xoay sang hướng khác, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cầm điện thoại lên.

Lễ tình nhân, lại là lễ tình nhân.

Anh muốn hẹn Chu Tình cùng ra ngoài ăn cơm, nhưng lại lo bản thân mình thể hiện rõ ràng quá.

Cô từng nói, cho dù đàn ông trên đời này chết hết thì cô cũng sẽ không nhìn trúng anh.

Nhớ đến ngữ khí lúc đó của Chu Tình khi nói ra những lời kia, Châu Hướng Minh không kiềm chế được mà cười lạnh một tiếng. Anh muốn xem xem, cuối cùng cô sẽ chọn chúng một người đàn ông "tốt" như thế nào.

Chuông điện thoại vang lên một tiếng "ting", màn hình hiển thị "Lợn nhỏ A Q" gửi tới một tin nhắn.

Tim Châu Hướng Minh đập nhanh hơn một chút, vào ngày lễ như thế này vào thời điểm như thế này mà cô lại chủ động liên lạc với anh, lẽ nào cuối cùng cô cũng phát hiện ra anh tốt và muốn tỏ tình với anh?

Châu Hướng Minh mở khóa màn hình trong nháy mắt.

Lợn nhỏ A Q: [Phí công chúng ta hỗ trợ nhiệt tình cố gắng như vậy, thế mà tối nay Lục Tân...]

Khóe miệng giương cao lên của Châu Hướng Minh lập tức hạ xuống, mím chặt.

Cô muốn nghe ngóng tâm tư của Lục Tân, vậy thì anh giúp cô nghe ngóng, đáng tiếc Lục Tân vẫn giống hệt trước đây, sẽ không chịu tiết lộ gì với anh hết.

Mặc dù tâm trạng không tốt nhưng Châu Hướng Minh vẫn dùng ngữ khí bình thường để trả lời cô.

Kết quả cô qua cầu rút ván, coi anh là công cụ moi thông tin xong thì liền vứt một xó không thèm để ý đến anh nữa.

Châu Hướng Minh cười lạnh: [Cậu thì sao, tối nay có phải lại cô đơn một mình đón Valentine đúng không? Thế nào, có cần tôi cho cậu mượn tôi một buổi tối không, cho cậu nắm tay chụp ảnh khoe mẽ một chút?]

Lúc Chu Tình nhận được tin nhắn này cũng là lúc cô vừa mới đi vào trạm tàu điện ngầm.

Xung quanh mọi người qua lại tấp nập, cô đọc dòng tin nhắn này của anh, tầm mắt đột nhiên trở nên mơ hồ nhòe đi.

Rất đau, cũng rất buồn cười.

Lại đang mong chờ điều gì vậy?

Có lẽ ngay từ khi bắt đầu anh chỉ coi cô như một người bạn học cũ, căn bản không có ý gì khác, là do tự cô bị sắc đẹp cùng với những động tác cử chỉ nhỏ của anh làm cho mê hoặc.

Cảm giác này không hề dễ chịu một chút nào.

Chu Tình không muốn hy vọng nữa, cũng không muốn làm "bạn học cũ" của anh.

Cô nhanh chóng lau khô mắt mình, ngón tay di chuyển trên màn hình, block.

Lễ tình nhân không có bạn trai cũng có thể trải qua một cách vui vẻ.

Chu Tình hẹn Hà Diệp cũng đang lạc lõng giống cô ra ngoài, đưa cô ấy đi ăn cơm, đi làm đẹp ở spa, tuyệt đối không nhắc đến mấy người đàn ông khiến người khác phiền lòng kia.

Hai cô gái dường như đều rất vui vẻ.

Thế nhưng con người không thể tự lừa dối chính mình được.

Trong lòng Chu Tình không thoải mái, cô cũng có thể nhìn ra được, Hà Diệp cũng có chút mất tập trung, tâm hồn cứ treo ngược cành cây mãi.

Đúng vào lúc Chu Tình đưa ra gợi ý mới để xua tan phiền não thì Hà Diệp nhận được tin nhắn của Lục Tân.

Hà Diệp ngốc nghếch, Hà Diệp cố gắng giả vờ tỏ ra chẳng mảy may để ý tới Lục Tân, căn bản không biết dòng tin nhắn này của Lục Tân đã lặng lẽ khiến cho đôi mắt cô ấy sáng bừng lên.

Đó là Lục Tân đấy, sao lục Tân có thể không thích Hà Diệp cho được!

Chu Tình vui thay cho Hà Diệp, năm đó lúc hai người họ chia tay cô cũng cảm thấy tiếc nuối bao nhiêu thì bây giờ lại vui mừng bấy nhiêu.

Chu Tình không muốn làm chiếc bóng đèn ngăn cản Hà Diệp chạy về phía Lục Tân, cũng không dám đứng trước mặt Hà Diệp nữa.

Cô sắp không giấu được nữa rồi, không giấu được sự ngưỡng mộ của mình, ngưỡng mộ lễ tình nhân năm nay, Hà Diệp tìm lại được đoạn tình cảm đẹp đẽ kia của cô ấy, còn cô không có thứ gì hết.

"Tớ cũng phải về nhà đây, về xem phim với mẹ tớ!"

Chu Tình cười lớn, chạy đi rất xa, lúc dừng lại để bắt xe, cô vẫn nở nụ cười xán lạn vẫy tay với Hà Diệp.

Cho đến khi lên xe.

Chu Tình đặt điện thoại xuống, cô nghiêng đầu, mặc kệ cho nước mắt từng hàng tuôn xuống.

Sáu năm trước, Châu Hướng Minh từng suýt xoa cảm khái với cô, nói rằng anh không ngờ Lục Tân sẽ khổ sở như vậy vì bị thất tình.

Chu Tình chưa từng nếm trải mùi vị của thất tình.

Chỉ là cô muốn biết, rốt cuộc là thất tình mới đau, hay là đợi mãi cũng không đợi được đau hơn.

Sau ngày lễ tình nhân là cuối tuần.

Chu Tình không muốn bị bố mẹ nhận ra tâm trạng không tốt, nên chạy tới nơi khác chơi, buổi tối thuê homestay rồi một mình ở.

Chiều chủ nhật mới về nhà.

Chiếc taxi dừng lại bên ngoài tiểu khu, Chu Tình xuống xe, vừa mới đi được vài bước thì đột nhiên trông thấy một chiếc Land Rover đang đỗ ngay trước cổng tiểu khu.

Chu Tình mím môi.

Vẫn đang do dự xem có nên quay người không thì cánh cửa bên ghế lái của chiếc Land Rover kia bị người ta mở ra, có một bóng dáng cao lớn thẳng tắp bước xuống.

Chu Tình cụp mắt.

Lúc tốt nghiệp đại học, cô cao lên được một mét năm mươi lăm, nhưng không ngờ Châu Hướng Minh cũng vọt lên hẳn một mét chín.

Rõ ràng đã cao như vậy rồi mà tại sao vẫn còn cao nữa, chia cho cô vài xen-ti-mét không được à!

Chu Tình nghĩ ngợi linh tinh để di chuyển sự chú ý, Châu Hướng Minh đã đi tới trước mặt cô rồi, khuôn mặt thâm trầm: "Tại sao lại block tôi?"

Chu Tình muốn cười, cô ngẩng đầu lên, sau đó nở nụ cười với người đàn ông trên đầu mình thật: "Thấy cậu ngứa mắt."

Sắc mặt Châu Hướng Minh càng xấu hơn: "Tôi chọc cậu giận khi nào vậy?"

Chu Tình: "Năm nào cậu cũng chế giễu tôi độc thân đón lễ một mình."

Châu Hướng Minh: "...Mỗi vậy thôi hả? Chẳng phải năm nào cậu cũng cười nhạo tôi còn gì?"

Chu Tình: "Đúng vậy, bây giờ tôi không muốn nhịn cậu nữa nên mới block cậu, cậu cũng có thể block tôi giống như vậy mà, chúng ta cứ coi như chưa từng quen biết nhau đi."

Nói xong, cô liền muốn vòng qua Châu Hướng Minh.

Châu Hướng Minh nhíu chặt mày lại, kéo cánh tay của Chu tình: "Không phải, có đến mức như vậy không? Bạn học cũ với nhau bao nhiêu năm rồi, mà cậu lại cắt đứt quan hệ chỉ vì một lời chế nhạo thôi sao?"

Chu Tình: "Đến mức, buông tay ra."

Châu Hướng Minh không buông.

Chu Tình nhấc chiếc túi trên tay mình lên, đập mạnh vào cổ tay anh.

Chiếc túi mềm oặt, Châu Hướng Minh không đau, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt không hề giả dối kia của Chu Tình đã dọa cho anh sợ đến mức phải buông ta ra.

Chu Tình không nhìn anh nữa, bước nhanh rồi rời đi.

Châu Hướng Minh ngây người đứng im tại chỗ.

Nhưng anh không thể chấp nhận kiểu tuyệt giao như thế này được.

Mấy ngày sau đó, hôm nào Châu Hướng Minh cũng tan làm sớm để tới bên dưới công ty của Chu Tình chặn cô, nguyên nhân của chuyện cắt đứt quan hệ này là câu chế giễu mà anh gửi cho cô vào ngày lễ tình nhân, Châu Hướng Minh liền chân thành nghiêm túc xin lỗi cô, đảm bảo sau này không bao giờ chế nhạo chuyện cô độc thân nữa.

Chu Tình không muốn nghe, nhưng Châu Hướng Minh ngày nào cũng đến, Chu Tình thật sự là cảm thấy phiền chết đi được, chỉ đành đưa ra điều kiện là "đừng có tới đây tìm cô" để bỏ Châu Hướng Minh ra khỏi danh sách block.

Châu Hướng Minh thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mấy năm nay, anh gần như ngày nào cũng sẽ nói chuyện với Chu Tình qua wechat, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng nói hết, trên đường đi bắt gặp một con mèo cũng phải chụp lại gửi cho cô xem.

Châu Hướng Minh thật sự cảm thấy, chỉ cần wechat khôi phục lại quan hệ bạn bè như bình thường thì chẳng bao lâu nữa, anh có thể dỗ cho Chu Tình trở lại như lúc trước.

Thế nhưng Châu Hướng Minh đã đánh giá bản thân mình quá cao, hoặc là có lẽ anh đã đánh giá thấp quyết tâm doạn tuyệt quan hệ với anh của Chu Tình.

Sau khi được đưa ra khỏi danh sách block, mỗi một tin nhắn anh gửi đi đều chẳng khác gì ném đá xuống biển.

Đầu tháng ba, Châu Hướng Minh đi léo núi cùng Lục Tân và Hà Diệp một lần.

Trông thấy Lục Tân lấy dâu tây đã rửa sạch ra đưa cho Hà Diệp, Châu Hướng Minh đột nhiên nhớ đến Chu tình.

Mấy năm đại học, anh cũng thường xuyên mua hoa quả, cũng sẽ rửa sạch một phần trước mỗi lần hai người hẹn cùng nhau đi tự học, sau đó mang tới phòng học hoặc thư viện đưa cho Chu Tình ăn.

Một cô gái nhỏ bé chỉ cao đến vai anh nhưng sức ăn cực kỳ tốt, vừa lật sách đọc vừa cầm dâu tây ăn, hai má phồng lên, chẳng mấy chốc là có thể ăn hết.

Rõ ràng tốt như vậy tại sao lại không thèm quan tâm đến anh nữa?

Cô thật sự muốn tìm bạn trai rồi sao, thật sự muốn đá người bạn học cũ có khả năng sẽ cản trở chuyện yêu đương của cô này sang một bên thật rồi sao?

Sau khi xuống núi, Châu Hướng Minh bỏ đi một mình trước.

Anh tiếp tục tới công ty của Chu Tình đợi cô, ngồi ở trong xe, theo dõi từ phía xa.

Có đôi khi cô sẽ rời khỏi công ty cùng với đồng nghiệp nam, nhưng sau đó sẽ nở nụ cười từ chối kéo khi đồng nghiệp nam mời cô đi chung xe, rồi lại một thân một mình đi tới trạm tàu điện ngầm.

Quả thực cô không xinh đẹp bằng Hà Diệp, nhưng bao nhiêu năm nay cũng không ít chàng trai theo đuổi cô.

Nếu như cô thật sự hạ quyết tâm muốn thoát cảnh độc thân thì chẳng bao lâu là có thể tìm được một người đàn ông điều kiện về mọi mặt đều không tồi.

Châu Hướng Minh đột nhiên không muốn nhẫn nhịn nữa.

Hà Diệp sắp phải đi tham gia lễ tốt nghiệp rồi, không biết tại sao Lục Tân lại rủ anh đi cùng, Châu Hướng Minh lập tức rủ theo cả Chu Tình đi.

Liên quan đến Hà Diệp thì Chu tình chắc chắn không thể từ chối.

Đến ngày mười chín, Châu Hướng Minh chạy tới dưới công ty của Chu Tình trước, sau đó cùng cô đợi Lục Tân lái xe đến.

Sắc xuân ngập tràn, Chu Tình cố ý mặc một bộ đồ mang khí chất sinh viên, mái tóc lửng xõa bên vai, sợi tóc nhẹ nhàng đung đưa theo cơn gió thổi.

Làn da cô trắng ngần, trang điểm nhẹ, đôi môi hồng hào mềm mại.

Dáng người không cao nhưng sắc mặt lạnh nhạt kiệm lời, từ chối nói chuyển của cô khiến cho Châu Hướng Minh không biết phải mở miệng như thế nào.

Trong lúc im lặng, chiếc Panamera chầm chậm đi tới, dừng lại trước mặt hai người.

Chu tình kéo cửa phía sau ra, mặt không cảm xúc ngồi ở phía bên ngoài, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Châu Hướng Minh chỉ đành đi lên phía trước mở cửa xe bên ghế phụ lái.

Vừa mới mở cửa xe ra thì anh em tốt đã dội cho anh một gáo nước lạnh: "Đây là vị trí thuộc riêng Hà Diệp."

Châu Hướng Minh: "...Cậu thử nói một câu nữa xem, có tin tớ không đi nữa không?"

Lục Tân liếc mắt nhìn anh một cái.

Châu Hướng Minh cũng không ngốc đến vậy, giả vờ tức giận đóng cửa xe lại, vòng qua mui xe sau đó đi tới kéo cửa xe phía sau ở bên còn lại ra.

Ánh mắt của Chu Tình chuyển qua chuyển lại giữa hai người họ một vòng, cô không nói gì, lấy tai nghe ra đeo lên, nghiêng đầu dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lục Tân chi một mực tập trung lái xe.

Châu Hướng Minh nhịn rất lâu, sau khi lên đường cao tốc, anh lấy chiếc hamberger từ trong ba lô ra, đưa cho Lục Tân một cái trước.

Lục Tân: "Không đói, hai cậu ăn đi, tối nay tớ mời cơm."

Châu Hướng Minh lại đưa chiếc bánh tới trước mặt Chu Tình.

Chu Tình lắc đầu, lấy một phần sandwich từ trong túi của mình ra.

Châu Hướng Minh: "..."

Bầu không khí cứng ngắc cuối cùng cũng được hòa hoãn bớt khi đến trường Giao Đại.

Chu Tình gặp được Hà Diệp dường như liền trở thành một con người khác, nói nói cười cười vô cùng vui vẻ.

Ánh mắt của Châu Hướng Minh gần như chưa từng rời khỏi cô, đây mới là Chu Tình mà anh quen thuộc, cũng là, người mà anh thích.

Mười một giờ đếm, bốn người thuận lợi trở lại An Thành.

Chu Tình xuống xe, nhìn chiếc Panamera chở chị em tốt của mình cùng với học bá dần dần đi xa.

Cô cố ý phớt lờ người đàn ông cùng xuống xe với mình, Chu Tình đi tới bên đường, lấy điện thoại ra.

Châu Hướng Minh đứng cách đó khoảng năm sáu bước chân, nói với cô: "Để tôi đặt xe."

Chu Tình không đoái hoài gì, cô không thể để Châu Hướng Minh đưa mình về nhà thật.

Chỉ có điều chưa kịp mở phần mềm đặt xe ra thì Hà Diệp đã gửi một bức ảnh qua.

Là bức ảnh cô dựa đầu vào bả vai Châu Hướng Minh ngủ.

Hà Diệp: [Nếu như cậu ấy không thích cậu, thì sau này tớ sẽ theo họ của cậu luôn.]

Trong lòng Chu Tình có chút rối bời, nhưng vẫn gửi cho bạn thân của mình chiếc thẻ đỏ cảnh cáo thứ hai.

Cô thoáng liếc mắt nhìn thấy Châu Hướng Minh đi tới, Chu Tình nhanh chóng thoát ra khỏi giao diện nhắn tin.

Châu Hướng Minh đứng bên cạnh cô, nhìn cô nói: "Đặt xe xong rồi, khoảng ba phút nữa xe sẽ tới."

Chu Tình: "Tự tôi đặt xe."

Nói xong, cô mở phần mềm gọi xe mà trước đó định mở lên.

Châu Hướng Minh nhìn rõ mồn một, một cảm giác tức giận đột nhiên bừng lên trong anh, thôi thúc anh giành lấy chiếc điện thoại của Chu Tình.

Chu Tình không thể tin được ngẩng đầu nhìn lên.

Châu Hướng Minh muốn phát hỏa luôn rồi, nhưng đối mặt với ánh mắt đầu tiên là tức giận ngay sau đó liền trở nên lạnh nhạt của cô, Châu Hướng Minh đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.

Anh dùng ngữ khí rất nghiêm túc hỏi cô: "Tôi kém cỏi như vậy sao? Tại sao đàn ông trên đời có chết hết cậu cũng sẽ không nhìn trúng tôi?"

Đúng là anh không đẹp trai bằng Lục Tân, không học giỏi bằng Lục Tân, nhưng cũng không tệ hại đến vậy chứ?

Chu Tình ngây người.

Bởi vì lời nói của Châu Hướng Minh, cũng bởi vì trong đôi mắt lúc nào cũng cười của anh, đột nhiên xuất hiện một tầng nước.

Châu Hướng Minh hệt như giờ mới nhận ra mình đang nói gì, anh quay phắt người lại, ngoảnh lưng về phía cô, ngửa đầu lên trên.

Chu Tình vẫn còn shock vì không ngờ anh vậy mà lại khóc rồi, lập tức hỏi: "Ai nói cậu kém cỏi..."

"Cậu!"

"Học kỳ hai năm hai, chính miệng cậu nói với bạn cùng phòng của cậu như vậy, tôi đi ngay phía sau, nghe rõ mồm một."

Những lời khiến cho anh bức bối kiềm nén suốt bao nhiêu năm qua, cô còn muốn phủ nhận?

Chu Tình: "..."

Cô nhớ chuyện này, cũng nhớ sau ngày hôm đó, Châu Hướng Minh biến mất một thời gian.

Không ngờ thì ra là bị anh nghe thấy rồi.

Châu Hướng Minh khóc luôn rồi, đủ để thấy anh ấm ức đến mức nào, nhưng Chu Tình cũng rất oan uổng: "Tôi, tôi cũng có biết cậu ở đằng sau đâu..."

Châu Hướng Minh cười lạnh, nhìn hàng đèn đường dài đằng đẵng ở phía trước: "Bởi vì không biết nên cậu mới nói lời thật lòng."

Chu Tình trầm mặc một lúc, sau đó cũng quay lưng lại, nói với hàng đèn đường khác: "Tôi không cảm thấy cậu kém cỏi, bởi vì là bạn học cũ nhiều năm nên mới không có ý gì khác."

Châu Hướng Minh quay người lại, nghiến răng hỏi: "Bạn học cũ, cậu vẫn mãi coi tôi là bạn học cũ thật đấy à?"

Anh có đối xử với bạn học cũ nào ân cần như thế không? Ngay cả Lục Tân còn chưa từng được ăn hoa quả do chính tay anh rửa kìa!

Chu Tình cười nhạt: "Là do cậu nói trước mà, chỉ là bạn học cũ mà thôi."

Châu Hướng Minh: "Tôi nói khi nào vậy?"

Chu Tình vẫn còn nhớ rõ mồn một như cách anh nhớ rõ những lời cô nói: "Trước khi tôi nói đàn ông trên đời chết hết sạch, hôm tình cờ gặp phải năm người bạn cùng lớp của cậu, ba cô gái, trong đó có một bạn nữ rất xinh đẹp."

Châu Hướng Minh: "..."

Anh chỉ có một chút ấn tượng mờ nhạt với chuyện này: "Tôi, tôi chỉ tiện miệng nói đại vậy thôi, cậu chỉ coi tôi như bạn học cũ, tôi còn dám nói gì khác sao?"

Chu Tình: "Như nhau cả thôi, cậu cũng chỉ coi tôi như bạn học cũ, tại sao tôi phải nói khác với các bạn cùng phòng chứ?"

Châu Hướng Minh: "..."

Chu Tình giơ một bàn tay ra phía sau: "Trả điện thoại lại cho tôi."

Tay trái Châu Hướng Minh nắm chặt điện thoại của cô, tay phải đưa ra, bao lấy bàn tay nhỏ bé kia.

Chu Tình giật mình hơi rụt tay lại.

Châu Hướng Minh một mực nắm chặt lấy tay cô.

Lúc này, chiếc xe mà anh đặt chầm chậm lái tới.

Nửa đêm nửa hôm, bên đường chỉ có hai người, tài xế trực tiếp dừng xe lại, hạ cửa kính của xe xuống, hỏi lại đuôi số điện thoại của Châu Hướng Minh.

Châu Hướng Minh cười tươi lộ ra hai hàm răng trắng tinh: "Đúng."

Sau đó, anh kéo Chu Tình vẫn đang vùng vẫy không chịu phối hợp lên xe.

Tài xế liếc mắt nhìn về phía sau một cái, hỏi lại địa chỉ một lần nữa.

Châu Hướng Minh đang định gật đầu thì liếc mắt nhìn Chu Tinh đang nghiêng đầu không chịu phối hợp với mình, sau đó lập tức sửa lời: "Đổi địa điểm khác ạ, tới Lan Đình Hoa Phủ."

Chu Tình quay phắt qua nhìn, Châu Hướng Minh nói với tài xế tiểu khu mà anh ở!

Châu Hướng Minh trả điện thoại lại cho cô, gửi tin nhắn cho cô: [Tối nay chuyện này nói không rõ ràng thì hai chúng ta đừng ai mong được đi ngủ.]

Chu Tình nghiến răng: [Ngày mai lại nói.]

Châu Hướng Minh: [Không được, kể từ hôm lễ tình nhân, suốt hai tháng nay tôi không được ngủ một giấc nào yên lành hết, tối nay buộc phải giải quyết.]

Chu Tình: [...Đã muộn như vậy rồi, chắc mẹ tôi vẫn đang đợi.]

Châu Hướng Minh: [Cứ nói là cậu tới nhà Hà Diệp ngủ một hôm, đợi chúng ta tính toán xong rồi, tôi cho cậu tùy ý chọn một phòng ở nhà tôi.]

Chu tình: [Tính thì tính, tôi không nợ cậu cái gì hết!]

Châu Hướng Minh: [Ha, kế toán đúng là tự tin gớm nhỉ.]

Chu Tình: [Không giống cậu, đồ tư bản.]

Nửa đêm nửa hôm, hai người càng đốp chát nhau càng hăng.

Chiếc taxi dừng lại bên ngoài tiểu khu của Châu Hướng Minh.

Xuống xe, Châu Hướng Minh cất điện thoại đi, kéo tay Chu Tình.

Chu Tình muốn hất tay anh ra, Châu Hướng Minh trực tiếp kéo cô vào trong lòng, cúi người xuống hôn cô.

Bởi vì chiều cao chênh lệch nên không hôn được.

Chu Tình nhân cơ hội chạy ra ngoài, vừa bối rối vừa bực tức lườm anh: "Cậu, cậu bị điên à?"

Châu Hướng Minh: "Phải, tôi bị điên rồi, não bị úng nước rồi nên mới bỏ phí suốt bao nhiêu năm như vậy!"

Lục Tân không học cùng một trường đại học với Hà Diệp mà bây giờ còn theo đuổi được người ta một lần nữa rồi, còn anh thì sao, ở gần Chu Tình đến như thế vậy mà còn ngu ngốc đến mức tối nay mới phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu!

"Qua đây!" Anh vẫy tay với cô gái nhỏ bé phía đối diện, giống hệt như dáng vẻ chòng ghẹo nhau trước đây.

Chu Tình thèm để ý đến anh mới lạ, cô chạy về hướng ngược lại.

Châu Hướng Minh đuổi tới.

Bắt đầu từ năm lớp mười hai, hai người họ đã thường xuyên đuổi bắt nhau rồi, có đôi khi là Chu Tình đuổi đánh anh, có đôi khi là Châu Hướng Minh đuổi theo Chu Tình cốc đầu cô.

Hiện tại, hai người đều đã trưởng thành rồi, trưởng thành thật sự rồi.

Châu Hướng Minh lại một lần nữa tóm lấy Chu Tình dáng người nhỏ bé.

Lần này, anh không gõ đầu cô, cũng không túm gáy cô.

Anh bế cô lên cao, áp cô lên thân cây ở bên cạnh, dùng hết sức lực hôn cô.

Cao cũng được, đẹp trai cũng được, có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net