Chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người nhà họ Trình đều nhìn Quý Hủ.

Trình Kỳ Phùng: "Xe có thể sử dụng được sao?"

Họ quan sát tình hình bên ngoài mấy ngày nay chỉ thấy ba chiếc ô tô chạy ra khỏi khu dân cư, chậm như rùa, phía sau có khói đen bốc lên, những chiếc xe khác hoặc không nổ máy hoặc di chuyển được vài mét rồi chết máy.

Quý Hủ: "Xe có thể lái không nhiều, mọi người có thể thử xem."

Ba người nhà họ Trình nhanh chóng thu dọn đồ đạc mà không nói thêm lời nào.

Quý Hủ nhìn Trình Mạch chất đầy hai thùng lớn đồ ăn vặt, lông mày giật giật: "Cậu định dùng những thứ này làm thực phẩm chủ yếu à?"

Trình Kỳ Phùng đang vác một cái balo, một tay ôm thùng lớn, một tay ôm bao gạo, nhìn thấy con trai mình ôm hai thùng đồ ăn vặt, ông tức giận đến muốn đánh cho nó một trận: "Con mang theo những thứ này làm gì, ngoài việc chiếm không gian còn có tác dụng gì hả?!"

Trình Mạch đột nhiên đáng thương nói: "Con muốn ăn."

Trong nhà có đầy đủ vật tư, muốn ăn gì cũng có, Trình Mạch vẫn chưa trải qua cảm giác đói khát.

Quý Hủ đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, xe thương vụ của Trình Mạch đang đậu ở tầng dưới.

"Trong nhà có dây thừng không? Mọi người mang theo nhiều đồ quá, nếu gặp phải cuồng thi mà không thể chạy trốn thì sẽ rất nguy hiểm."

Trình Kỳ Phùng lập tức hiểu Quý Hủ muốn làm gì, không có dây thừng dài, nhưng có rất nhiều ga trải giường, chăn bông và khăn tắm. Cha mẹ Trình với Quý Hủ đều bận rộn, Trình Mạch nhìn trái nhìn phải lại không giúp được gì.

Quý Hủ nói với cậu: "Đem gạo, mì và đồ ăn nhẹ mà cậu muốn bỏ lên ga trải giường, chúng ta sẽ đưa nó ra ngoài qua cửa sổ."

Trình Mạch cũng bắt đầu bận rộn.

Lúc Quý Hủ và những người khác chuẩn bị xong sợi dây dài, Trình Mạch đã nhét đầy ba túi vải, hiển nhiên bọn họ không mang được nhiều như vậy, chỉ có thể buộc chặt rồi đưa từng cái qua cửa sổ ra ngoài, rồi từ từ thả nó xuống tầng dưới.

Sau khi đóng cửa sổ và khóa cửa, bốn người mang theo túi xách và vũ khí ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, Quý Hủ dặn dò bọn họ đừng sợ hãi, những cảm xúc này sẽ thu hút quái vật, thậm chí có thể biến chính mình thành quái vật. Phải kiểm soát cảm xúc của mình, đây chính là bí quyết sinh tồn.

Quý Hủ cầm gậy bóng chày đi phía trước, bắt đầu chạy xuống tầng dưới, tiếng bước chân rất nhanh đã thu hút đám cuồng thi, đối mặt với đám cuồng thi lao tới, ba người Trình gia sợ hãi, theo bản năng dừng lại.

"Đừng dừng lại! tiếp tục đi!"

Quý Hủ tiếp tục bước đi, vung gậy bóng chày đánh vào đầu cuồng thi, lợi dụng lúc chúng đứng không vững, cậu giơ chân đá khiến cuồng thi lăn xuống cầu thang. Quý Hủ nhanh chóng đuổi theo liên tiếp đánh vào đầu cuồng thi.

Đây là lần đầu tiên ba người nhà họ Trình phải đối mặt với máu ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa cả tòa nhà tràn ngập mùi hôi thối, Trình Mạch và mẹ Trình không nhịn được mà nôn mửa.

Trình Kỳ Phùng nhịn xuống được nhưng sắc mặt đã tái nhợt.

Quý Hủ nhìn bọn họ một cái: "Đi nhanh lên!"

Trình Kỳ Phùng đỡ vợ con đi theo bước chân của Quý Hủ, vừa chạy xuống tầng ba đã bị hai cuồng thi chặn lại. Chúng đang ăn thi thể của một cuồng thi khác, chính là lúc Quý Hủ lên lầu đã giết chết, không ngờ lại gặp rắc rối như vậy.

Trình Mạch liếc nhìn một cái, chân mềm nhũng ngồi phịch xuống cầu thang, trong khi mẹ Trình lại nôn mửa.

Trước đồ ăn tươi ngon, cuồng thi tự nhiên không thèm để ý tới cái xác, máu me nhầy nhụa lao thẳng về phía bốn người.

Quý Hủ vung gậy đánh ngã một con, nhưng một con khác đã lại lao tới: "Mau tới đây giúp đỡ!"

Trình Kỳ Phùng nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt chiếc rìu cán dài lao về phía trước, dùng rìu bổ vào đầu một cuồng thi, cuồng thi dường như không hề cảm thấy đau đớn, đem theo chiếc rìu trên đầu lao về phía ông.

Trình Mạch đột nhiên bị cảnh tượng này dọa cho suýt chút hét lên, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cuồng thi chạy từ trên lầu xuống, Quý Hủ và Trình Kỳ Phùng lúc này không có thời gian quan sát phía sau.

Trình Mạch không có thời gian suy nghĩ nhiều, liền rút trường đao đâm vào cuồng thi!

Trường đao giả đã được mài sắc, có thể dễ dàng đâm thủng, giống như đâm xuyên một quả bí đao, đâm đến tận cùng mà lại không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho cuồng thi. Trình Mạch còn suýt bị ngã xuống cầu thang nhưng may mắn thay đã được mẹ Trình ở bên dưới đỡ lấy.

Con dao gọt trái cây trong tay mẹ Trình đâm vào cổ con quái vật, máu bắn tung tóe nhưng con quái vật vẫn còn sống, đang cố vùng vẫy đòi ăn!

"Tránh ra!"

Hai mẹ con vội vàng tránh sang một bên.

Cây gậy bóng chày của Quý Hủ rơi xuống đầu con cuồng thi, chỉ nghe tiếng rắc rắc, hộp sọ của cuồng thi hoàn toàn bị móp, ngã xuống đất bất động.

Không kịp nói gì, bốn người vội chạy xuống lầu, bị đám cuồng thi bên ngoài cửa kính làm cho giật mình.

Lối ra bị chặn rồi, làm sao họ có thể trốn thoát đây? Trình Kỳ Phùng lo lắng đến đổ mồ hôi đầm đìa.

Quý Hủ giơ cây gậy bóng chày lên vẫy vẫy trong không trung, Miêu Lập Thu đang đợi bên ngoài nhìn thấy liền bấm còi xe, đạp ga lao ra ngoài, phần lớn đám cuồng thi vây quanh cửa đều bị Miêu Lập Thu dẫn đi, số còn lại vẫn đứng ở cửa không chịu rời đi.

"Mọi người khống chế cảm xúc, cháu sẽ dụ chúng rời đi, mọi người phải tranh thủ thời gian."

Quý Hủ nói xong, quay người chạy lên tầng hai, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, đi vòng ra cửa chính cố ý hét lên thật to.

Quả nhiên, sức hấp dẫn của thịt tươi còn mạnh hơn cả máy xe, tất cả cuồng thi không muốn rời đi đều quay đầu lao về phía Quý Hủ.

Quý Hủ điên cuồng chạy khỏi đây cùng với nhóm cuồng thi.

Trình Kỳ Phùng chớp lấy cơ hội, mở cửa chạy ra ngoài, hướng về phía bãi đậu xe.

Sau khi mở cửa, đèn xe nhấp nháy, lái được hay không thì phải khởi động.

Trình Kỳ Phùng mở cửa sau, Trình Mạch và mẹ Trình đã kéo một túi vật tư chạy tới, đồng thời cũng có một cuồng thi đuổi theo phía sau.

Trình Kỳ Phùng cầm rìu tiến tới, một rìu chém ngã một con, quay người kéo đồ bỏ chạy.

"Cứu mạng, cứu mạng!!!"

Trong lúc ba người nhà họ Trình đang bận rộn chất đồ lên xe thì có người ở tầng đối diện đang nằm bên cửa sổ, liên tục vẫy tay kêu cứu.

Bây giờ họ không thể tự bảo vệ mình thì làm sao có thể cứu người khác? Nếu Quý Hủ không tới giúp bọn họ, ngay cả chính họ cũng không có cách nào xuống lầu.

"Đừng ngây người nữa! Lên xe nhanh lên!"

Trình Mạch đột nhiên bị Trình Kỳ Phùng đẩy vào trong xe, cửa xe đóng sầm lại, cuồng thi từ phía sau lao tới, cắn vào cổ ông!

Đồng tử của Trình Mạch co rút lại, nhìn thấy cha mình không thể thoát khỏi con quái vật trên người, máu không ngừng phun ra, Trình Mạch sợ hãi, tiếng mở cửa đột ngột đã đánh thức cậu. Mẹ Trình đã lao ra khỏi xe.

Trình Mạch mở cửa xe với đôi mắt đỏ hoe, dùng trường đao đâm vào mắt con quái vật, cuối cùng lôi được nó ra khỏi lưng cha mình.

Mẹ Trình chạy tới, che chiếc cổ đang chảy máu của Trình Kỳ Phùng.

Trình Mạch đâm liên tục mấy đao, đôi mắt đỏ ngầu vì hận thù, mùi máu thu hút thêm nhiều quái vật.

"Lên xe!"

Trình Mạch đẩy cha mẹ ra phía sau xe, mình thì ngồi vào ghế lái:

"Trong túi của con có hộp y tế, chúng ta trước tiên cầm máu cho cha trước đã!"

Sắc mặt mẹ Trình tái nhợt, một tay bà che vết thương, tay kia thọc vào túi vải lấy hộp thuốc.

"Cha không sao, con lái xe cẩn thận." Trình Kỳ Phùng ôm chặt cái cổ đang chảy máu của mình.

Vừa chú ý đến tình hình của cha mình, Trình Mạch vừa khởi động xe đi tìm Quý Hủ. Vừa đến góc đường, họ nhìn thấy một chiếc xe tải đậu bên đường, người ngồi trong xe chính là Quý Hủ.

Quý Hủ tạm thời không muốn để lộ việc sử dụng thạch anh, cậu muốn tận dụng lúc thông tin còn kém để lưu trữ nhiều thạch anh hơn, sức mạnh của cậu có hạn chỉ có thể dựa vào những thạch anh này, như vậy sẽ không sợ bị bao vây.

Hai chiếc xe lần lượt lái ra khỏi khu dân cư, xe của Miêu Lập Thu đã đợi sẵn trên đường.

...

Tần Nghiễn An và Trì Ánh một đường bị đuổi giết cuối cùng cũng chạy vào được tiểu khu.

Trì Ánh thật sự muốn quỳ xuống lạy người anh em của mình, anh thực sự mệt mỏi, tưởng chạy vào tòa nhà thì có thể nghỉ ngơi, nhưng hóa ra cửa chính đã bị hỏng, không thể ngăn cản quái vật chút nào, nên chỉ có thể tiếp tục chạy lên lầu.

Tần Nghiễn An chạy về phía trước, nhận thấy vết máu khô trên sàn, cầu thang dường như đã được rửa bằng máu.

Anh dừng lại, vừa nói người đã nhảy lên cao: "Cẩn thận dưới chân!"

Trì Ánh không kịp phản ứng, suýt chút nữa đã trượt chân, nằm trên cầu thang, bên dưới thiếu hai bậc thang.

"Mẹ kiếp!" Trì Ánh quả thật sắp phát điên rồi, bị Tần Nghiễn An túm cánh tay kéo qua.

Một số quái vật đuổi theo bước hụt chân rơi xuống dưới, một số bám vào khoảng trống vùng vẫy, còn một số nhảy theo sau qua.

Hai người tiếp tục chạy lên lầu, không còn gặp phải quái vật nữa, thành công đến được cửa nhà mình, Tần Nghiễn An gõ cửa đối diện, nhưng không có ai trả lời, anh cũng không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào tồn tại.

Nhìn thấy quái vật đuổi theo mình, Tần Nghiễn An chỉ có thể mở cửa trốn vào trong nhà, cửa an toàn bị quái vật đập mạnh, uy lực mạnh đến nỗi ngay cả tòa nhà cũng rung chuyển.

Trì Ánh mệt mỏi ngã xuống đất, sợ hãi nhìn về phía cửa an toàn, lo lắng khoảnh khắc tiếp theo cửa an toàn sẽ bị phá hỏng.

Trên đường đi bọn họ nhìn thấy rất nhiều quái vật đáng sợ, cửa an toàn căn bản không ngăn cản được bọn chúng, còn nhìn thấy một con quái vật cường tráng trực tiếp đánh xuyên tường đuổi theo bọn họ.

Tần Nghiễn An cũng lo lắng chuyện này, anh dùng tốc độ nhanh nhất đẩy ghế sofa và đồ đạc để chặn cửa an toàn, cố gắng cầm cự một lúc.

Trì Ánh thở hổn hển: "Thế nào? Em trai cậu có ở đây không?"

"Tôi không biết."

"Không phải cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi của người sống sót sao?"

Tần Nghiễn An cau mày, lúc ở bên ngoài anh vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của những người sống sót, nhưng hiện tại lại không thể cảm nhận được gì cả.

Anh bước đến mở cửa sổ đang đóng, làn sóng nhiệt ập vào mặt, như thể anh đã mở một chiếc hộp của sự sợ hãi, một loạt cảm xúc sợ hãi hiện rõ trong nhận thức của anh, anh nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, cảm xúc sợ hãi đó lại biến mất.

Không phải cảm giác của anh có vấn đề, mà là ngôi nhà này đã cản trở cảm giác của anh.

Trên đường đi, họ thường trốn trong nhà hay cửa hàng, không nơi nào cản trở giác quan của anh, chỉ có ngôi nhà này là đặc biệt nhất, lại đặc biệt mát mẻ.

Tần Nghiễn An đi một vòng trong nhà, dấu vết trong phòng khách đã bị anh phá hủy, không tìm ra vấn đề gì, anh đi đến căn phòng nơi bà ngoại từng sống, cũng không thấy gì cả, sau đó anh đi vào phòng riêng của mình, tất cả đồ đạc vẫn giống như lúc anh rời đi.

Ánh mắt anh rơi vào cánh cửa, khi anh rời đi, cánh cửa đã bị kẹt trên sàn nhà, lúc này cánh cửa cách sàn nhà hơn mười centimet.

Tần Nghiễn An nhìn vết móng vuốt ẩn sau cánh cửa, xác định rằng có người từng vào nhà, mục tiêu nghi ngờ rơi thẳng xuống người Quý Hủ.

Tất cả những gì Tần Nghiễn An có thể nghĩ đến là Quý Hủ đã giữ lại chìa khóa dự phòng của nhà bà anh, không có ai ra mở cửa nên Quý Hủ đã mở cửa đi vào xem thử. Về phần tại sao ngôi nhà có thể ngăn chặn cảm giác, hiện tại anh vẫn chưa nghĩ ra lý do.

Trì Ánh đi tới: "Có chuyện gì thế? Đừng nói với tôi là em trai cậu không có ở nhà nhé?"

Bọn họ dựa vào hai chân để thoát chết còn chạy tới đây để tìm người!

Tần Nghiễn An: "Sau khi quái vật rời đi, tôi sẽ thử đi gõ cửa lần nữa."

Hết chương 12.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net