Chương 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Hủ đỗ xe tải trước cửa khu chung cư, bao vây lối vào trước khi lũ cuồng thi tụ tập xung quanh, chỉ cần có thể lên xe một cách thuận lợi, sẽ không sợ lũ cuồng thi.

Cuồng thi ở bên ngoài nhiều hơn bên trong tòa nhà, Quý Hủ cầm đèn pin cẩn thận dẫn Trình Mạch lên lầu, khi gặp hai cuồng thi lang thang trên cầu thang, Quý Hủ giết chết mà không hề thương tiếc.

Khi đến cầu thang thiếu hai bậc, Quý Hủ dừng lại, nhìn vết nứt ở khe hở, tưởng chừng như nó có thể gãy bất cứ lúc nào, nếu giẫm phải bậc thang còn thiếu và ngã xuống thì gãy xương chỉ là chuyện trong vài giây.

"Trời đất ơi! Nhà cậu xảy ra chuyện gì vậy? Ngay cả cầu thang mà cũng bị phá hủy, có khi nào có một con quái vật to lớn nào đó đang trốn bên trong không?" Trình Mạch cảnh giác nhìn xung quanh, cầu thang mà còn bị phá hư, vậy hai người bọn họ chắc chắn không phải đối thủ rồi.

Đại quái vật Quý Hủ: "..."

Tự mình phá hủy, giờ lại tự mình đi sửa lại.

Quý Hủ dùng tinh thần lực nhanh chóng xây dựng hai bậc thang, lấp đầy khoảng trống, hai bậc thang mới dần xuất hiện. Quý Hủ nhanh chóng đi lên lầu, lúc đi ngang qua bậc thang đã được sửa chữa đột nhiên Trình Mạch dùng sức dẫm dẫm lên, rõ ràng chúng rất vững chắc.

Quý Hủ chạy lên lầu, soi đèn pin thì thấy trên sàn đầy vết máu, tất cả đều tập trung trước cửa nhà hàng xóm, cửa an toàn thủng lỗ chỗ lưu lại vết máu lớn, rõ ràng là đã bị tông rất mạnh.

Quý Hủ lập tức cảnh giác, rất có thể Tần Nghiễn An đã biến thành một con quái vật dị hóa, bây giờ khóa cửa vẫn còn nguyên vẹn, hiển nhiên là có người đã mở cửa đi vào, nếu không cửa an toàn sẽ không bị tông thành như thế này.

Quý Hủ nhẹ nhàng mở cửa an toàn của nhà mình, ra hiệu cho Trình Mạch vào trước, thò tay vào túi lấy ra một viên thạch anh nắm trong lòng bàn tay.

Cho dù có phải là Tần Nghiễn An hay không, cậu đều phải xác nhận một chút, nếu thực sự có một con quái vật dị hóa đáng sợ trốn ở đây thì nhà của cậu sẽ trở nên rất nguy hiểm.

Trình Mạch đứng ở cửa nhà Quý Hủ, nắm chặt tay nắm cửa, nếu gặp phải quái vật, cậu sẽ lập tức kéo Quý Hủ về.

Quý Hủ gõ cửa ba lần, chờ một lát, bên trong cửa vẫn không có động tĩnh gì.

Quý Hủ tiếp tục gõ cửa, thăm dò hỏi: "Tần Nghiễn An, anh có ở nhà không?"

Bên trong cánh cửa yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng động mạnh, giống như có người gõ lên cửa an toàn, Trình Mạch sợ đến mức suýt chút nữa lao tới để kéo Quý Hủ trở vào nhà.

"Ai ở bên ngoài?" Một giọng nam vang lên từ sau cửa.

Quý Hủ khẽ cau mày, giọng nói rất quen, giống như người mà cậu đã từng gặp trong tận thế, nhưng chắc chắn không phải là Tần Nghiễn An.

"Tôi là Quý Hủ, tôi đang tìm Tần Nghiễn An, anh ấy có nhà không?"

Cửa an toàn cạch một tiếng, lặng lẽ mở ra một khe hở, bên trong hoàn toàn tối đen, nhưng ngoài cửa có ánh đèn pin, có thể thấy rõ ngoài cửa thật sự có người chứ không phải quái vật phủ đầy đốm đen.

Lúc này Trì Ánh mới dám mở cửa an toàn: "Cậu là Quý Hủ em trai của Tần Nghiễn An phải không?"

Quý Hủ: "...."

Em trai?

Nhìn người xuất hiện trước mặt, Quý Hủ nhất thời không nói nên lời, không hiểu Trì Ánh vì sao lại xuất hiện ở đây.

Trì Ánh năm đó cũng là người trong căn cứ của Quý Hủ, anh tiến vào căn cứ cùng với Mạc Lâm Tự, anh họ của bạn gái anh họ Quý Hủ.

Cậu tiếp nhận bác gái và anh họ, rồi tiếp theo là bạn gái của anh họ, gia đình bạn gái, bạn bè của anh họ rồi gia đình bạn bè của anh họ đều lần lượt tiến vào căn cứ.

Sau khi Quý Hủ bất hòa với anh họ, Trì Ánh đương nhiên bị xếp về phe anh họ và không được cậu tin tưởng.

Nhưng không ngờ rằng người mà Quý Hủ ít tin tưởng nhất, cuối cùng lại là người cứu cậu.

Quý Hủ luôn cho rằng Trì Ánh là một người bình thường, thân phận bên ngoài của anh ta cũng là một người bình thường, rất khiêm tốn, giỏi giả vờ. Không ai ngờ rằng Trì Ánh lại mượn năng lực của người dệt mộng để tạo ra mộng trong mộng nhằm cứu Quý Hủ ra khỏi cơn ác mộng lập lại vô hạn.

Khi cả ba bỏ trốn, Quý Hủ không may bị xâm lấn lần thứ hai rồi trực tiếp quay trở lại ba năm trước, mọi thứ lại bắt đầu một lần nữa.

Quý Hủ không biết chuyện gì đã xảy ra với Trì Ánh và Mạc Lâm Tự sau khi cậu chết, khi Trì Ánh hỏi cậu có muốn đi đến căn cứ Vân Hải cùng anh ta không, Quý Hủ đã từ chối. Kẻ thù của cậu vẫn còn ở đây nên cậu sẽ không đi đâu cả.

Thật không may, cuối cùng Quý Hủ đã không trả được thù mà lại bị xâm lấn lần thứ hai.

Khi gặp một người đã từng giúp đỡ mình trong quá khứ, Quý Hủ không ngại đền đáp một chút trong khả năng của mình.

Quý Hủ: "Tôi đang tìm Tần Nghiễn An."

Vẻ mặt của Trì Ánh trở nên kỳ quái: "Hai người các cậu thật sự rất thú vị, cậu ta vượt qua nửa thành phố Thanh Giang để tìm cậu, nhưng cậu lại không có ở nhà. Hiện tại cậu ta đã ra ngoài tìm người, các cậu lại trở về, hai người đang chơi trò trốn tìm hay gì?"

Trong lòng Quý Hủ khẽ động: "Anh ấy không sao chứ?"

Trì Ánh: "Cậu ta có thể xảy ra chuyện gì chứ? Vẫn rất tốt."

Chỉ cần cậu ta tỉnh táo thì không sao, sợ là sợ cậu ta lại phát điên thôi, xiềng xích và lồng giam không có tác dụng, đều có thể dễ dàng bị phá hủy.

Quý Hủ không thể tin được, anh ta thật sự không bị xâm lấn hay ăn mòn à? May mắn như vậy sao?

Quý Hủ suy nghĩ một chút: "Anh ta có nói khi nào sẽ về không?"

"Không có nói gì, cậu ta chỉ bảo tôi ở nhà đợi... à đúng rồi, lúc nãy tôi nghe được tiếng xe ở dưới nhà, không phải là do cậu lái về chứ?

Trì Ánh đã chấp nhận sự thật là xe bị hỏng, nếu không anh và Tần Nghiễn An sẽ không cần chạy bộ về nhà.

Ban đêm yên tĩnh, tiếng xe tải đặc biệt rõ ràng, Trì Ánh chạy đến bên cửa sổ nhìn, trong bóng tối, hai chùm đèn xe rất bắt mắt, chắc chắn là một chiếc xe tải.

Chiếc xe lớn như vậy không thể giấu được, Quý Hủ hào phóng thừa nhận: "Là xe của tôi."

Ánh mắt của Trì Ánh lập tức thay đổi khi nhìn Quý Hủ, dọc đường bọn họ đã thử rất nhiều xe, tất nhiên cũng đã thử qua xe tải, không có ngoại lệ, không một chiếc xe nào có thể khởi động được, không ngờ xe của Quý Hủ vẫn có thể lái được, vận may gì đây.

Trì Ánh đầy nghi hoặc: "Cậu đừng ra ngoài nữa, ở nhà chờ anh trai cậu về đi."

Trình Mạch quan sát toàn bộ quá trình, sau khi cửa an toàn đóng lại, liền kéo Quý Hủ hỏi: "Cậu có anh trai từ khi nào vậy? Sao tôi không biết gì hết?"

"Anh ấy là cháu trai của bà Tần, mới từ nước ngoài về mấy ngày trước."

Trình Mạch thường xuyên đến chơi cùng Quý Hủ, đương nhiên biết bà Tần, cũng biết bà Tần có cháu trai ở nước ngoài. Nghe nói có chuyện gì đó làm cản trở anh ta trở về Trung Quốc, Trình Mạch không biết tình huống cụ thể, chỉ biết sau khi bà Tần chết cũng không thấy anh ta trở về, đều là do Quý Hủ lo liệu tang lễ, không ngờ anh ta lại về vào lúc này.

Không thể tắm, chỉ có thể dùng nước đóng chai để tẩy rửa đơn giản, hiện tại nước quý như thức ăn, không có chỗ cho sự lãng phí.

Tần Nghiễn An vẫn chưa trở lại, Quý Hủ muốn đi đến vùng ngoại ô phía bắc tìm kiếm Tần Nghiễn An, cậu cũng có thể thu thập thạch anh nếu gặp cửa hàng trang sức, không thể lãng phí thời gian cho việc chờ đợi trong những ngày đầu tận thế.

Quý Hủ và Trình Mạch thu dọn ba lô vừa mở cửa thì cửa đối diện cũng mở ra.

Trì Ánh đang đợi ở cửa: "Hai người đi đâu vậy?"

Quý Hủ: "Tôi có việc ra ngoài, thuận tiện đi tìm Tần Nghiễn An, anh có biết hướng đi của anh ấy không?"

Trì Ánh lắc đầu, "Cậu ta chỉ nói là tìm kiếm ở một địa điểm mà những người sống sót tập trung, tôi cũng không biết cụ thể là ở đâu, tôi nghĩ cậu nên ở nhà đợi cậu ta về đi, đừng chạy lung tung nữa..."

"Suỵt!" Quý Hủ ra hiệu Trì Ánh im lặng.

Trì Ánh và Trình Mạch căng thẳng, họ đều nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang.

Quý Hủ nắm chặt cây gậy bóng chày trong tay, dùng ngón cái mân mê viên thạch anh trên ngón tay. Lấy cảm hứng từ chiếc nhẫn, Quý Hủ xỏ các viên thạch anh qua một sợi dây rồi buộc chúng vào các ngón tay của mình. Cậu buộc ba viên trên mỗi bàn tay sao cho chúng sẽ không cản trở chuyển động của tay.

Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, một bóng người loạng choạng đi xuống cầu thang, đập vào tầm mắt của ba người, Trình Mạch và Trì Ánh đều hét lên một tiếng, lông trên người dựng đứng, thật là quá dọa người!

Đối mặt với ba người lúc này là một khuôn mặt sưng phù xám trắng của một người phụ nữ, hai bên đầu của người phụ nữ này còn có hai cái đầu khác, ba cái đầu hợp nhất với nhau, ba cơ thể cũng hợp nhất với nhau, vặn vẹo một cách quái dị.

Quý Hủ có ấn tượng với khuôn mặt này, chính là cô gái trẻ mà cậu gặp trong thang máy ngày sau khi cậu trở về.

Họ sống ở tầng trên, thường xuyên cãi nhau, đôi khi vào ban đêm còn tranh cãi gây động tĩnh rất lớn, không ít lần khiến Quý Hủ bị đánh thức. Lý do cãi nhau rất đơn giản, người vợ muốn mua một căn nhà mới và chuyển đi, không muốn sống với mẹ chồng trong khu chung cư cũ.

Giá nhà ở thành phố Thanh Giang không hề rẻ, muốn mua nhà mới thì phải bán căn nhà cũ ở đây, nhưng bà lão lại không đồng ý, lo lắng bán nhà rồi sau này sẽ không có nơi để ở, đây là nguyên nhân nảy sinh mâu thuẫn gia đình.

Quý Hủ không biết làm sao hai vợ chồng trẻ và bà lão lại dính cùng một chỗ với nhau, nhìn vào mức độ liên kết giữa ba người thì giống như máu thịt và xương đều hòa quyện vào nhau, tương lai sẽ không bao giờ có thể tách rời nữa.

Người phụ nữ đầu tóc rối bù, đồng tử như mũi kim, tròng trắng trong mắt bị bao phủ đầy tơ máu, cái miệng sưng tấy há ra, trong cổ họng phát ra vài tiếng "hô hô", cuối cùng thốt lên một tiếng, "Có gì ăn không? Tôi đói quá..."

Người đàn ông bên trái cũng lên tiếng: "Chúng tôi cũng đói..."

"Câm miệng! Đồ ăn đều là của tao! Đồ vô dụng không được ăn!" Người phụ nữ gào lên thảm thiết.

Bà lão ở bên phải không nhịn được khi thấy con trai mình bị khi dễ cũng mở miệng nói: "Chồng mày vất vả đi làm ở ngoài, cũng chỉ vì mày đòi mua nhà, mày không phụ giúp được thì cũng thôi đi, còn suốt ngày mua cả đống giày dép, quần áo, mỹ phẩm, không biết tiết kiệm một chút, bây giờ cơm cũng không cho ăn, tao chưa từng thấy ai làm vợ lại như mày!"

Người phụ nữ vung đôi cánh tay sưng phù xám trắng của mình để tóm lấy bà lão bên phải: "Bà già chết tiệt, bà còn có mặt mũi lên tiếng, nếu bà đồng ý bán nhà thì sao chúng tôi phải vất vả như vậy!"

Người đàn ông bên trái vẫn im lặng, trong khi bà lão bên phải bị cào xước vài cái, cánh tay giấu sau lưng đột nhiên vung ra, dùng dao làm bếp chém vào khuôn mặt sưng phù xám trắng của người phụ nữ, nước mủ hôi thối văng ra đầy đất.

Thần kinh yếu ớt bị tra tấn của Trình Mạch bị mùi thối rữa xông đến, suýt chút nữa là ngồi bệt xuống đất, cậu run rẩy vươn tay ra, cố gắng kéo Quý Hủ lại, trong khi con quái vật đang cãi nhau với chính mình, không chạy thì còn chờ cái gì?

Trì Ánh cũng tỏ ra thất thần, đi theo Tần Nghiễn An chiến đấu suốt chặng đường, anh cứ tưởng mình đã luyện ra được can đảm, nhưng kết quả vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, anh cố gắng không để nổi sợ hãi của mình bùng nổ, nhưng đó là giới hạn rồi.

"Quý Hủ! Mau quay vào nhà đi!" Trì Ánh nín thở hét lên.

"Người ba mặt" vốn vẫn đang chém giết lẫn nhau đột nhiên dừng lại, sau đó sáu cái chân đồng loạt lao về phía ba người Quý Hủ!

"Trình Mạch, mau vào trong nhà! Đóng cửa lại, không được ra ngoài!" Quý Hủ hai tay nắm chặt cây gậy bóng chày, đối mặt với quái vật ba mặt.

Đây là nhà của cậu, tuyệt đối không thể để con quái vật này trưởng thành!

Quý Hủ vung mạnh cây gậy bóng chày, người phụ nữ phía trước xoay người tại chỗ, bà lão bên phải bị chuyển qua, đối mặt với cây gậy bóng chày, khuôn mặt già nua của bà ta dường như tan chảy, hai hốc mắt cũng bị sưng phù tối đen thối rữa.

Quý Hủ có thể tưởng tượng nếu mình đánh vào một gậy thì sẽ là tình huống gì, nhưng đã không thể thu hồi được nữa, chỉ có thể điều khiển gậy bóng chày di chuyển xuống đánh vào cổ bà lão quái vật, máu thịt thối rữa văng khắp tường và mặt đất, nhưng con quái vật vẫn bất động.

Quý Hủ không hề sợ hãi, ngược lại, Trình Mạch không nghe lời Quý Hủ đóng cửa lại, hiện tại bị dọa đến phát điên, nỗi sợ hãi trong nháy mắt đã đạt đến đỉnh điểm!

"Ngon quá! Thật là thơm quá!"

"Ăn, ăn, ăn! Ăn hết đi!"

"Đói quá, nhanh ăn bọn chúng đi!"

Bị kích thích bởi sự sợ hãi, con quái vật đồng thời lôi ra ba con dao làm bếp, tất cả đều chém tới hướng của Quý Hủ, hành lang dẫn lên cầu thang đã bị con quái vật chặn lại, Quý Hủ không thể dụ nó rời đi mà chỉ có thể đối phó với nó ở đây.

Quý Hủ liên tục lùi về phía sau, tránh được dao bếp suýt chút nữa cắt trúng cổ trong gang tấc, cậu vặn ngón tay cái, kẹp viên thạch anh trên ngón trỏ, quay người chạy về nhà, quái vật đuổi theo sau lưng.

Quý Hủ xông vào cửa, nhanh chóng đóng cửa lại, viên thạch anh trong tay đã bị cậu ném ngoài cửa, cửa an toàn đột nhiên phồng lên phía trong, không nghe thấy âm thanh nào, chỉ có năng lượng vô hình nổ tung ngoài cửa, làm biến dạng hai cánh cửa an toàn...

Trình Mạch ngã ngồi dưới đất, kinh ngạc nhìn về phía cửa an toàn, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Quý Hủ nhìn Trình Mạch: "Cậu ở yên trong nhà đừng đi ra ngoài, đợi tôi về."

Trình Mạch như một "cỗ máy hút quái vật" biết đi, mang theo cậu ta sẽ càng phiền toái hơn, Quý Hủ không có ý định đưa Trình Mạch ra ngoài, chỉ cần cậu ta không liều mạng chạy ra ngoài, ngôi nhà đã được gia cố có thể giữ được an toàn.

Trình Mạch rất muốn đi theo, nhưng cậu biết cân lượng của bản thân, đồng thời lúc này chân cậu đã mềm nhũng rồi.

Mắt mèo đã dính đầy máu loãng, không nhìn rõ được chuyện xảy ra bên ngoài, Quý Hủ nhẹ nhàng mở cửa an toàn ra, ngoài cửa đều là máu cùng dịch thể, chắc hẳn quái vật đã bị tiêu diệt.

Quý Hủ đang định thở phào nhẹ nhõm thì một bàn tay sưng phù xám trắng đột nhiên nắm lấy cửa, đánh rầm một tiếng mở cửa an toàn ra.

"A a a a a!!!" Dây thần kinh mỏng manh của Trình Mạch hoàn toàn bị đứt!

Quý Hủ cũng kinh hãi, quái vật kia còn chưa chết, chỉ còn lại nửa thân thể gánh vác hai cái đầu, giống như một con cá cụt đuôi, nhanh chóng trường lên muốn cắn vào chân Quý Hủ.

Quý Hủ vung gậy bóng chày đánh người phụ nữ văng ra ngoài.

Sau đó nhanh chóng đi theo ra ngoài, đóng cửa an toàn lại, liên tiếp đánh thêm mấy gậy vào con quái vật, Quý Hủ lấy ra găng tay dùng một lần từ trong túi, nắm lấy nửa thi thể kéo đi, để lại một vệt máu dài trên hành lang xuống cầu thang.

Trì Ánh nhìn thấy ở cửa an toàn có gì đó kỳ lạ, liền ngập ngừng tiến tới, quan sát qua mắt mèo, liền nhìn thấy Quý Hủ dùng gậy bóng chày đánh chết quái vật rồi kéo lê nửa thi thể rời đi, toàn thân đều cảm thấy không tốt.

Em trai của Tần Nghiễn An hung tàn như vậy sao? Cậu ta dường như không biết sợ hãi là gì, ra tay vừa bạo vừa tàn nhẫn, thật không hợp với khuôn mặt ngoan ngoãn vô hại của cậu ta!

Hết chương 14.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net